Đối diện thở hổn hển hai tiếng, sau đó Tự Kình và Hầu Tử cưỡng ép cụp mắt xuống, vùi đầu ăn cơm.

Thẩm mộc: "..."

Lý Phi cũng vội vàng vào cửa kéo ghế ra ngồi xuống, liếc nhìn Thẩm Mộc, "Không ăn đồ ăn? Giảm béo hả"

Thẩm Mộc hừ lạnh, tự mình động thủ cơm no áo ấm.

Trong mắt Lâm Dã chỉ có hai loại người, một loại là người, một loại là Chu Thừa Nghiêu.

Cái trước đơn thuần chính là người, cái sau là người trong lòng của anh.

Tốc độ ăn cơm của Lâm Dã rất nhanh, anh không có truy cầu gì với đồ ăn, chỉ cần đừng quá khó ăn. Giống loại như mì tôm ăn nhiều anh sẽ nôn, cái khác Lâm Dã đều có thể chịu đựng, Lâm Dã ăn xong chén cơm thứ hai. Bên cạnh thả tới một chén canh, Lâm Dã nhanh chóng liếc nhìn Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu để chén canh xuống rồi thu tay về.

"Cảm ơn đội trưởng." Lâm Dã uống canh xong để đũa xuống, "Tôi ăn xong rồi, tôi đi trước đây."

Lâm Dã đi rất nhanh, thực sự có thể nói là chạy trốn. 

"Hawk xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ không đợi cậu rồi?" Lý Phi nói, "Ăn nhanh như vậy, gấp gáp huấn luyện sao?"

Chu Thừa Nghiêu chậm rãi ăn canh, một lát buông muỗng xuống đứng dậy, "Đi."

"Ăn cơm xong tiêu cơm một chút, đừng trực tiếp ngồi trước máy vi tính." Lý Phi đang ăn tôm giữa chừng căn dặn Chu Thừa Nghiêu, "Không tốt cho dạ dày, chốc nữa lại nằm viện, sầu chết."

Chu Thừa Nghiêu nện bước chân dài ra khỏi nhà ăn.

Mặt trời chói chang trên cao, nhiệt độ bên ngoài rất cao, Chu Thừa Nghiêu đưa tay kéo cổ áo xuống. Nhà ăn ở tầng hai, Lâm Dã đứng trong sân chừng nửa phút liền quay về phòng huấn luyện, Chu Thừa Nghiêu một tay đút túi híp mắt lại, nhìn một hồi mới nhấc chân đi xuống.

Rốt cuộc Lâm Dã nghĩ thế nào? Anh ấy là trai thẳng?

————

Lâm Dã ngồi vào trước máy vi tính mở Wechat ra coi tài liệu livestream, số phòng vẫn dùng số phòng cũ của Lâm Dã, trước mắt Lý Phi không sắp xếp quảng cáo cho anh. Lâm Dã đăng nhập kênh livestream đổi tên thành KG-Hawk, có người đi tới kế bên, Lâm Dã tưởng là bọn Tự Kình, đột nhiên ngẩng đầu không kịp chuẩn bị đối diện với ánh mắt Chu Thừa Nghiêu.

Chu Thừa Nghiêu kéo ghế eSport bên cạnh ra ngồi xuống, hắn không mở máy tính, liền dựa vào trên ghế nhìn Lâm Dã. Lâm Dã bị nhìn tê cả da đầu, lỗ tai phiếm hồng.

"Đội trưởng?"

Chu Thừa Nghiêu vẫn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt chuyên chú.

Lâm Dã c ắn môi dưới, đi nộp tư liệu livestream, tay run một cái còn gõ sai. Anh rời khỏi chỉnh lại lần nữa, bỗng nhiên một bóng râm bên người, Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu, Chu Thừa Nghiêu vượt qua anh tay dài rơi xuống trên bàn phím, một lần nữa nhấn vào KG-Hawk, bấm vào nộp.

Chu Thừa Nghiêu cơ hồ ôm Lâm vào trong ngực, dựa gần vào, Lâm Dã cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn rơi xuống phần gáy. Lâm Dã nhịn không được nuốt động yết hầu, cuống họng khô muốn chết, tay Chu Thừa Nghiêu dừng trên bàn phím, tư liệu đã gửi xong hết, không có gì để giúp. Chu Thừa Nghiêu vẫn không lùi ra, hắn vẫn bá chiếm không gian bên người Lâm Dã như cũ.

Lâm Dã không dám động, bờ vai của anh dán vào cánh tay Chu Thừa Nghiêu, mùa hè mặc mỏng manh, cơ hồ đụng phải da.

"Lâm Dã." Chu Thừa Nghiêu mở miệng, tiếng nói trầm thấp. "Anh thích con trai hay con gái?"

Lâm Dã đột nhiên quay đầu.

Chu Thừa Nghiêu thu tay lại nghiêng dựa vào ghế eSport, khuỷu tay đặt trên tay ghế, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng lập tức giơ lên chống hờ hờ ở huyệt thái dương, mắt đen sắc bén nhìn thẳng Lâm Dã, "Ừm?"

Lâm Dã siết chặt tay vịn, ánh mắt Chu Thừa Nghiêu dời xuống rơi xuống trên tay anh, Lâm Dã lại buông tay ra. Nhưng mà bờ môi vẫn mím, lông mi dài rậm run cụp xuống.

Chu Thừa Nghiêu bỗng nhiên không đành lòng, ép anh ấy làm gì?

"Được rồi, anh bận đi." Chu Thừa Nghiêu bỗng nhiên đứng dậy, tay chống tay vịn, sau đó cái ghế chợt bị đẩy ra, cái ghế trượt ra đụng lên tường, Chu Thừa Nghiêu bỗng nhiên đứng dậy, tay chống đi ra ngoài.

"Con trai." Lâm Dã đột nhiên mở miệng.

Chu Thừa Nghiêu dừng bước quay đầu, ngước mắt, "Cái gì?"

Lâm Dã quay đầu nhìn Hầu Tử và Tự Kình đang đi tới, nói, "Huấn luyện xong rồi chúng ta nói chuyện."

"Nói chuyện gì?" Tiếng Chu Thừa Nghiêu đè rất trầm.

"Chuyện cậu vừa hỏi." Lâm Dã xoay cổ tay, nhìn màn hình, gục đầu xuống đầu ngón tay lướt qua con chuột rơi trên bàn, "Chỗ này không tiện nói chuyện."

"Anh Nghiêu." Tự Kình cầm chai Cocacola vừa uống vừa vào cửa, nhìn thấy sắc mặt Chu Thừa Nghiêu nhìn không tốt, ngồi vào chỗ của mình bật máy tính lên, quay đầu ánh mắt hỏi thăm Hầu Tử: Anh Nghiêu sao vậy?

"Anh Nghiêu anh sao vậy?" Hầu Tử trực tiếp hỏi. 

Tự Kình: "..."

"Không có gì." Chu Thừa Nghiêu lại trở về ngồi vào trước máy vi tính, đăng nhập trò chơi, điện thoại liền vang lên, hắn cầm lên kết nối, "Nói."

"Đánh trận đấu luyện chung không?" ?" Đầu bên kia điện thoại là 3C A Khốc, bọn họ ở bảng A, thi đấu hôm kia. 3C cũng tiến vào bên tổ thắng, trận thi đấu tiếp theo chính là hai tổ A B đánh thăng cấp.

"Mấy giờ?"

"Bây giờ, tôi gửi số phòng cho cậu nha?"

"Gửi vô nhóm."

Cúp điện thoại, Chu Thừa Nghiêu mở Wechat ra tìm Lâm Dã, ghi chú của Lâm Dã vẫn là nhảy dù. Chu Thừa Nghiêu nhìn tên của anh một lát, ánh mắt trầm xuống, ngón tay xét qua mấy chữ kia, kéo Lâm Dã vào nhóm nhỏ, "Buổi chiều đánh trận đấu luyện."

Tin nhắn nhóm lớn vang lên, Chu Thừa Nghiêu ấn mở nhóm lớn nhìn thấy số phòng và mật mã, sao chép lại, tay vừa trượt liền nhìn thấy một loạt biểu tượng cảm xúc điêu khắc cát [1].

[1] Điêu khắc cát: là một từ phổ biến trên Internet, ban đầu nó là từ đồng âm của thuật ngữ thiếu văn minh "đồ ngốc nghếch". Bây giờ nó chủ yếu đề cập đến những người vui tính và những người hài hước. Nghĩa của từ này trung lập hơn. Ví dụ như cư dân mạng điêu khắc cát.

Hôm nay T thần có chó sao?

Có.

3C A Khốc: Phát một ngàn bao lì xì, chúc mừng T thần mừng có quý tử.

Tiếp theo phía dưới chính là ảnh chụp con chó nhỏ mà Lâm Dã nhặt được, đang nửa ngồi trong lồ ng, đôi mắt chuột cố gắng trợn to. Lông mày rũ xuống, xấu xí độc nhất vô nhị.

Chu Thừa Nghiêu: ". . ."

"Ai chụp ảnh?"

"Cái gì?" Lâm Dã tháo tai nghe xuống quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu.

"Chó."

"Trần Kiệt gửi nhầm, để tôi nói rõ với bọn họ." Lâm Dã nhớ tới cái này, nghĩ là đã qua, ai biết Chu Thừa Nghiêu hỏi tới, vội vàng mở nhóm lớn ra, "Chó của tôi, không phải của đội trưởng."

ZA-ZF: "Anh là Hawk?"

OM-David: "Người thật?"

"Là người thật." Lâm Dã trả lời tin nhắn xong, liền nhấn vào thông tin nhóm vào biệt danh, đổi thành KG-Hawk, lại vào nhóm đã không thấy tin nhắn mình gửi, trong chớp mắt đã gửi mấy trăm tin.

"Chó của Hawk, anh Nghiêu đang nuôi? Tôi không hiểu sai đó chứ?"

3C-A Khốc: "Không nên hỏi, hỏi chính là sủng. Người đàn ông của vương, chó đất nhỏ của người đàn ông của vương cũng sủng."

Lâm Dã: "..."

Sủng cái búa mẹ cậu!

Lâm Dã quay đầu nhìn mặt Chu Thừa Nghiêu, anh sợ Chu Thừa Nghiêu tức giận: "Đội trưởng, nhóm —— "

Chu Thừa Nghiêu để điện thoại di động xuống, gõ xuống cái bàn, "Hầu Tử Tự Kình, vào phòng."

Lâm Dã yên lặng ngậm miệng, để điện thoại xuống.

Hết đường chối cãi, đây đều là thứ đồ chơi gì?

Muốn rời nhóm.

Màn hình điện thoại di động phát sáng lên, thông báo xin thêm bạn, sau khi Lâm Dã vào phòng nghe được âm thanh A Khốc, "Anh Nghiêu, không phát bao lì xì chức mừng sao?"

Điện thoại đinh một tiếng, trong tai nghe vang lên âm thanh Hầu Tử, "Anh Nghiêu hào phóng."

Lâm Dã không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng mở Wechat ra nhóm bị nhận bao lì xì che màn hình. Anh lướt lên trên nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu cực kỳ hào khí phát năm cái bao lì xì một vạn, Lâm Dã bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu.

Tiền không phải là tiền sao?

Chu Thừa Nghiêu đặt điện thoại xuống, nhìn màn hình điện thoại Lâm Dã, giọng nói trầm khàn, "Không nhận?"

Nhiều tiền nóng tay hả?

"Có thù với bao lì xì của tôi?" Giọng Chu Thừa Nghiêu trầm mà nhạt. 

Lâm Dã sợ, không dám nói Chu Thừa Nghiêu cậu sẽ lãng phí tiền. Lâm Dã nhíu mày ấn mở bao lì xì đầu tiên nhận được 1 tệ 1.

Bao lì xì thứ hai, nhận được 0.1.

Bao lì xì thứ ba, nhận được 1 tệ 8.

Chu Thừa Nghiêu: "..."

Bao lì xì thứ tư: Nhận được 0.8

Bao lì xì thứ năm: Mười sáu tệ.

Trong phòng truyền đến giọng cười không chút nhân tính của A Khốc: "K thần vận may của anh kiểu gì vậy? Anh Nghiêu phát năm vạn, anh đoạt hai mươi tệ. . Ông trời của tôi, đầu của tôi đều muốn cười rơi mất. Anh đoán tôi đoạt được bao nhiêu? Hơn tám trăm."

Chu Thừa Nghiêu cầm điện thoại di động lên, một phút sau, Lâm Dã nhận được chuyển khoản.

Tám ngàn tám trăm tám mươi tám, đến từ Chu Thừa Nghiêu.

Lâm Dã xém chút ném di động đi, điện thoại lại vang lên một tiếng.

Đến từ Chu Thừa Nghiêu: chuyển khoản tám ngàn tám trăm tám mươi tám.

Lâm Dã bỗng nhiên nghĩ đến một câu: Anh và tôi vốn vô duyên, toàn dựa vào tôi nện tiền.

Lâm Dã có chút mộng, tin nhắn Chu Thừa Nghiêu lại đến: "Nhận."

Lại một cái chuyển khoản tám ngàn tám trăm tám mươi tám.

Hầu kết Lâm Dã nhấp nhô, đầu ngón tay run lên, Chu Thừa Nghiêu lại phát tới một cái sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu.

Chu Thừa Nghiêu gửi tới ba chữ, "Chán ghét tôi?"

A Khốc còn đang đắc ý trong tai nghe, "K thần, anh vẫn còn chứ? Anh không sao chứ?"

Lâm Dã mở mic chung, giọng nói băng lãnh, "Cậu muốn chết nguyên buổi trưa sao?"

"K thần mở mic rồi? Anh đồng ý Wechat của tôi đi, tôi kết bạn rất nhiều lần. Còn có Weibo, anh có thể theo dõi lẫn nhau với tôi không? Weibo của tôi là A Khốc."

"Không thể." Lâm Dã nói, "Ngậm miệng."

Tắt mic chung, Lâm Dã lấy điện thoại di động ra nhanh chóng đánh chữ, "Không phải."

Trong nháy mắt gửi đi, Lâm Dã như dẫm lên bông, đại não ông một tiếng, anh tiếp tục đánh chữ, "Tôi không có."

Cuống họng Lâm Dã phát khô, anh không dám nhìn Chu Thừa Nghiêu bên cạnh.

Khoảng chừng nửa phút, bên cạnh có âm thanh đẩy ghế. Lâm Dã quay đầu, giọng Chu Thừa Nghiêu đ è xuống rất thấp, ngón tay gõ gõ cái bàn, nói, "Ra ngoài chút."

Chu Thừa Nghiêu mở ra chân dài nhanh chân ra cửa, Lâm Dã chần chờ một lát tháo tai nghe xuống cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Chu Thừa Nghiêu trực tiếp đi vào thang máy, Lâm Dã nhìn chung quanh, cũng đi qua đi vào thang máy, "Chuyện con chó là do tôi không xử lý tốt, rước thêm phiền phức cho cậu."

Chu Thừa Nghiêu nhìn bờ môi Lâm Dã, rủ mắt xuống.

"Tôi không biết bọn họ sẽ hiểu lầm như vạy, tôi không biết nên giải thích thế nào —— "

"Anh đã từng yêu chưa?"

Lâm Dã lắc đầu.

Thang máy đến tầng bốn mở cửa, Chu Thừa Nghiêu đi ra ngoài trước, Lâm Dã cũng ra ngoài nói, "Hôm qua tôi —— "

Chu Thừa Nghiêu quay người liền áp Lâm Dã lên tường, sau lưng Lâm Dã dán lên tường, tay Chu Thừa Nghiêu dán sau gáy. Lâm Dã đều muốn ngừng thở, thẳng tắp nhìn Chu Thừa Nghiêu.

"Hôm qua nói chuyện anh đều nghe thấy đúng không?"

Lâm Dã không nói chuyện, đầu gối Chu Thừa Nghiêu đẩy vào chân Lâm Dã, "Ừm?"

"Ừm."

"Anh đang tránh tôi?"

"Tôi —— không có."

Chu Thừa Nghiêu nhìn bờ môi Lâm Dã gần trong gang tấc, có chút khô, da Lâm Dã rất trắng. Mũi thẳng, lúc rủ mắt, lông mi dài rậm động lòng người.

Tay Chu Thừa Nghiêu rơi xuống gáy Lâm Dã, Lâm Dã né tránh, Chu Thừa Nghiêu dừng tay lại.

"Tôi có thể cùng anh nuôi chó." 

Lâm Dã không cách nào coi nhẹ tay Chu Thừa Nghiêu, lòng bàn tay đã dán sau tai anh, ấm áp, có chút lực độ.

"Tôi không tốt như cậu tưởng." Lâm Dã không bỏ được đẩy Chu Thừa Nghiêu ra, anh nắm chặt tay lại buông ra. Khoảng cách gần như thế, đó là một loại dày vò chật chội, thở không nổi, Lâm Dã nói, "Tôi rất kém cỏi, tôi rất dở, chúng ta không phải người cùng một thế giới."

"Anh là giả hay tôi là giả? Hoặc là giữa chúng ta ai không phải người?" Chu Thừa Nghiêu nhéo gáy Lâm Dã một cái, khiến cho anh ngẩng đầu, "Không cùng một thế giới, không cùng một loài?"

Lâm Dã nắm chặt điện thoại, anh cố gắng tìm lý trí, nhắc nhở mình không nên mất khống chế, "Đội trưởng, đấu luyện sắp bắt đầu."

Chu Thừa Nghiêu cúi người, Lâm Dã lui đầu về phía sau đụng vào lòng bàn tay Chu Thừa Nghiêu, bờ môi Chu Thừa Nghiêu liền áp xuống. Môi Chu Thừa Nghiêu mềm mại, mùi dễ ngửi, giống như mặt đất sau cơn mưa, ôn nhuận tươi mát.

Lâm Dã trừng lớn mắt, nhìn thấy lông mi Chu Thừa Nghiêu, cực kỳ dài, cơ hồ đâm chọt lên da thịt Lâm Dã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play