Vương Đại Trụ cười nói: "Thôn trưởng, Trần tú tài không cần tìm, đây là thuật truyền âm cách không của tiên nhân, các tiên nhân hiện đang ở bên trong không có ở ngoài này đâu."
Tiên nhân kia làm sao biết bọn họ sẽ tới đây? Trong lòng hai người nghi vấn không ngừng.
Trần tú tài thở ra một hơi, cảm khái nói: "Bình sinh chớ có làm chuyện trái lương tâm, ngẩng đầu ba thước có thần linh, thần mục như điện vậy!"
Thôn trưởng rất đồng ý.
Cửa sắt cao hơn ba mét "cạch" một tiếng tự động mở ra, thôn trưởng cùng Trần tú tài vô cùng kinh ngạc, xuyên qua cửa lớn nhìn vào bên trong lại càng khiến hai người kinh hãi không thôi.

Mây mù vây quanh, mơ hồ có thể thấy được núi đá lởm chởm, nước trong hồ sạch sẽ trong suốt.
Ba người sửa sang lại quần áo, lúc này mới cẩn thận đi vào bên trong.


Bên trong một nhà Triệu gia đang ăn cơm tối, xế chiều hôm nay hai huynh đệ Triệu Ngôn Triệu Húc câu được chút cá ở bờ sông, còn bắt được không ít lươn với cá chạch, vì thế Triệu Hi dứt khoát làm một bàn thủy sản.
Ngay khi ăn miếng lươn đầu tiên Triệu Húc đã hô to đầy vui sướng, nhưng chưa ăn được mấy đũa, chuông cửa liền vang lên.
Triệu Húc múc một ít cơm ăn cùng với thịt lươn, thêm vài miếng gừng thái lát để khử mùi tanh, vừa ăn vừa tán thưởng: "Hi Hi nấu món này không tệ, sau này có thể làm đầu bếp.”
Triệu Hi nhìn ra ngoài, "Mauăn đi, người sắp tới rồi."
Triệu Ngôn, Triệu Húc bắt cá trở về liền kể lại chuyện buổi chiều cứu một đứa bé trai, Triệu Hi liền đoán được không tới hai ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ có người tới.
Quả nhiên.
Triệu Húc ăn xong miếng cơm cuối cùng, vui vẻ ợ một cái, đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn, toàn bộ bỏ vào trong máy rửa chén, thêm nước rửa chén vào.

Nhà bọn họ nấu cơm rửa bát trước giờ đều thay phiên nhau.
Vương Tuyết Cầm đứng cạnh còn tán thưởng: "Máy rửa chén này dùng rất tốt, nhờ vậy cũng bớt được không ít việc.

Nghe nói còn có thể diệt vi khuẩn."
Bởi vì phòng khách vốn dùng để tiếp khách còn bị bao phủ bởi sương trắng, cho nên chỉ có thể dùng bàn ăn để tiếp khách.

Triệu Hi cầm lấy khăn lau chuẩn bị lau sạch vết dầu mỡ trên bàn.
Bỗng một bàn tay thon dài, ngón tay mang theo vết chai vươn tới, cầm khăn lau trong tay cô nói: "Để ta lau.”
Triệu Hi sửng sốt, nhìn Tiêu Thính Vân dáng người cao lớn khẽ khom người đứng dậy, nhanh nhẹn lau bàn ăn.
Triệu Hi ở bên cạnh mơ hồ có thể thấy được ánh mắt phát sáng của anh cả Triệu Ngôn, ánh mắt thâm sâu.
Triệu Hi cười gượng, cô cảm thấy cô cùng Tiêu Thính Vân như đang có mối quan hệ không rõ ràng khi ở trước mặt người nhà mình vậy, người ta vì cảm tạ ơn cứu mạng mà chủ động lau bàn ăn thì có gì mà không thích hợp?
Khi Tiêu Thính Vân lau sạch bàn ăn, thì ba người thôn trưởng cũng đã đi tới, nhìn khí chất quanh thân của những tiên nhân này, thôn trưởng liền muốn quỳ xuống!
“Thôn trưởng thôn Đào Hoa - Trương Đại Tiến ra mắt chư vị tiên nhân!”
Triệu Hi: "Đừng quỳ." Thật sự chịu không nổi những người này động một chút là lại muốn quỳ.
Thôn trưởng cùng Trần tú tài kích động không thôi, lần lượt ngồi xuống.

Thôn trưởng cẩn thận đánh giá xung quanh, bên trong trang viên của tiên cảnh này quả nhiên có một động thiên khác, bên trong có rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy bao giờ.

Hắn nhìn thấy Tiêu Thính Vân đứng ở một bên, lại càng kinh ngạc.
Lúc trước nghe nói Vương gia cứu được một tiểu tử, mấy ngày trước ở trong đồng ruộng bị một con gấu mù cào suýt chết, hiện tại sao lại vẫn khỏe mạnh? Chẳng lẽ là thuật cải tử hoàn sinh!
Thôn trưởng đã nghe Vương Đại Trụ nói qua, trong tiên cảnh có tổng cộng năm vị tiên nhân với một thần khuyển, hắn không nhịn được ngẩng đầu ngó vào trong phòng bếp, thấy bên trong truyền đến những tiếng vang rất nhỏ, bèn cẩn thận hỏi: "Xin hỏi các vị tiên nhân, ở đó có còn vị tiên nhân nào nữa không?"
Vương Tuyết Cầm lắc đầu nói: "Không có ai, là máy móc bên trong đang rửa chén."
Máy móc (cơ trong cơ giới)?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play