Nước mắt rơi đầy mặt, Trang Sinh Thi Thi chạy về Trang Sinh Hiên Dật đang ngồi trên cao: "Phụ hoàng, xin ngài đứng ra giúp con với. Kẻ giả mạo này mê hoặc anh cả cùng bắt nạt con…”

Nhưng Trang Sinh Hiên Dật cũng chỉ trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra. Ông ta phẫn nộ, bất lực, tuyệt vọng... Giờ phút này kể cả tiếng nói ông ta cũng không phát ra được. Nhưng cho dù là có thể nói chuyện, ông ta có thể làm gì đây?

Tuy là hoàng đế thân phận cao quý, nhưng ngay cả Trang Sinh Hiểu Mộng cũng không thể xử lý được, làm sao có thể che chở cho con gái nhỏ đang bị họ hàng vây khốn đây?

Cho nên đối mặt với con gái đang khóc lóc thảm thiết, ông ta cũng chỉ có thể nhắm mắt, vờ như không nghe thấy.

"Phụ hoàng!" Một loại cảm giác sụp đổ tràn tới. Trang Sinh Thi Thi chợt khụy xuống, ngã lăn xuống dưới ngôi vị hoàng đế, bên cạnh là anh cả lạnh lùng vô tình.

"Thi Thi, nghe lời đi. Trả lại tài khoản cho Hiểu Mộng. Anh cả cũng chỉ muốn tốt cho em."

"Không, ta không...” Trang Sinh Thi Thi không thể nào hiểu nổi, tại sao anh cả vốn thiên vị cô lại trở thành người che chở cho Trang Sinh Hiểu Mộng chứ?

Tại sao phụ hoàng được mình kính yêu nhất giờ lại không thèm để ý tới mình?

Trang Sinh Tư Ngọc đưa tay về phía cô, quát lớn: "Thi Thi, trả lại tài khoản cho Hiểu Mộng!"

"Á!" Trang Sinh Thi Thi bị dọa tới run rẩy toàn thân, vách làn váy hoa lệ trốn sau hoàng tọa, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

"Bốp bốp bốp...” Tiếng vỗ tay trong trẻo vang lên trong đại điện.

Chỉ trong chớp mắt, Trang Sinh Hiểu Mộng đã xuất hiện ở bên cạnh ngôi hoàng đế, đứng trước mặt Trang Sinh Thị Thi.

"Diễn xuất không tồi. Lần sau đừng diễn nữa."

"Hiểu Mộng?" Trang Sinh Tư Ngọc kinh ngạc.

"Ta đến lấy lại tài khoản của mình, ngươi đừng diễn nhiều quá." Trang Sinh Hiểu Mộng cười lạnh, liếc xéo Trang Sinh Tư Ngọc một cái, tràn ngập vẻ khinh miệt.

"Hiểu Mộng, ta chỉ muốn giúp em…”

"Ta cần ngươi giúp từ bao giờ thế?" Trang Sinh Hiểu Mộng hỏi ngược lại: "Là ta thắng Trang Sinh Thi Thi, liên quan quái gì tới ngươi?"

"Ta...” Lúc này Trang Sinh Tư Ngọc không biết phải đối đáp thế nào.

Trang Sinh Hiểu Mộng ngồi xổm xuống, nói với Trang Sinh Thi Thi đang co người lại: "Giữ lời hứa, trả lại tài khoản cho ta."

Trang Sinh Thi Thi đã khóc tới trôi cả trang điểm. Giờ phút này đầu óc cô hoàn toàn hỗn loạn. Nhưng trong chớp mắt khi nhìn thấy Trang Sinh Hiểu Mộng, loại ý chí không cam lòng mãnh liệt bỗng chiếm lấy toàn bộ trí óc cô: "Tại sao? Tại sao ngươi lại muốn cướp đi đồ vật của ta?!"

"Tại sao, tại sao hả!"

"Chỉ cướp đi thân phận địa vị của ta còn chưa đủ, lại cướp đoạt tình thân của ta. Anh cả cũng nghiêng về ngươi, phụ hoàng cũng không quan tâm ta nữa!"

"Ngươi dựa vào đâu mà ưu tú hơn ta? Ta cố gắng nâng cao bản thân như vậy, chỉ để chứng minh mình không kém ngươi, để được phụ huynh tán thành, không để bọn họ thất vọng!"

"Kết quả ngươi vẫn dựa vào thủ đoạn không vẻ vang thắng ta...”

"Tất cả cố gắng của ta đều uổng phí. Ngươi muốn ta cam tâm thế nào được?"

Trang Sinh Hiểu Mộng lẳng lặng nghe cô nói xong, cũng không ngắt lời.

DTV

Trang Sinh Thi Thi lau nước mắt. Vốn tưởng sẽ chứng kiến vẻ mặt đắc ý khoe khoang của người trước mặt, không ngờ Trang Sinh Hiểu Mộng lại bình tĩnh, vẻ mặt còn hơi nghi hoặc.

Vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng lại không có phản ứng gì? Dựa vào đâu mà cô ta có thể thờ ơ với chuyện này chứ? Lúc này Trang Sinh Thi Thi càng sụp đổ.

"Ngươi biết không? Cho dù ngươi bị đuổi khỏi hoàng cung, phụ huynh lại vẫn để ý tới ngươi hơn ta. Ta luôn là người không được quan tâm tới. Ta không hiểu có chỗ nào ta không bằng ngươi?"

Trang Sinh Hiểu Mộng cau mày, nói: "Cho nên vấn đề là ở bọn họ. Bản thân ngươi cố gắng là được, còn nhằm vào ta làm gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play