Mọi người luôn miệng khuyên can nhưng không một chữ nào lọt vào tai Tấn Ưởng, trong mắt hắn lúc này chỉ có duy nhất Cửu Cửu đang nằm trong phòng sinh kia, những người xung quanh lúc này chẳng khác nào không khí.

Tựa hồ lại có người chạy ra cản, bị hắn tung chân đá văng đi, hắn chỉ muốn được vào trong thăm Cửu Cửu, bọn họ xông ra cản làm gì?

“Bệ hạ, tuyệt đối không được đi vào, Bệ hạ!” – Hà Minh nào dám để cho Tấn Ưởng vọt vào, xông ra ôm chầm lấy chân Tấn Ưởng lại bị hắn đá văng.

“Cút ngay!” – Hai mắt Tấn Ưởng đỏ ngầu nhìn những cung thị đang đứng trước mặt, trầm giọng nói: “Ai dám cản trẫm, giết không tha!”

“Bệ hạ…” – Bạch Hiền quỵ gối trước mặt hắn, dập đầu nói: “Nương nương sẽ không vui nếu biết Bệ hạ thế này.”

Tấn Ưởng chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn vào phòng, bước nhanh tới cửa, nghĩ đến lời của Bạch Hiền, cánh tay ngừng lại giữa không trung.

“A!!!!”

Trong phòng lại vang lên tiếng kêu đau đớn cửa Cửu Cửu, chân hắn như muốn nhũn ra, thiếu chút đứng không vững, cũng may Bạch Hiền nhanh mắt chạy lên đỡ hắn: “Bệ hạ, xin ngài bảo trọng long thể, nương nương phúc trạch thâm sâu, chắc chắn mẹ tròn con vuông.”

Đẩy Bạch Hiền ra, hai tay hắn khẽ run rẩy vuốt ngọc bội đeo trên cổ, mắt cay xè chua xót chẳng nói nên lời, hắn không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ này, nhắm mắt hồi lâu mới mở rồi nói: “Mang trà lạnh đến đây.”

“Bệ hạ, xuân hàn…” – Bạch Hiền chưa nói hết câu, liếc nhìn ánh mắt ủ rũ của Tấn Ưởng lại chẳng thể tiếp được, quay sang cầm tách trà thổi nguội rồi đưa cho Tấn Ưởng.

Từ khi Tấn Ưởng bước vào cửa, Chu Thái hậu vẫn im lặng, đến khi thấy Tấn Ưởng uống xong mấy ngụm trà lạnh mới lên tiếng: “Hoàng thượng, bây giờ ngài sốt ruột cũng chẳng được gì.”

“Mẫu hậu?” – Lúc này Tấn Ưởng mới nhìn thấy Chu Thái hậu đứng ở gian ngoài, hắn nhìn bốn phía không thấy bóng dáng nhạc mẫu.

“Dương phu nhân ở bên trong cùng Cửu Cửu, mẹ phải ở cùng con mới yên tâm.” – Chu Thái hậu biết lúc này Tấn Ưởng đang lo lắng bồn chồn nên chẳng khuyên can gì, bà biết có nói cũng vô ích.

Thấy Tấn Ưởng như vậy, bà bỗng nhớ tiên đế, đều là hoàng đế tộc Tấn Thị nhưng hai người họ khác nhau một trời một vực.

Năm đó khi bà sinh hài nhi, đau đớn suốt một ngày một đêm, tiên đế vẫn ăn ngon ngủ kỹ, chứ đừng nói đến bồn chồn lo lắng như Tấn Ưởng hiện giờ.

Cũng may Tấn Ưởng có tình có nghĩa như vậy, bà không muốn đứa cháu họ mình thương yêu cũng đi vào vết xe đổ của mình, nếu không dù chết bà cũng không thể an lòng.

“Đau quá!!! Á!!!”

Tay Tấn Ưởng run rẩy, nước trà trong ly sánh ra ngoài hơn phân nửa, đi tới đi lui trước cửa, nghe tiếng kêu bên trong truyền ra càng lúc càng khổ sở, hắn ném chén trà vào tay Bạch Hiền, gõ cửa nói: “Cửu Cửu, nàng đừng sợ, ta đang ở bên ngoài.”

“Ta luôn ở cạnh nàng, đừng sợ!”

Ngoại trừ câu “Nàng đừng sợ”, Tấn Ưởng chẳng biết phải nói điều gì nữa, hắn lo lắng vỗ vỗ lên cửa, muốn Cố Như Cửu nghe thấy tiếng hắn, biết sự hiện hữu của hắn.

Lúc này, Cố Như Cửu đang đau đến mắt nổ đom đóm, nghe tiếng Tấn Ưởng bên ngoài truyền vào, không kìm được hét toáng lên: “Tấn Ưởng, tên khốn kiếp!!!”

Mấy bà đỡ có mặt trong phòng nghe thấy thế liền run rẩy, nhưng nhìn sắc mặt Hoàng hậu nương nương ửng hồng, tóc bết mồ hôi ướt đẫm, họ lại cúi đầu làm như không nghe thấy.

Tấn Ưởng đứng ngoài cửa ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng đúng, ta là tên khốn, sau này không sinh, chúng ta không cần sinh… con nữa.” – Nói đến đây giọng hắn cũng bắt đầu run rẩy nghẹn ngào, như thể người đang sinh con là hắn, hoảng sợ cũng là hắn.

Không hiểu sao Cố Như Cửu cảm thấy thời khắc này thính giác của mình đột nhiên tốt vô cùng, thậm chí nàng có thể nghe ra nỗi lo lắng và hoảng loạn trong giọng Tấn Ưởng, hơn nữa còn run rẩy nghẹn ngào.

Nghĩ đến người đàn ông nghiêm nghị, luôn bình tĩnh khi đối mặt với bất cứ tình huống nào, lại kinh hoảng bất an đến mức này, Cố Như Cửu đột nhiên thấy hơi buồn cười, lại có chút buồn phiền, nàng mở to mắt nhìn trần nhà, phía trên kia đang treo một ngọn đèn rất đẹp, trên đèn vẽ rồng uốn lượn giữa đám mây, toát ra vẻ thần bí và uy nghiêm.

“Rầm!” – Cửa phòng sinh bị đẩy ra, thần sắc Tấn Ưởng hoảng hốt chạy đến bên giường, nhìn Cố Như Cửu mệt mỏi rã rời, không nhịn được rưng rưng nước mắt.

“Bệ hạ…” – Dương thị kinh ngạc nhìn Tấn Ưởng, muốn khuyên hắn ra ngoài nhưng khi thấy viền mắt hắn đỏ lên lại yên lặng lui sang một bên.

“Cửu Cửu, ta ở đây!” – Tấn Ưởng nắm tay Cố Như Cửu, hôn lên mu bàn tay đầy mồ hôi của nàng, đưa tay vén những lọn tóc dính chặt trên gò má nàng, giọng nức nở: “Ta luôn ở cạnh nàng.”

Cố Như Cửu muốn nở nụ cười với Tấn Ưởng, thế nhưng phía dưới người lại nhói lên đau đớn, nàng chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi.

“Hoàng hậu nương nương, vậy… vậy…” – Bạch Hiền nhìn cửa phòng đóng chặt, lại quay đầu nhìn sang Thái hậu, nhất thời chẳng biết làm sao.

Bệ hạ thân là vua một nước, làm sao có thể vào phòng sinh, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm nảy sinh nhiều dị nghị không hay.

“Ai gia tin có thể làm người phục vụ chỗ này đều là người thông minh, nếu có gì truyền ra ngoài…” - Ánh mắt Chu Thái hậu quét một vòng – “… thật không thích hợp.”

Chuyện sinh nở của Hoàng hậu là đại sự, những người được đến phục vụ ngày hôm nay đều bị điều tra cặn kẽ xuất thân tám đời, thông gia qua lại, ngày sinh tháng đẻ, có chút đáng nghi nào lập tức bị trục xuất.

Chu Thái hậu cũng không sợ có người rắp tâm loan tin này ra ngoài, trừ khi kẻ đó muốn cả nhà bị tịch biên tài sản, tru di tam tộc.

Bà đưa mắt liếc nhìn xung quanh rồi cười nói: “Bệ hạ vào trong cũng tốt, dù sao… long phượng trình tường.”

“Thái hậu anh minh!” – Bạch Hiền yên dạ, chỉ cần Thái hậu không có ý kiến thì việc này chẳng có gì đáng ngại.

Đây là lần thứ ba Cố Như Cửu uống nước canh rồi, hiện tại nàng chẳng còn chút sức lực nào.

Mỗi khi lên cơn đau, nàng muốn chết lặng, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, thầm nghĩ đợi khi hài nhi chào đời phải đánh mông mấy cái cho bõ ghét.

Lại một cơn đau nữa ập đến, nàng nhìn nam nhân bên cạnh đang vô thức lặng lẽ rơi lệ, nắm thật chặt tay hắn.

“Oa oa oa!!!”

Tiếng khóc của bé con truyền đến.

“Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu hoàng tử!”

“Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng nương nương!”

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về tây, ráng chiều tỏa khắp bầu trời, những đám mây nối thành một mảng trông như cát long đang lượn trên bầu trời.

Cố Như Cửu mơ màng, cảm giác có người thì thầm gì đó bên tai nhưng nàng thực sự rất mệt, chẳng còn sức để mở mắt, chỉ lầm rầm: “Chớ quấy rầy, ta muốn ngủ.”

Người bên cạnh im bặt, cuối cùng nàng bình thản chìm vào giấc ngủ.

“Cửu Cửu?” – Tấn Ưởng nhẹ nhàng gọi Cố Như Cửu, thấy nàng không phản ứng, lo lắng nhìn sang Dương thị.

“Bệ hạ yên tâm, nương nương mệt mỏi quá nên ngủ thôi.” – Dương thị chấm nước nơi khóe mắt, đón lấy đứa bé vừa được bà đỡ bao bọc lại, mặt mày đứa bé cực kỳ giống Cửu Cửu, mũi và miệng thì hơi giống Bệ hạ.

Bà ôm đứa bé đưa đến trước mặt Tấn Ưởng: “Bệ hạ, tiểu hoàng tử rất khỏe mạnh hoạt bát.”

Tấn Ưởng liếc nhìn hài nhi vừa làm Cửu Cửu mất bao nhiêu công sức, người nó hồng hồng da nhăn nheo nhưng tóc tai lại khá dài.

Đón lấy đứa bé ẵm một lúc, hắn quay đầu nhìn Cố Như Cửu, đau lòng nói: “Tiểu tử thối, làm mẫu hậu con mệt đến mức này cơ đấy.”

“Bệ hạ, ở đây ô uế, trước tiên để Hoàng hậu nương nương trở về phòng nghỉ ngơi đã.” – Dương thị do dự một chút mới lên tiếng: “Trong vòng một tháng sau sinh, nữ nhân không được tắm rửa, nếu ở lại Tử Thần điện sợ có chút không thích hợp.”

“Cửu Cửu vẫn luôn ở Tử Thần điện, ta lo nếu đổi chỗ nàng sẽ không quen.” – Tấn Ưởng nói: “Nếu bất tiện thì ta chuyển ra ngủ ở thiền điện cũng được.”

Dương thị há hốc, lát sau vẫn không thể nói được gì, cuối cùng đành nói: “Vậy bây giờ cho người đến đưa…”

“Không cần!” – Tấn Ưởng đưa con sang cho Dương thị, sau đó lấy một cái mền sạch sẽ bọc kín Cố Như Cửu, cẩn thận bế nàng ra ngoài.

Sợ gió làm nàng bị lạnh, hắn còn cẩn thận phủ thêm một mành che mỏng lên đầu nàng.

Dương thị nhìn Bệ hạ bế Cửu Cửu cẩn thận bước từng bước ra khỏi phòng sinh, trợn mắt nghĩ thầm: “Chẳng phải người ta đồn Bệ hạ ốm yếu sao? Sức lực này… không phải là quá sung sức?”

Hài nhi mới chào đời không được để ra gió, Dương thị bế hài tử sang cho Thái hậu xem rồi để vú em cẩn thận bế đi.

Sau khi mọi chuyện được an bài, Dương thị mới thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, người đầy mồ hôi.

Nhưng nghĩ đến chuyện con gái đã sinh được hoàng tử, quan viên trong triều cũng không thể tiếp tục lấy lý do này ép Bệ hạ nạp phi, bà lại thở phào.

Nếu… cả đời này Bệ hạ luôn đối xử với Cửu Cửu như vậy thì tốt biết bao.

Thái hậu nhìn ngoài cửa sổ, chiều tà nhuộm đỏ gò má của bà, khi bà nhìn thấy tầng mây ở phía chân trời thì không khỏi ngẩng người, lát sau mới nói: “Lời Xuất Vân chân nhân nói… quả nhiên chính xác.”

Độc long vô trạch, cô phượng khấp huyết, chỉ có long phượng mới trình tường.

Cố Như Cửu ngủ không được ngon giấc, luôn cảm giác mình đang rơi vào lò lửa khiến cho nàng hít thở không thông, đến khi tỉnh lại mới phát hiện cả người đẫm mồ hôi, tóc bê bết nước.

“Nương nương, người tỉnh rồi?” – Lưu cô cô thấy nàng tỉnh lại liền nói: “Người đừng động, để nô tỳ xoa bụng dưới cho người, tránh tụ huyết sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe.”

Quá trình tiếp theo thê thảm không thể tả được, Cố Như Cửu nằm trên giường buồn bực nghĩ, làm nữ nhân thật khó khăn, tạo hóa vì sao lại không để đàn ông sinh con?

Vẫn chưa hết buồn bực nàng liền thấy Tấn Ưởng đi đến, trừng mắt nhìn chàng, càng thấy thêm tủi thân.

“Sao vậy, nàng khó chịu ở đâu sao?” – hắn nhanh chân bước lại cạnh giường, thấy Cố Như Cửu đầu đầy mồ hôi, đưa tay sờ sau lưng nàng, mồ hôi nhiều đến mức ướt đẫm tay, hắn cau mày nói: “Sao lại nóng thế này?”

“Bệ hạ, sau khi phụ nữ sinh con xong đều như vậy cả, qua mấy ngày là khỏe ngay thôi.” – Lưu cô cô mang khăn tay tới, chuẩn bị lau mồ hôi cho Cố Như Cửu nhưng lại bị Tấn Ưởng vương tay giành lấy.

Hắn lau tay và mặt Cố Như Cửu xong, lại thay một cái khăn khác lau phía sau lưng và trước ngực nàng, chỉ hận bản thân không thể chịu thay tất cả mọi thứ cho Cố Như Cửu.

Thấy Bệ hạ như vậy, Lưu cô cô cũng không tranh việc, tự mình bê chậu nước ấm đến lau chân cho Cố Như Cửu: “Nương nương, trong tháng không được tắm rửa gội đầu cho nên mấy ngày này người ráng chịu đựng một chút.”

Cố Như Cửu cảm thấy may vì bây giờ là mùa xuân, không tắm gội còn miễn cưỡng chịu được, nếu là mùa hè thì…

Nghĩ đến cảnh đó, Cố Như Cửu liền nhíu mày.

“Lưu cô cô nói không thể tắm, vậy chúng ta không tắm.” – Tấn Ưởng lại lấy khăn khác lau mặt cho Cố Như Cửu lần nữa, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ta không chê nàng hôi.”

“Hừ!” – Cố Như Cửu đưa tay nhéo mu bàn tay hắn: “Hài nhi đâu, bế đến cho thiếp.”

“Con đang ở điện bên cạnh.” – Tấn Ưởng sai người bế hài nhi đến, Cố Như Cửu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm, sao con của hai người lại xấu như vậy?!

Nàng đưa tay khẽ sờ lên gương mặt mềm mềm của hài nhi: “Thần quân, con chúng ta sao lại xấu như vậy, sao này lớn lên phải làm sao?”

Cha tuấn mỹ, mẹ cũng xinh xắn, sao đến phiên nó lại xấu xí?! Cố Như Cửu bắt đầu hoài nghi khi mang thai phải chăng không chú tâm tưởng tượng ra mấy khuôn mặt xinh đẹp nên con nàng mới xấu vậy?

“Không có gì, ta ở đây, có xấu xí thì cũng không ai dám ghét bỏ.” – Tấn Ưởng cũng đang phát sầu vì hài tử.

Lưu cô cô đứng cạnh thiếu chút phì cười vì suy nghĩ của đế hậu, bà thấy tiểu hoàng tử mới sinh rất xinh xắn, còn mi thanh mục tú, sau vành tai còn có thịt, tóc tai bóng mượt, một đứa bé mới vừa sinh ra mà được như thế là rất đẹp rồi, sao trong mắt đế hậu lại thành ra xấu xí chứ?

“Bệ hạ, nương nương, trẻ con mới sinh đều vậy cả, sau mấy ngày sẽ xinh xắn lên thôi.” – Lưu cô cô phụng mệnh Thái hậu sang đây hầu hạ Cố Như Cửu, Thái hậu không yên tâm để người khác hầu hạ Cố Như Cửu trong tháng, liền phái bà qua đây.

Nào biết mới ngày đầu tiên đã gặp chuyện như vậy.

“Thật không?” – Cố Như Cửu tỉ mỉ quan sát con trai, càng nhìn càng thuận mắt, ngay lúc này, hài nhi đang ngủ say bỗng ngọ nguậy tỉnh giấc, mắt khép hờ nhìn khá ngốc nghếch.

“Miệng con trông khá giống chàng.” – Cố Như Cửu sau một hồi quan sát mới nói với Tấn Ưởng – “Viền mắt lại giống thiếp, nhưng mắt thiếp đâu nhỏ như vậy?”

“Chắc do con chưa mở hết?” – Tấn Ưởng cũng rất nghiêm túc quan sát thật lâu, cuối cùng kết luận: “Đã xấu nhìn sao cũng xấu, dung mạo không quan trọng.

Giờ đặt tên gì cho con?”

“Ừ…” – Cố Như Cửu suy nghĩ thật lâu – “Tên Tráng Tráng nhé, xấu cũng không sao, khỏe mạnh là được.”

Cố Như Cửu lên tiếng, Tấn Ưởng không có ý kiến, cứ như vậy, nhũ danh của tiểu hoàng tử đã định.

Lưu cô cô đồng tình liếc nhìn tiểu hoàng tử, thân là hoàng tử đầu tiên của hoàng thất, nhũ danh là Tráng Tráng, thật sự… hơi bình dân.

Ba ngày sau, Dương thị thấy Cố Như Cửu cùng tiểu hoàng tử đều tốt, sau khi làm xong lễ tắm Tráng Tráng, bà nghĩ nếu tiếp tục ở trong cung thêm nữa cũng không hay.

Cố Như Cửu biết mẫu thân lo lắng nên không cố giữ, chỉ nhờ Dương thị mang theo rất nhiều quà tặng về nhà.

Mấy ngày nay nàng vẫn ngủ không yên vì sốt sản hậu, nàng luôn tỉnh giấc vì nóng, ngủ chập chờn, lúc nào cũng thấy hoa mắt chóng mặt.

Cuộc sống như thế trôi qua thêm bảy tám ngày, cuối cùng cũng đỡ hơn rất nhiều, mỗi ngày nàng để cho vú em ôm Tráng Tráng tới, tự mình cho con bú hai lần một ngày.

Tấn Ưởng dĩ nhiên không đồng ý nhưng thấy nàng kiên trì nên cũng thỏa hiệp.

Có điều từ đấy về sau lại có cảm giác ganh tị và ghen ghét con mình.

Bởi Tráng Tráng chào đời lúc xế chiều, màu sắc và hình dáng mây trên trời trông rất giống rồng bay nên dân gian dấy lên tin đồn rằng đây là điềm lành, thậm chí có người nói hoàng tử là trời cao ban xuống phù hộ Đại Phong.

Khi tin tức truyền tới hậu cung, Cố Như Cửu cảm thấy chuyện này chỉ là trùng hợp, nếu có người rỗi rảnh buồn chán, không có việc gì chỉ nhìn chằm chằm bầu trời sẽ phát hiện mỗi ngày đều có những đám mây mang hình giống như các loại động vật.

Thế nhưng có ai không thích điềm lành chứ? Cho nên bách tính thà tin rằng trời cao ban phúc lộc xuống cho Đại Phong còn hơn tin đây chỉ là sự trùng hợp.

Hơn nữa, loại đồn đãi này đối với hoàng thất mà nói thì chỉ có lợi cho nên khi được truyền ra hoàng thất cũng mắt nhắm mắt mở.

Cố Như Cửu cảm thấy chuyện ở cữ thực sự rất khổ sở, nhất là không thể tắm, không biết có phải sinh ảo giác hay không, nàng luôn ngửi thấy mùi chua bốc lên từ người mình, sao Tấn Ưởng có thể chịu được khi dựa vào nàng, ngay cả bản thân nàng cũng không chịu được mùi trên người mình.

“Đừng nghĩ nhiều, đợi ra tháng sẽ tắm.” – Tấn Ưởng biết lo lắng của nàng, khẽ hôn lên môi nàng - “Ta nghe nói nữ nhân vừa sinh nếu nghĩ quá nhiều sẽ hao tổn tinh thần.”

Cố Như Cửu sờ sờ môi mình nhìn Tấn Ưởng cười cười.

Nàng thế này mà hắn vẫn hôn được, chứng tỏ Tấn Ưởng thật lòng yêu thương nàng.

Hoàng hậu sinh hạ hoàng tử cho Hoàng thượng, không chỉ mỗi hoàng thất vui vẻ mà quan viên trong triều đứng về phía Hoàng thượng cũng hoan hỉ không kém.

Hoàng thượng đã có người kế thừa, trải qua hơn hai mươi năm rốt cục bọn họ cũng đợi được một hoàng tử ra đời.

Nghĩ đến tiên đế nạp biết bao nhiêu nữ nhân vào hậu cung, kết quả chỉ có mỗi Thái hậu sinh hạ một đôi long phượng nhưng chưa kịp lập đã vong mạng, bọn họ cảm thấy nạp nhiều phi tần như vậy thì có ích lợi gì?!

Nghĩ đến tình cảm thắm thiết tựa keo sơn giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu, không ít cựu thần nhịn không được nghĩ, nếu Hoàng thượng vẫn kiên trì không muốn nạp phi, bọn họ cũng chẳng nhắc đến chuyện này với Hoàng thượng nữa, đến lúc đó chẳng những khiến cho toàn bộ triều thần không vui, vậy thì được không bằng mất.

Đương nhiên cũng có quan viên đi chúc mừng Cố gia, ai cũng biết Hoàng thượng nặng tình với Hoàng hậu, hoàng tử lớn lên chắc chắn sẽ kế vị.

Cố gia sẽ trở thành gia đình họ ngoại của hoàng đế tương lai, lúc này bọn họ không đi lấy lòng thì còn chờ lúc nào?

Về phần Cố gia vẫn tỏ ra thờ ơ không quan tâm triều chính như trước, có người đến chúc mừng bọn họ chỉ khách khí tiếp đãi, không đắc tội cũng không sĩ diện, lại chẳng ai tìm được sơ hở để soi mói.

Cũng không thiếu người tìm hiểu chuyện kế thất của Cố Chi Vũ, Cố gia đại thiếu nãi đã đi gần bốn năm, Cố thế tử đâu thể không thành thân mà sống vậy hết đời?

Cố thế tử văn võ song toàn, đức mạo xuất chúng, đồng thời dưới gối không con, nếu con gái trong nhà gả sang đấy, tuy trên danh nghĩa mang tiếng kế thất nhưng không phải làm mẹ kế, thật sự là lựa chọn tốt đến mức không thể tốt hơn.

Tuy người khác có ý định này, nhưng Cố gia không có phản ứng, có gia đình bên nhà gái chủ động đánh tiếng, buộc lòng phải nói bóng gió đánh tiếng hỏi thăm.

Nghe tin Cố gia không ép Cố thế tử thành hôn không nhịn được lắc đầu tiếc rẻ, Cố thị quả thực đều là người trọng tình trọng nghĩa.

Thời gian chớp mắt trôi đi, mới đó tiểu hoàng tử đã được ba tháng, trong cung đang chuẩn bị tổ chức lễ trăm ngày cho ngài tại Chiêu Dương điện.

Lễ trăm ngày tuổi được tổ chức khi đứa bé chào đời được trăm ngày, cha mẹ đều mong con cái được sống lâu trăm tuổi nên lễ này được gọi là lễ trăm tuổi.

Lễ trăm tuổi của đại hoàng tử mang ý nghĩa rất đặc biệt, đương nhiên cũng được tổ chức hoành tráng, mọi người mang lễ vật đến chúc mừng cũng mang ý nghĩa may mắn.

Dương thị ngồi trong nữ quyến, khi thấy ngoại tôn được bế ra, không cầm lòng được liếc mắt nhìn thêm vài lượt.

Hồ thái thái thấy thế cười nói: “Hoàng tử trông rất khỏe mạnh.”

Dương thị liên tục gật đầu: “Khỏe mạnh thì tốt, càng khỏe càng tốt.”

Cố Như Cửu ôm con vào lòng, hiện tại hài nhi đã nặng hơn mười ký, nàng mới bế một lúc đã thấy mỏi nhừ, hơn nữa sau khi sinh con sức khỏe vẫn chưa hoàng toàn hồi phục, luôn thấy mệt mỏi khó chịu, nàng quay sang nhỏ giọng nói với Tấn Ưởng: “Chàng ẵm con đi.”

Tấn Ưởng vội vàng ôm lấy con trai, còn đưa tay trêu, Tráng Tráng vẫy tay cười khoái chí.

Mọi người ngồi bên dưới nhìn thấy Hoàng thượng thuần thục ôm con, lập tức hiểu rõ mười mươi, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng biết bình thường Hoàng thượng vẫn thường chơi với con, bằng không sao lại điêu luyện như vậy.

Đứa bé ba bốn tháng cổ vẫn chưa cứng cáp, nếu người không thường xuyên chăm ẵm chắc chắn không biết cách ẵm để không gây tổn thương cho bé.

Xem ra Bệ hạ đối với Đại Hoàng tử vô cùng coi trọng, nếu không cũng không làm đến mức này.

Đàn ông chỉ nhìn thấy được bấy nhiêu, mà trong mắt các nữ quyến Hoàng thượng chính là một người cha tốt.

Biết bao bậc làm cha có con trai đã biết chạy nhảy rồi còn không biết phải ẵm con thế nào, người ta là đương kim Hoàng thượng vẫn thường xuyên ẵm con mình, còn yêu thương lo lắng cho vợ mình, một người đàn ông tốt như vậy quả thật hiếm có.

Không đem so sánh sẽ không bị xúc phạm, sau buổi lễ hôm nay trở đi không ít nam nhân bị nữ nhân trong nhà chê ỉ ôi.

Nếu như có ai lên tiếng bảo đàn ông không nên lo mấy chuyện như vậy, sẽ có nữ quyến lôi Tấn Ưởng ra làm ví dụ, lập tức làm cho đám đàn ông chẳng còn lời nào để phản bác.

Ngay cả đương kim Hoàng thượng còn làm được chuyện này, cớ sao ngươi lại không làm được?

Vì vậy không ít nam nhân cho dù tình nguyện hay không cũng phải tham gia vào công việc chăm nom con cái, việc này thường xuyên diễn ra cũng góp phần gắng kết tình cảm giữa các thành viên trong gia đình.

Tình cảm của đế hậu gắn bó keo sơn, có người kế tục đối với đại bộ phận người trong triều mà nói là chuyện tốt nhất trên đời.

Thế nhưng đối với Thụy vương cùng với Lý Quang Cát mà nói, đây chẳng phải chuyện vui vẻ gì.

Tại chiếc bàn đá bên hồ sen, Lý Quang Cát tự tiếu phi tiếu nhìn Thụy vương: “Hôm nay vương gia đến không biết có chuyện gì quan trọng?”

“Đương nhiên là có chuyện cần thương lượng.” – Thụy vương nói xong câu đó, thấy một cô gái xinh đẹp trang điểm kiểu thiếp phụ bưng khay nước lại, ông liền im bặt.

“Vương gia từ từ dùng, lão gia từ từ dùng.” – Cô gái xinh đẹp đặt chén trà xuống, khẽ hành lễ với hai người sau đó mới ỏng ẽo rời đi.

Thụy vương thấy ánh mắt Lý Quang Cát lưu luyến nhìn theo bóng lưng cô gái này một lúc lâu mới thu tầm mắt, lại cười nói: “Vị này là di nương mà tướng gia mới nạp gần đây?”

Lý Quang Cát cười cười không phủ nhận, lão nâng nắp trà lên thổi mạnh lá trà nổi phía trên: “Vương gia có chuyện gì mời nói thẳng.”

“Tướng gia quả nhiên sảng khoái.” – Thụy vương nở nụ cười – “Không biết tướng gia thấy tình hình dạo này thế nào?”

“Đất nước phồn vinh, mưa thuận gió hòa.” – Lý Quang Cát cúi đầu uống một ngụm trà, giọng đều đều.

“Người thấu suốt không cần vòng vo.” – Thụy vương giễu cợt cười nói: “Theo bản vương thấy, hiện nay trên triều Lý tướng đang trong cảnh gian nan, chịu nhiều nghi kỵ của Bệ hạ.”

Nghe Thụy vương nói vậy, Lý Quang Cát không giận, cười hỏi: “Cớ sao vương gia nói thế?”

“Khi tiên đế còn sống, mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều qua tay ngài, thế nhưng hiện nay…” – Thụy vương lắc đầu cười – “Ngài lại bị một kẻ xuất thân cơ hàn như Trương Trọng Hãn đoạt đi danh tiếng.”

“Mười năm hà đông mười năm hà tây, đây là lẽ thường.” – Lý Quang Cát nhếch mày lắc đầu thở dài nói: “Thần một lòng trung thành với Bệ hạ, sớm muộn gì Bệ hạ cũng biết.”

“Nếu hắn không biết thì sao?” – Thụy vương cười hỏi.

“Không biết…” – Lý Quang Cát đặt chén trà xuống, lạnh nhạt nói: “Vậy tại hạ chẳng còn gì hay để làm.”

Ánh nắng mùa hè xuyên qua tàn lá, chiếu xuống bàn đá, tạo ra những vệt sáng loang lổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play