"Cô có thể làm mẫu một chút không?" Ý tưởng lóe lên, Hạ Trường Minh nghĩ ngay tới cơ hội tốt để nếm thử đồ ăn ngon do idol nấu, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Tổ chương trình lại hơi do dự. Cà phê phân vịt này là một trong những món ngon cổ đại, do Ngự trù căn cứ vào tư liệu trong sách cổ, nghiên cứu tỉ mỉ nhiều năm mới khôi phục được. Những lời nói vừa rồi của Trang Sinh Hiểu Mộng chính là một cái tát với thế gia ngự trù chứ không còn nghi ngờ gì nữa.

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Được chứ."

Kịch bản còn viết là phải ăn cơm ở đây, thưởng thức toàn bộ Mãn Hán toàn tịch. Mà vừa nghĩ tới những hiểu lầm của bọn họ đối với mỹ thực, vậy không bằng tự mình ra tay đi.

Trang Sinh Hiểu Mộng lựa chọn làm trà sữa trân châu. Hạ Trường Minh mang theo vẻ mặt tò mò, nhìn cô vừa làm vừa giới thiệu. Thật ra quá trình rất đơn giản, hoàn toàn không phức tạp như người trong vũ trụ nghĩ.

Nước trà pha ra tỏa hương thơm ngát, trộn cùng với sữa bò đậm vị, lại cho thêm trân châu đường den.

"Anh nếm thử đi." Trang Sinh Hiểu Mộng đưa cốc thủy tinh bình thường chứa trà sữa cho Hạ Trường Minh.

Hạ Trường Minh nếm thử, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ uống loại trà sữa này. Cách làm đơn giản như vậy, hương vị lại cực kỳ ngon, hoàn toàn không thua, không, chính xác mà nói là ngon hơn loại trà sữa mà thế gia ngự trù sản xuất tới vạn lần!

Mấy nhân viên thấy Hạ Trường Minh kích động như vậy cũng tò mò xin Trang Sinh Hiểu Mộng mấy chén thưởng thức, sau đó khen không dứt lời. Bởi vậy, bọn họ còn hỏi kỹ lại Trang Sinh Hiểu Mộng, lúc chương trình phát sóng có cần cắt bỏ quá trình chế biến trà sữa của cô không.

Có gì phải giấu chứ? Trong xã hội vũ trụ này, đồ ăn ngon rốt cục thiếu thốn tới đâu, ngay cả loại trà sữa trân chân đơn giản nhất cũng coi như báu vật, giống như uống được quỳnh tương ngọc dịch, đến mức cách làm cũng phải giữ bí mật.

Hạ Trường Minh liền phổ cập giá cả ngay cho Trương Hoành Minh. Loại mỹ thực cổ đại đặc sặc giống như trà sữa trân châu này, từ trước tới giờ giá đều cao cực kỳ.

Thực phẩm có yêu cầu nhất định đối với kỹ thuật nhân tạo, thao tác thủ công, cơ bản đều thuộc loại nhà hàng cao cấp đắt tiền, chỉ có những người thuộc tầng lớp thượng lưu mới chi phí nổi.

Vả lại bởi vũ trụ phổ biến cấm lửa, phổ cập nhà bếp công nghệ cao, bình dân bình thường cơ bản không cần lo lắng về vấn đề ăn no, đồ ăn cũng không thiếu thốn gì cả. Thời gian chuẩn bị đồ ăn cũng không cần tốn bao nhiêu.

Trang Sinh Hiểu Mộng có điều suy nghĩ. Khoa học kỹ thuật phát triển như thế, tay nghề nấu ăn không tiến lại thụt lùi. Thảo nào cô chỉ tùy tiện làm chút đồ ăn, khán giả lại vui giống như đến Tết vậy.

"Cho nên, tay nghề của cô vô cùng quý giá."

Trang Sinh Hiểu Mộng lắc đầu: "Đồ ăn ngon cần chia sẻ với mọi người. Trà sữa này có thể phát sóng được."

Cầm trà sữa, Hạ Trường Minh vui vẻ đi theo sau Trang Sinh Hiểu Mộng. Phía sau đó còn có cả nhân viên công tác. Nguyên nhân chỉ bởi tay nghề pha trà sữa của cô.

"Mẹ nó, hóa ra tin trên mạng là thật. Cô ấy biết nấu nướng thật. Giờ tham gia vào hội fan có kịp không?

"Uống ngon quá. Ngon hơn trà sữa ta uống ở nhà hàng ngự thiện nhiều lắm!"

"Lát nữa còn có thể ăn đồ ăn ngon sao? Mong chờ quá đi mất...

Trang Sinh Hiểu Mộng: "Khụ khụ…”

"Cô ấy nghe thấy rồi."

Hạ Trường Minh không hiểu, hỏi: "Ngươi cảm thấy không thoải mái ở đâu à?"

"... Không có."

Đi một lúc, tình cờ gặp được khách quý và chuyên gia khác. Bọn họ đang buồn rầu vì một bức tranh cổ.

Theo kịch bản, Trang Sinh Hiểu Mộng sẽ cùng tìm hiểu nội dung bức tranh cổ, giám định thật giả,

hoặc giám định văn hóa thuộc niên đại lịch sử nào.

Đây là một bức trang cổ ố vàng, được đặt tỉ mỉ trong một cái tủ trong suốt, bên cạnh mặt kính đều là nhân viên trông coi, vẻ mặt nghiêm túc, vũ trang hạng nặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play