Editor: Lilac | Beta: Bluerious
Bởi vì chưa ăn đến xiên thịt, Đỗ Kính Chi cảm thấy giữa cậu và Chu Mạt xuất hiện một vấn đề mang tính nguyên tắc. Vậy nên lúc Chu Mạt giảng đề, cậu chân thành nhắc lại chuyện này ba lần.
Cuộc sống một ngày ba bữa nướng mới là cuộc sống thành thị hạnh phúc. Đặc biệt là phố thịt nướng sau trường tiểu học thì lại càng tuyệt hơn.
Xiên thịt dê thường được dùng thịt ở phần chân sau, cũng được xem như là chỗ ngon nhất của dê. Từ nhỏ cậu đã biết, phần thịt ngon nhất của một con vật là phần hoạt động thường xuyên. Thịt dê xiên được tẩm ướp trước khi nướng, ở giữa còn được xen miếng gân kết hợp với thịt, rắc thêm chút ớt và thì là, thịt dê nướng ở phố thịt nướng sau trường tiểu học còn có gia vị khác nữa, cũng xem như là một kiểu hương vị độc đáo.
Lúc thịt dê nướng mới ra lò, bề mặt còn phát ra tiếng "xèo xèo", bên ngoài phủ một lớp dầu do thịt tứa ra trong khi nướng, lớp dầu này giống như một loại sốt tự nhiên khiến thịt trở nên tươi mới ngon miệng, tỏa ra mùi hương cuốn hút người ta từ xa.
Đỗ Kính Chi càng nghĩ càng thèm, càng thèm càng giận, càng giận càng muốn ăn.
Cậu một tay chống cằm, nhìn Chu Mạt chằm chằm, mở miệng nói: "Cả cái miệng tràn ngập hương vị thịt nướng."
Lần đầu tiên Chu Mạt còn buồn bực một hồi, lấy kẹo cao su trong túi ra nhai rồi tiếp tục giảng bài.
Lần thứ hai, Đỗ Kính Chi ghé vào bàn, chán nản: "Không ăn thịt xiên nướng thì học không vào."
Cuối cùng Chu Mạt cũng hiểu tâm tư nho nhỏ của Đỗ Kính Chi, mím môi cười cười, ngước lên nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều. Anh nâng cánh tay lên xoa xoa mái tóc nâu mềm mại của đối phương, an ủi: "Chuyện đó có gì to tát đâu, mai anh Compa mời em ăn."
Cậu cố vực dậy tinh thần, gật đầu, theo Chu Mạt học một hồi rồi lại nhanh chóng dựa vào ghế gục ngã: "Không được, nội tâm tôi kháng cự, tôi chỉ sợ phải đến mai mới có thể có năng lượng."
Xiên thịt dê đúng là yêu tinh nhỏ giày vò người ta mà.
Lần này, cuối cùng Chu Mạt cũng có động thái, anh thở dài một hơi rồi đứng dậy xách cổ áo cậu, nói: "Hôm nay thì bỏ qua thịt xiên đi, đưa cậu đi mua đồ ăn vặt rồi về làm đề."
Cậu lập tức đẩy Chu Mạt đi: "Không cần xách, khôi phục trạng thái hoạt động."
Lúc Chu Mạt xuống lầu cùng Đỗ Kính Chi, cảm giác như mình vừa mới đi đón một bạn nhỏ tan học, Đỗ Kính Chi còn có tâm tình hát hò: "Baby sao em có thể như vậy, không thể chung một giường, sao anh có thể qua đêm dài cô đơn..."
Chu Mạt nghe xong, không nhịn được hỏi: "Bài nào dở ói thế này?"
"Chậc, cậu chỉ muốn nghe nhạc của Thái Y Lâm thôi."
"Của Châu Kiệt Luân với Tôn Yến Tư cũng được."
Cậu nhún vai không nói gì nữa. Trong MP3 của cậu chỉ toàn mấy bài tương tự như vậy thôi, khoảng thời gian này đang là lúc các ca sĩ mạng đang nổi, mấy hôm trước Lưu Thiên Nhạc còn cho cậu nghe cái bài tên "Giá y" khiến cậu khó chịu toàn thân.
Xuống tới siêu thị dưới tầng, vừa bước vào là Đỗ Kính Chi lại bối rối.
Mỗi loại đồ uống đều có linh hồn của riêng nó.
Nếu để so giữa Coca và Pepsi thì cậu thích Coca hơn, loại này đậm vị, uống vào cảm giác bùng nổ sảng khoái đến mức như trời long đất lở, sự bùng nổ ấy tác động đến từng tế bào trong cơ thể. Lúc uống một ngụm Coca, chất lỏng ấy như đang tấn công, muốn phá vỡ từng giác quan của bản thân với khí thế dồi dào khắp nơi, như thể trút bỏ được mọi gánh nặng, ngang ngược phát tiết một hồi.
Khà một hơi, sảng khoái vô cùng.
Smart* hương táo và Smart hương cam, mỗi vị đều có ưu điểm riêng, một bên như Điêu Thuyền xinh đẹp nhưng có tính công kích, một bên lại như Đát Kỷ có ma lực làm say lòng người. Hai bên so sắc, mỗi bên một vẻ, ngang tài ngang sức, khiến người ta khó lòng chọn lựa.
Chu Mạt đứng cạnh bất đắc dĩ nhìn hồi lâu rồi cầm một chai Coca lên, sau đó quay qua nói với cậu: "Chai này của tôi, cậu tự chọn một chai đi."
Một cuộc chiến lặng lẽ bùng nổ giữa táo và cam.
Trận chiến không khói này cuối cùng cũng kết thúc khi cậu chạm tay đến chai Smart vị táo.
Tất cả mọi thứ như chưa từng bắt đầu đã lặng lẽ kết thúc.
Cậu thích khoai tây chiên vị dưa chuột, đây là món mà chắc chắn cậu sẽ chọn mỗi khi đi siêu thị, đây được coi như sủng phi trong hậu cung của cậu, lật thẻ bài quanh năm, nhưng lại nằm trên kệ hàng với vẻ hờ hững không hề run sợ.
Sau đó, muốn lựa đồ lại gặp khó khăn, mỗi vị mặn ngọt phải bố trí hợp lý, hơn nữa hoa quả sấy, còn có mứt cũng phải chọn vị có thể phối hợp hài hòa.
Đương lúc cậu loay hoay phân vân thì Chu Mạt xách giỏ bước tới, bỏ hết mấy loại đồ ăn vặt cậu nhìn tương đối lâu vào giỏ rồi quay qua hỏi: "Còn gì muốn ăn nữa không?"
Chu Mạt vẫn biết Đỗ Kính Chi có tật xấu khó lựa chọn này.
Từ nhỏ tiền tiêu vặt của Đỗ Kính Chi đã ít nên khi cậu dùng số tiền đó sẽ buộc phải tiết kiệm, chọn loại mình muốn ăn nhất, nếu không thì ăn loại mình không thích lắm rồi vẫn còn thèm loại mình muốn ăn nhất.
Nguyên nhân của chứng khó lựa chọn chính là... nghèo.
Kiểu người giàu có như Chu Mạt không giống cậu, muốn ăn gì thì cứ mua hết, mang về ăn từ từ.
Năm đó Đỗ Kính Chi còn chưa cao bằng quầy thu ngân của siêu thị, cậu cứ nhìn chằm chằm vào mấy cây kẹo mút trên quầy hồi lâu vẫn chưa biết nên mua vị nào, ánh mắt cứ dán vào đó đến lúc sắp vào học luôn.
Chu Mạt cao hơn cậu một chút, mua mỗi vị kẹo một cái cho cậu. Khi đó Chu Mạt như một người hùng vậy, khiến cậu thầm quyết định từ đó về sau không bao giờ ghét đứa "con nhà người ta" này nữa.
Hiện tại Chu Mạt ở cùng cậu với phong cách nhanh – gọn – dứt khoát, trực tiếp nói thẳng với Đỗ Kính Chi mình muốn ăn gì, hỏi Đỗ Kính Chi có muốn ăn không, nếu không muốn thì đổi cái khác. Hầu hết thời gian, anh đều tìm ra món Đỗ Kính Chi thích, bất kể cậu chọn loại thức ăn nào thì sẽ luôn có thứ mà Đỗ Kính Chi muốn ăn hôm nay.
Cũng giống như cách Chu Mạt biết từ lâu rằng cậu thích uống Coca, thích kẹo mút vị Coca, khoai tây chiên vị dưa chuột, các món mì lạnh, thịt nướng, bò bít tết, lẩu, lúc ăn lẩu nhất định phải có đậu hũ cá.
Chu Mạt còn biết, nếu cậu muốn ăn gì đó mà chưa ăn được thì sẽ nhớ nhung rất lâu, đến tận khi nào ăn được mới thôi. Vậy nên Chu Mạt vẫn luôn cố gắng thỏa mãn mọi nhu cầu của Đỗ Kính Chi, tránh để Đỗ Kính Chi trà chẳng nhớ cơm chẳng màng.
Trước khi đi, anh còn lấy thêm hai cây kem trong tủ lạnh rồi mới ra quầy thanh toán.
Về đến nhà, cuối cùng Đỗ Kính Chi cũng chịu đàng hoàng trở lại, vừa ăn kem vừa nghe bài giảng Chu Mạt giúp cậu bổ túc, còn không quên nịnh hót: "Tôi thấy cậu có tố chất làm giáo viên cực."
Chu Mạt cười một tiếng nhưng lại gạt đi: "Thôi, với người khác tôi không có đủ kiên nhẫn."
"Sao tôi lại cảm thấy cậu rất hợp làm giáo viên mầm non nhỉ?"
"Thực ra cậu có thể cảm thấy như vậy, đối với tôi mà nói cũng là một kiểu tán dương." Chu Mạt tiện tay bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng, ăn một miếng rồi thôi. Mấy thứ này đều mua theo khẩu vị của Đỗ Kính Chi, anh không thích ăn lắm nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ đơn giản nói sang chuyện khác, "Tuần tới trường tổ chức leo núi dã ngoại mùa thu. Nghe nói giải thưởng năm nay không tồi đâu."
Mỗi năm trường đều tổ chức dã ngoại mùa thu, mục đích chính thực ra là để học sinh cuối cấp thư giãn đầu óc, tránh trường hợp lao lực đến chết, tiện thể dẫn theo cả hai khối 10 và 11.
Trước khi leo núi, các thầy cô sẽ giấu những mảnh giấy vào rừng nhỏ, viết lên những giải thưởng sau đó đóng dấu, cuộn thành các cuộn be bé rồi nhét vào mấy cái cây trong rừng để cho học sinh tìm kiếm dọc đường, coi như là một loại phần thưởng cho học sinh tham gia.
Đám học sinh truyền tai nhau một truyền thuyết rằng: Càng về phía trước thì càng được lợi lớn hơn, càng gần đỉnh núi thì thu hoạch càng nhiều.
Những phần thưởng lớn thường được bố trí trên đỉnh núi, còn phần thưởng dưới chân núi thì chủ yếu đều là "Cảm ơn bạn đã tham gia".
"Giải thưởng năm nay có gì thế?" Đỗ Kính Chi tùy ý hỏi một câu.
"Giải nhất có 2000 tệ tiền mặt."
Không phải học bổng, cũng không phải cuộc thi mà trường tổ chức, chỉ cần leo núi đã thu được về tay tận 2000 tệ, quá là hào phóng! Cậu không nhịn được mà tròn mắt, khó tin hỏi: "Năm nay trường chơi lớn thế?"
"Chậc, để khuyến khích học sinh cuối cấp vận động nhiều hơn, năm nào chả cho khối 12 leo trước còn khối 10 với 11 đi sau." Nói xong anh còn cười, "Còn không phải vì thủ khoa đại học năm ngoái là học sinh trường Thực Nghiệm cấp tỉnh, lãnh đạo trường bị kích thích à?"
"Leo núi với thành tích thi đại học thì... liên quan gì đến nhau?"
"Có bệnh thì cầu khắp nơi."
Đỗ Kính Chi thở dài, lắc đầu: "Vậy nên chúng ta chỉ nghe chút thôi, phần thưởng lớn có liên quan gì đến chúng ta đâu, cùng lắm thì tôi chỉ có thể mang mấy thứ nồi niêu xoong chảo về báo hiếu mẹ thôi."
Chu Mạt không tiếp lời, ném sách tiếng Anh ra trước mặt cậu: "Tiện thể học thuộc từ vựng luôn đi."
"..."
Chu Mạt uống một ngụm Coca rồi tiện tay đặt bên cạnh.
Đỗ Kính Chi học thuộc từ đơn, giương mắt nhìn chai Coca, hỏi: "Tôi có thể uống thử một ngụm không?"
"Ừ, uống đi."
Cậu không nghĩ nhiều, với lấy chai Coca mở ra uống một ngụm lớn rồi thoải mái ợ một tiếng đầy sảng khoái. Chu Mạt vốn nhìn chằm chằm động tác uống nước của cậu, sau lại nhìn vào miệng chai Coca, chờ cậu uống xong Chu Mạt lại lấy chai Coca qua uống một ngụm.
Biết Đỗ Kính Chi sẽ đi leo núi, trước đó một ngày mẹ Đỗ đã đến siêu thị mua một túi nhỏ đồ ăn vặt cùng một chai Coca lớn cho Đỗ Kính Chi.
Đỗ Kính Chi hơi lười nhưng ngày thường thích mang theo dụng cụ vẽ nên đành chịu, hôm nay vì đeo thêm đồ ăn vặt nên cũng phải chịu. Vì thế, cậu đeo theo một đống quà vặt đến trường như học sinh tiểu học đi du xuân.
Lúc đến lớp đã thấy Hoàng Vân Phàm đang ngồi trên ghế bôi kem chống nắng, còn quay sang hỏi cậu: "Anh Đỗ, mày có muốn bôi một ít không? Chị tao mang về cho tao từ Nhật đấy, 50+ lận."
Cậu bước tới giúp Hoàng Vân Phàm xoa đều lên gáy, không nhịn được mắng: "Với cái tướng này của mày thì có bôi kem chống nắng cũng vô dụng."
"Xí, thậm chí tao cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi nếu gầy như mày thì tao sẽ đẹp trai đến cỡ nào."
"Ừ, tao cũng không dám tưởng tượng."
"Nào nào nào, để tao bôi cho mày, tiện thể chạm vào làn da nhỏ nhắn trắng nõn mong manh dễ vỡ của anh Đỗ nào."
"Da thì là da thôi, lại còn làn da nhỏ nhắn."
"Vậy thì ciu cũng là ciu thôi, sao nhiều người lại nói là bé ciu xinh?"
Lưu Thiên Nhạc bất chợt quay người lại, nói thêm: "Nghe nói béo mập đều như thỏi son, nữ mập thì sâu nam mập thì ngắn."
Hoàng Vân Phàm nghe vậy lập tức hết vui: "Cục cức, ít nhất của tao cũng thô chứ bộ."
Trong lúc hai người đang gây gổ thì Đỗ Kính Chi đã đổ kem chống nắng ra bôi bên người mình.
Kế đó là tập trung dưới sân trường rồi lên xe buýt theo thứ tự để đến khu ngắm cảnh.
Đỗ Kính Chi vừa xuống tầng đã thấy Chu Mạt, dù sao thì với chiều cao đó của anh cũng rất dễ thấy. Chu Mạt bị mấy người của hội học sinh vây quanh, có lẽ là đang phân công nhiệm vụ gì đó, bên cạnh còn có cả mấy bạn nữ đang nói chuyện vui vẻ với Chu Mạt.
Chu Mạt vẫn luôn được chào đón, các cô gái trong hội học sinh vốn nghĩ là ở gần quan được ban lộc, ấy vậy mà Chu Mạt vẫn độc thân đến tận bây giờ, thậm chí ngay cả một người bạn gái tin đồn cũng không có.
Mấy người Đỗ Kính Chi là kiểu không gây chuyện thì khó chịu cả người, lúc đi ngang đám người ấy còn cao giọng mà hát "Đẹp nhất là hoàng hôn đỏ" khiến Tạ Tây Dương giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ.
(*) 最美不过夕阳红: Bài hát của ca sĩ Tống Thiết Tâm.
Chu Mạt liếc nhìn Đỗ Kính Chi rồi gọi bọn họ lại: "Mấy cậu chờ chút đã."
Không khí chợt trở nên căng thẳng.
Trong lòng mấy người này hơi rén vì lúc trước Chu Mạt "mắng" Đỗ Kính Chi đến "khóc". Dù Đỗ Kính Chi đã giải thích là mình chỉ nhỏ thuốc mắt vào để diễn rồi mà mọi người vẫn không quên, bởi họ cảm thấy Chu Mạt sẽ không để Đỗ Kính Chi chơi trò mưu kế với mình như vậy.
Giờ Chu Mạt kiếm chuyện với bọn họ, vậy thì họ cũng không ngại làm chút gì đó mờ ám với hội trưởng hội học sinh ở trên núi đâu.
Chu Mạt bước tới chỗ Hoàng Vân Phàm, lấy từ trong túi ra một cái mũ đưa cho Hoàng Vân Phàm: "Đây, số lớn, đưa cái của cậu cho tôi đi."
Vì là đi leo núi nên trường thống nhất phát ra một loại mũ màu đỏ, vừa để tiện nhận người trên núi, vừa che được nắng. Sau khi quay về thì trường cũng sẽ thu lại.
Hoàng Vân Phàm tức giận, không phải ý Chu Mạt là đang mắng cậu ta đầu to sao?
"Không cần!" Hoàng Vân Phàm từ chối thẳng thừng.
"Vậy cậu đội mũ trong tay vào đi, để tôi xem nào." Chu Mạt bình thản nói một câu.
"Tôi thích thì đội, không thích thì không đội, cậu quản được à?" Giọng điệu Hoàng Vân Phàm vốn đã không tốt, Chu Mạt đúng là được voi đòi tiên, có cho mặt mũi cũng không thèm.
Đỗ Kính Chi vừa nhìn, không nhịn được hỏi: "Cậu đang tự tìm phiền đấy à?"
Nghe được giọng Đỗ Kính Chi, Chu Mạt mới trả lời một câu: "Có à?"
Chu Mạt vẫn luôn là một người biết tính toán rồi đòi nợ sau, đừng nhìn vẻ ngoài là một học sinh tốt nhưng ít nhiều anh cũng có tính có thù tất báo, cũng khá xấu xa. Đỗ Kính Chi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến lúc cậu đi ra khỏi phòng giám thị thì Hoàng Vân Phàm đã nói vài câu khó chịu với Chu Mạt, như vậy cũng không đến mức Chu Mạt phải tự mình làm khó cậu mập chứ?
Vì để tránh bầu không khí trở nên căng thẳng, Đỗ Kính Chi lấy chiếc mũ lớn từ tay Chu Mạt rồi đưa cái trong tay Hoàng Vân Phàm cho anh, nói một câu "Cảm ơn", sau đó mới khoác vai Hoàng Vân Phàm rời đi.
Hoàng Vân Phàm còn có chút tức giận, quay đầu lại trợn trừng nhìn Chu Mạt cả buổi.
Thực ra thì nhìn Hoàng Vân Phàm có chút hung dữ, cơ thể to lớn, khi tức giận lại càng dữ dằn hơn, có phần đáng sợ. Chẳng qua Chu Mạt không thèm sợ cậu mập hung dữ này tí nào, chỉ dửng dưng nhìn họ rời đi.
Lúc đến núi, chỉ mới leo được một tiếng Đỗ Kính Chi đã chịu không nổi nữa, cảm thấy đau chân, đến trạm nghỉ cậu cởi giày ra thì thấy đôi tất trắng của mình đã dính máu.
Hoàng Vân Phàm nhìn thấy, không nhịn được cảm thán: "Vãi chưởng anh Đỗ, da dẻ mày cũng non mịn quá đi, mới đi có mấy bước như vậy mà chân cũng bị cọ chảy máu cả rồi?"
"Vì đi leo núi nên tao cố ý đi giày mới, ai ngờ không vừa chân."
"Bọn mày leo tiếp đi, giải thưởng lớn tận 2000 tệ lận đấy, dù có lên đến đỉnh núi cũng chưa chắc tìm được, chắc chắn bị nhét vào khe nứt nào đó để tránh bị tìm thấy rồi. Chúng mày vẫn còn hy vọng, nếu không thành công thì cố lấy thêm mấy cái chậu, về chia cho tao hai cái."
Hoàng Vân Phàm và Lưu Thiên Nhạc không phản đối mà đồng ý luôn, còn đưa đồ nặng mình mang theo cho Đỗ Kính Chi, dặn dò cậu hồi lâu mới đeo nước leo núi tiếp.
Đỗ Kính Chi ngồi xuống dưới tán ô che nắng ở trạm nghỉ, lấy khoai tây chiên và Coca ra, bắt đầu tận hưởng ánh mặt trời.
Kết quả, chẳng bao lâu sau cậu đã thấy khó chịu vì mặt trời đang lên, ánh nắng gay gắt khiến cả người cậu không thoải mái, hai tay cũng vì phơi nắng mà đỏ bừng.
Cậu phải xách một đống đồ đi vòng ra cái đình nhỏ phía sau để nghỉ ngơi, cậu lục cặp của Hoàng Vân Phàm lấy ra một cái ô che nắng. Dù Hoàng Vân Phàm nom hung dữ thật nhưng lại đỏm dáng nhất, vậy nên chắc chắn chuẩn bị những thứ này cơ mà leo núi mệt quá, cơ thể mập mạp khiến Hoàng Vân Phàm càng mất sức hơn, cuối cùng không cầm theo nữa.
Cậu cầm ô ngồi trong đình ăn tiếp, một lúc sau cậu nhận ra có gì đó không đúng vì Chu Mạt cùng một bạn nữ khối dưới đi từ dưới núi lên.
Đỗ Kính Chi vội dọn đồ, cúi người bước đến bên cạnh lan can, nghiêng người nhìn về phía Chu Mạt bước đến, chỉ thấy được có hai người họ, cô gái thì sôi nổi, Chu Mạt vẫn luôn nói chuyện với cô, chỗ cậu đứng gần như chẳng nghe được hai người đang nói gì.
"Nếu không thì em qua trạm nghỉ nghỉ ngơi một lát đi." Chu Mạt đề nghị với bạn nữ kia.
Bạn nữ này là người bên ban văn nghệ của hội học sinh, một cô nàng đa tài đa nghệ, ngoại hình rất xinh đẹp, hơn nữa cô nàng ấy rõ ràng còn có ý với Chu Mạt, chủ động đến gần Chu Mạt.
"Thực ra em muốn leo tiếp, em muốn lên trên ngắm cảnh." Cô gái trả lời.
"Ừ, thế em cố lên."
"Nhưng mà... trẹo chân rồi, đau quá, anh có thể đỡ em một chút không?"
"Thôi, nóng lắm."
"..." Bạn nữ hơi ngượng ngùng, không biết nên nói sao.
Lúc này, Chu Mạt lại lên tiếng: "Anh không muốn leo nữa, hay em cứ tiếp tục cố gắng đi, anh qua trạm nghỉ ngơi đây."
"Hả?"
"Em thực sự là một cô gái kiên cường, anh lại không kiên trì đến cùng được như em." Chu Mạt cười cười, dùng mũ quạt gió cho mình, tiếp tục bước về phía trước mấy bước.
Bạn nữ hơi ngơ người, vờ bị trẹo chân rồi cố ý nấp chờ ở một bên, lúc Chu Mạt đến mới gọi Chu Mạt qua. Ai mà ngờ, Chu Mạt chằng có vẻ gì như thương hương tiếc ngọc, dù chỉ là đỡ cô lên, khuyến mại chút phục vụ cũng không có.
Cô vừa nói muốn leo tiếp thì kết quả Chu Mạt lại nói không leo nữa, cô biết phải sao bây giờ? Tiếp tục làm cô gái "kiên cường" leo tiếp hay ở lại cạnh Chu Mạt?
Thật xấu hổ...
Chu Mạt đi về phía đình nghỉ, thấy dáng vẻ Đỗ Kính Chi đang lấm lét thì bước chân khựng lại, sau đó không nhịn được cười, lúc này ý cười mới chạm đáy mắt.
- --
Chú thích:
Smart hay 醒目 (Xingmu) là nhãn hiệu nước ngọt có ga thuộc thương hiệu Coca-Cola, đây là nhãn hiệu mà Coca sản xuất riêng cho thị trường Trung Quốc, được bán rộng rãi ở thị trường này từ năm 1997. Một số loại nước ngọt có ga của hãng này cũng có mặt ở thị trường Mỹ.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn này cho thấy sau 90~
- --
Editor có lời muốn nói:
这回体现出是90后了吧~
Tui đoán câu này của tác giả ý nói mấy bạn nhỏ sinh sau năm 90 (cơ mà nếu vậy thì tui có thể gọi chú mất rồi, gọi bạn nhỏ có hơi không phải phép huhu)
Tác giả tả đoạn uống Coca thôi mà tui lú quá trời lú, bị mắc mất mấy ngày. Một phần là do tui ít uống nước có ga, thích uống trà ngọt thôi nên không hiểu cảm giác ấy lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT