"Tôi cũng có liên hệ với A Khốc nè, liên hệ cũng không có nghĩa gì cả." Lý Phi bối rối một chút, lấy lại tinh thần nói: "Đầu óc của Lâm Dã có thể gây rắc rối, tôi cũng có thể gầy đến 100kg, lão Thẩm cậu không cần thần hồn nát thần tính, Lâm Dã không phải loại người như vậy."

Chu Thừa Nghiêu lạnh lùng nhìn qua.

Lý Phi vỗ xuống miệng của mình: "Tôi không có ý mắng Lâm Dã, nhưng EQ của Lâm Dã, cậu ấy thật không xong việc này. Lão Thẩm ít tiếp xúc với Lâm Dã, chỉ sợ có cái gì hiểu lầm."

Chu Thừa Nghiêu lướt qua mấy bức ảnh chụp, chỉ một tấm ảnh chụp màn hình ghi chép cuộc nói chuyện, A Khốc thuyết phục để Lâm Dã đi ăn máng khác, tin nhắn đầu tiên Lâm Dã trả lời là 'Cậu muốn đào tôi?' Đằng sau là hai cái ghi âm giọng nói.

Chu Thừa Nghiêu lướt xuống, không có, chỉ một tấm này.

"Ai gửi cho anh?"

"Không tiện nói." Thẩm Mộc nói: "Là một người tin được."

"Sao không gửi luôn hai cái ghi âm giọng nói?" Chu Thừa Nghiêu ném di động trở lại, ánh mắt lãnh đạm, xem hết ghi chép cuộc nói chuyện hắn ngược lại bình tĩnh, thậm chí cảm thấy buồn cười.

"Cậu và cậu ấy đến bước nào rồi?" Thẩm Mộc nói: "Chuyện này của Thiên Minh đã nhắc nhở chúng ta, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài."

Lý Phi phụt cười ra tiếng: "Lời này nói người khác tôi sẽ suy nghĩ, nhưng nói Lâm Dã -- "

Thẩm Mộc đá một cước vào đùi Lý Phi, trợn mắt nhìn: "Quản lý Lý, chỉ cậu mọc ra miệng à."

"200 vạn hợp đồng, anh Nghiêu nhìn một câu cũng không nhìn đã ký. Nếu cậu nói cậu ấy muốn gây sự sau lưng, hoặc là rời khỏi KG, tôi thật sự không tin."

"Trước giải thi đấu không được liên hệ với tầng quản lý của âu lạc bộ khác, đây là quy củ bất thành văn."

"Mối bên A Khốc là tôi dắt." Chu Thừa Nghiêu ngước mắt, ánh mắt lạnh ngầm: "Làm sao? Tôi cũng định rời KG à? Tạo ra KG à?"

 "A Nghiêu?"

"Mặc kệ ai gửi bức ảnh này, sau này cách xa người này một chút. Không cần hoài nghi nhân phẩm của Lâm Dã, ai phản bội tôi thì phản, em ấy sẽ không." Chu Thừa Nghiêu đứng dậy: "Đi đây."

Lúc này Lý Phi mới đi xem ảnh chụp màn hình, chậc một tiếng: "Cậu đoán hai cái ghi âm đó nói cái gì?"

Thẩm Mộc hừ lạnh. 

Lý Phi lau mặt một chút, nghiêm túc thành dáng vẻ của Lâm Dã: "Phế vật, muốn đào tôi, cậu có lớn lên đẹp trai như anh Nghiêu nhà tôi không? Có tiền như anh Nghiêu nhà tôi không? Có bắn súng bắn tỉa được như anh Nghiêu nhà tôi không? Ngu xuẩn."

Thẩm Mộc đứng dậy cất điện thoại: "Cậu hiểu rất rõ cậu ta?"

Lý Phi một tay đút túi, thở dài một hơi: "Lâm Dã người kia, không đầu óc, cũng không có cái dã tâm này, chính là cái đầu óc bảo thủ."

"Ở cái nghề này lăn lộn năm, sáu năm." Thẩm Mộc nói: "Không có người nào có thể là một tờ giấy trắng."

"Tôi cứ nói vậy đi, cậu ấy có thể lăn lộn năm, sáu năm vẫn không bị đào thải là bởi vì thiên phú cao, năng lực cá nhân quá mạnh." Lý Phi nói: "Trận thi đấu tổ B cuối cùng, có thể nhìn thấy lực bộc phát bi3n thái của cậu ấy."

Một chiến đội chức nghiệp PUBG bắt đầu nổi lên, nổi tiếng nhất hẳn là tay bắn tỉa. Nhưng năm đó chiến đội FW, giá trị bản thân cao nhất lại là đột kích thủ Lâm Dã, vị trí chịu chết có thể được anh đánh ra tên, thực lực cá nhân của anh rốt cuộc mạnh cỡ nào?

"Không biết tổn thương tay của cậu ấy sẽ ảnh hưởng bao nhiêu, đau đầu, lúc đầu định kêu Thiên Minh đánh tiếp Golden Tournament, Thiên Minh thật sự là không hăng hái mà." Lý Phi nói: "Tôi đi tìm Thiên Minh, chuyện ngày hôm nay làm tôi cũng không biết nên nói cái gì."

—— ——

Lâm Dã và Tự Kình, Hầu Tử chơi ba mới vừa vào trận, cái ghế bên cạnh di chuyển, Lâm Dã quay đầu đối đầu với ánh mắt của Chu Thừa Nghiêu. Chu Thừa Nghiêu vừa mở máy tính vừa nhìn Lâm Dã, Lâm Dã c ắn môi dưới: "Đội trưởng."

Chu Thừa Nghiêu chỉ chỉ màn hình máy tính của Lâm Dã, Lâm Dã vội vàng hoàn hồn nhìn màn hình, bay lố rồi.

Vội vàng nhảy dù, bọn họ nhảy đến Sosnovka Military Base, Lâm Dã nhặt lên một cây shortgun quay người bắn ngã một tên, Hầu Tử theo sát phía sau gạt chết. Lâm Dã nghe được tiếng bước chân, mở miệng thì đụng phải mùi vị chua ngọt, anh đột nhiên quay đầu.

Trên mặt đỏ bừng, cắn đi kẹo trên tay Chu Thừa Nghiêu, hàm hồ nói: "Mái nhà chữ C có người."

Chu Thừa Nghiêu ở bên cạnh nhìn anh chơi game, mặt Lâm Dã nóng hổi, cắn kẹo nói: "Hầu Tử đỡ súng, tôi lên mái nhà."

Phong cách chỉ huy của Lâm Dã chính là hung, đánh rất tàn bạo, Chu Thừa Nghiêu kéo ghế lại gần tiếp tục xem Lâm Dã chơi game, cuống họng Lâm Dã hơi khô, anh đấu súng phạm lỗi bị người trên giá thép bắn ngã.

Hầu Tử theo sát đi lên bắn ngã người trên giá thép, ném khói cứu Lâm Dã.

Lâm Dã ngẩng đầu, mặc dù anh rất thích Chu Thừa Nghiêu tới gần, nhưng...

Lâm Dã đứng lên xoay người nhảy xuống nóc nhà, té chết.

Cái thao tác mất não này khiến cho Hầu Tử và Tự Kình trợn mắt hốc mồm, Tự Kình: "K thần, cậu đang tạo cơ hội cho tôi cứu một lần?"

Lâm Dã: "..."

Chu Thừa Nghiêu đẩy về chỗ ngồi trước máy tính đăng nhập trò chơi, vào sân huấn luyện ép súng. Điện thoại di động vang lên một tiếng, Chu Thừa Nghiêu cầm điện thoại di động lên nhìn thấy tin nhắn của Lý Phi: "Bây giờ Trần Ngọc Minh muốn rời đội về nhà, cản không?"

"Để cậu ấy đi." Trần Ngọc Minh là tên thật của Thiên Minh, Chu Thừa Nghiêu đặt di động xuống trên mặt bàn, tiến vào kênh YY: "Đánh xong kêu tôi."

Lâm Dã chơi game hết sức chăm chú, ba người tiến vào bo chung kết, Chu Thừa Nghiêu bỗng nhiên mở miệng: "K, em đổi sang súng bắn tỉa bán tự động đi."

Lâm Dã không chút do dự quay người cầm 98K trong hòm bên cạnh thay cho MK14, nạp đạn, bo cuối còn dư mười hai người, co đến ruộng lúa mạch gần thành phố P.

Hầu Tử không hiểu sắp xếp của Chu Thừa Nghiêu lắm: "Bo cuối súng bắn tỉa bán tự động không dễ đánh."

"Để em ấy thử một chút."

Hai phút sau đó, Hầu Tử bị súng bắn tỉa bán tự động của Lâm Dã làm cho tê cả da đầu. Đối diện thò đầu ra liền bị bắn ngã, toàn bộ bo chung kết bị súng bắn tỉa của Lâm Dã thống trị, Lâm Dã như đứa plug in [1].

[1] Plug in: Đề cập đến việc sử dụng các công cụ / tập lệnh của bên thứ ba trong các trò chơi trực tuyến để sửa đổi dữ liệu trò chơi, là một thuật ngữ khinh thường dành cho những người ảnh hưởng đến những người chơi trò chơi khác và sự cân bằng của trò chơi.

Không có gì bất ngờ ăn gà, Chu Thừa Nghiêu vào đội, nói: "Tiếp theo đổi súng."

Buổi tối đánh tới một giờ, Lâm Dã hầu như đều đem súng có thể sử dụng đều dùng một lần, một số người có khuyết điểm về vài loại súng, nhưng Lâm Dã thì không. Lâm Dã cầm Vector cũng có thể đánh tới bo cuối, Chu Thừa Nghiêu muốn anh dùng cái gì anh dùng cái đó.

Huấn luyện kết thúc, Chu Thừa Nghiêu đẩy bàn phím ra đứng dậy: "Đêm nay đều đi ngủ sớm một chút."

Tự Kình muốn luyện súng thêm một lát, anh bị cuốn vào nhịp súng của Lâm Dã, thấy ánh mắt của Chu Thừa Nghiêu lập tức quy củ tắt máy tính. Chu Thừa Nghiêu dẫn đầu đi ra ngoài, Lâm Dã tắt máy tính cũng đi theo bước nhanh đi ra ngoài, trước khi thang máy khép lại kịp chen chân vào, đi chung một cái thang máy với Chu Thừa Nghiêu.

Chu Thừa Nghiêu nhìn qua Lâm Dã, đưa tay đ è xuống tầng bốn, cửa thang máy đóng lại.

"Mệt à?" Tiếng Lâm Dã nói rất nhẹ, ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu.

Chu Thừa Nghiêu ngẩng đầu nhìn camera, tiến lên một bước, Lâm Dã theo bản năng lui ra phía sau, tay Chu Thừa Nghiêu rơi xuống bên người của anh, cúi người nhìn chăm chú mắt Lâm Dã.

"Hôn anh." Giọng hắn rất trầm, lười biếng, mang theo mấy phần vô lại.

Mặt Lâm Dã trong nháy mắt đỏ bừng, mím môi cười quay đầu, không nhìn Chu Thừa Nghiêu.

"K thần." Ngữ khí Chu Thừa Nghiêu chậm chạp, ý vị thâm trường. 

Thang máy đinh một tiếng vang, Lâm Dã chỉ vào cửa: "Anh Nghiêu, đến rồi."

Chu Thừa Nghiêu híp mắt lại, thu tay lại quay người đi ra thang máy, Lâm Dã thở phào một hơi, vỗ xuống mặt đỏ bừng đi ra thang máy liền đụng vào người Chu Thừa Nghiêu, lập tức lui ra phía sau đứng vững. Tay Chu Thừa Nghiêu vẫn đút túi, cúi người đè lên môi Lâm Dã. Hai người đều mở to mắt, Chu Thừa Nghiêu khẽ cắn môi của anh, kéo ra một chút giọng khàn khàn: "Nhắm mắt."

Lâm Dã nhắm mắt lại, tay khẩn trương cũng không biết để vào đâu. Chu Thừa Nghiêu không ôm anh, Lâm Dã cũng không thể chủ động ôm lấy Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu hôn một hồi: "Buổi tối ở chỗ anh."

Lâm Dã đột nhiên mở mắt ra.

"Hả?"

Chu Thừa Nghiêu nói xong cảm thấy đường đột, đứng thẳng nói: "Hai ngày này giấc ngủ không tốt lắm, đau đầu, em —— "

Đôi mắt trong veo của Lâm Dã tỏa ánh sáng: "Em phải mang cái gì?"

Nửa câu sau của Chu Thừa Nghiêu kẹt trong cổ họng: "Mang thuốc lá tới, anh giữ cho em."

"Em tắm xong rồi qua hay bây giờ?" Lâm Dã đỏ mặt không giống mình, lông mi dài rậm vẫn luôn rung động. "Vậy em về lấy áo ngủ."

Trong mắt Chu Thừa Nghiêu chứa ý cười, tiếng nói trầm trầm: "Tới tắm rửa."

Lâm Dã quay người bước nhanh đi về phòng của mình, thay áo ngủ và đồ lót sạch sẽ, nhân tiện lại đánh răng rửa mặt. Đi đến trước gương liếc nhìn mình, áo ngủ hình như có chút xấu.

Không biết Chu Thừa Nghiêu có cảm thấy anh quê mùa không.

Hít một hơi thật sâu, chờ thi đấu xong anh phải đi mua áo ngủ.

Lâm Dã mang theo đồng phục của đội ngày mai phải mặc và ba lô, lúc ra cửa lại quay trở lại đi lấy thuốc lá mang theo. Cửa của Chu Thừa Nghiêu đóng, Lâm Dã gõ xuống, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, nhanh đến cả người đều có chút trì độn ngốc.

Anh sắp ngủ với Chu Thừa Nghiêu.

Cửa phòng kéo ra từ bên trong, Lâm Dã bị hơi lạnh k ích thích, nhiệt độ trong phòng mở rất thấp. Chu Thừa Nghiêu mở cửa xong liền đi toilet rửa mặt, tầng trệt rất lớn, phong cách Nhật Bản nhẹ nhàng, gọn gàng không tì vết.

Lâm Dã để ba lô xuống, thay dép lê của mình. Chu Thừa Nghiêu lau khô tay ra, nhìn thấy áo ba lỗ rộng thùng thình của Lâm Dã, bộ đồ đó giặt mấy lần nữa đoán chừng đường viền cổ áo sẽ sứt ra, quần cộc caro lớn. Chân vừa trắng vừa thẳng, thân thể xinh đẹp như vậy, mặc quần kẻ sọc chết chóc như thế.

Lông mi đen nhánh của Lâm Dã rồi đến hai mắt trong veo: "Đội trưởng."

"Tắm rửa sao?"

"Ừm."

Chu Thừa Nghiêu tránh chỗ ra, ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn chăm chú lên Lâm Dã: "Đi đi."

Lâm Dã chỉ cảm thấy không khí khô nóng, cần tắm vòi sen tỉnh táo lại. Anh cũng không dám ngẩng đầu, mím môi bước nhanh đi vào phòng tắm. Lâm Dã tắm rửa rất nhanh, tắm rửa xong đi ra ngoài không thấy Chu Thừa Nghiêu đâu, Lâm Dã lau tóc đi tới giường Chu Thừa Nghiêu, lấy điện thoại di động ra mở Weibo ra, top 1 hotsearch là Thiên Minh rời đội.

Lâm Dã ngơ ngẩn, có ý gì?

Top 1 hotsearch Weibo là mười một giờ Thiên Minh đăng ảnh chụp một tấm vé máy bay, cùng với câu: "Gặp lại."

Phía dưới tất cả hỏi chuyện gì xảy ra, ngay lúc Golden Tournament này, đội viên ra trận của KG đăng hình vé máy bay về nhà, bình luận đã hơn năm ngàn. Có tuyển thủ đối thủ điện cạnh chơi thân với Thiên Minh cũng bình luận ở phía dưới 'Xảy ra chuyện gì?' Ánh mắt Lâm Dã tối xuống, đứng dậy đi tới cửa sổ, muốn đi lấy thuốc lá nghĩ đến Chu Thừa Nghiêu không thích, cưỡng ép nhịn xuống.

Hậu viện của Thiên Minh sẽ đăng một bài Weibo lên án KG, nói KG qua cầu rút ván, Thiên Minh phạm lỗi liền trực tiếp đá người ta. Không có tình cảm, tàn bạo không nể tình.

Ngày mai là ngày tranh tài cuối cùng, lúc này mắng chửi như thế, Chu Thừa Nghiêu đi xử lý à? Trong lòng Lâm Dã có chút phiền, cắn răng mắng một câu 'Đệt', một tiếng nhỏ khóa mật mã mở ra, Lâm Dã quay đầu nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu mặc áo choàng tắm màu đen rũ mắt xuống vào cửa.

Tóc của hắn ẩm ướt, đi sát vách tắm rửa. 

"Đội trưởng."

"Ừm?" Chu Thừa Nghiêu ngước mắt nhìn thấy Lâm Dã, tiện tay đặt điện thoại xuống mặt bàn, giọng trầm khàn: "Tắm xong rồi?"

Lâm Dã gật đầu, Chu Thừa Nghiêu biết chuyện này sao? Anh để điện thoại xuống đi qua: "Anh đi bên cạnh tắm rửa hả?"

Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, Lâm Dã bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thừa Nghiêu. Chu Thừa Nghiêu để khăn lông xuống, lòng bàn tay dán vào trong cổ tay Lâm Dã. đôi con ngươi đen sâu tối đi, nhìn chăm chú Lâm Dã: "Lâm Dã."

Không khí nóng rực lên, cuống họng Lâm Dã phát khô, lông mi khẩn trương đều đang run rẩy: "Hửm?"

Chu Thừa Nghiêu cúi người hơi nghiêng đầu hôn lên môi Lâm Dã, môi Lâm Dã mềm mại, hắn lại hôn một cái. Ngước mắt lông mi dài mà đen xẹt qua đường cong, tiếng nói khàn khàn gợi cảm: "Vào phòng của anh thì là người của anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play