“Quả thật cũng vì năm đó Điền Ân Quang đã giúp đỡ nên ta mới để ông ấy giữ chức thái bộc tự khanh, với năng lực của ông ta cũng không đủ sức đảm nhiệm chức vị cao hơn nữa.” Tấn Ưởng giải thích với Cố Như Cửu: “Còn cô nương nhà ông ta cao béo gầy thấp thế nào, ta đã quên từ lâu rồi, nàng chớ suy nghĩ nhiều.”

“Thiếp mới không suy nghĩ nhiều.” Cố Như Cửu chỉa ngón trỏ đâm đâm vào ngực của hắn: “Người ta là một cô nương tốt đấy, chàng chớ có nói hươu nói vượn, chàng không nhớ được tướng mạo của người ta, lẽ nào người ta còn nhớ kỹ đến chàng sao?”

“Cửu Cửu nói rất có lý, chuyện đã xảy ra năm sáu năm rồi, dám chắc nàng ta cũng chẳng nhớ rõ ta thế nào.” Tấn Ưởng vội vã cười trừ, lại sai Hà Minh đem mấy thứ mình chuẩn bị ra.

“Đây là cái gì?” Cố Như Cửu thấy điệu bộ này của Tấn Ưởng, hơi ngạc nhiên: “Làm gì mà thần bí quá vậy?”

Tấn Ưởng bước lại mở rương ra, bên trong chất đầy sách, hầu hết đều là sách cũ không có sách mới, thậm chí có cuốn còn bung gáy.

Nhìn thấy mấy quyển sách này, Cố Như Cửu hơi sửng sốt trong chốc lát, ngồi xổm người xuống vuốt ve mấy quyển sách nói: “Chẳng phải đây là mấy quyển sách trong phòng của thiếp sao?”

“Hôm qua khi đến nhà nhạc gia chơi, ta thấy trong một vài quyển sách có ghi chú bình phẩm của nàng trong đó, đoán rằng đây đều là những quyển sách nàng thích đọc, cho nên hôm nay sai người đến nhà nhạc gia xin dời mấy quyển sách này đến đây.” Tấn Ưởng cũng ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Nàng nhìn xem, có thiếu quyển nào không?”

Cố Như Cửu lắc đầu, đáy lòng mềm tựa nước, nói với Tấn Ưởng: “Cảm ơn.”

Tấn Ưởng đưa trán cụng vào trán nàng một cái: “Nàng thích là tốt rồi.”

“Bệ hạ, Trương thừa tướng có việc cầu kiến.” Một thái giám đứng bên ngoài lên tiếng báo.

Tấn Ưởng thở dài, ngồi xổm bên cạnh Cố Như Cửu không muốn động.

“Chàng đi xem xem có chuyện gì, chắc Trương thừa tướng có chuyện gấp cần tìm chàng.” Cố Như Cửu thấy hắn uể oải như vậy, cười nhéo lỗ tai của hắn: “Chàng hãy đi sang bên đó xem thế nào, còn thiếp đi xuống nhà bếp bảo họ làm vài món ăn chàng thích.”

“Vậy cũng được.” Lỗ tai bị ngắt nhéo, Tấn Ưởng ngoan ngoãn đứng lên, dẫn theo mấy thái giám ra Tử Thần điện, Cố Như Cửu nhìn theo bóng lưng hắn đến lúc khuất sau cánh cửa mới cúi dầu nhìn xuống rương sách đang đặt ngay trước mặt.

Trong những quyển sách này có những quyển nàng đã đọc từ hồi mới vài ba tuổi, có quyển nàng đọc lúc hơn mười tuổi, mỗi một quyển đều mang theo ký ức của nàng.

Mở một quyển du ký ra, nàng nhớ quyển sách này được mua không lâu sau ngày thành thân của đại cađại ca cùng đại tẩu, khi đó nàng mới bảy tám tuổi mà thôi, lúc đó chữ viết còn chưa vững, xiêu vẹo méo mó không được đẹp cũng chẳng có cốt khí, đại ca nìn thấy như vậy không ít lần giúp nàng ghi chú.

Hiện tại đã qua bảy tám năm rồi, đại tẩu mất, chỉ còn lại mỗi đại ca, nàng lo lắng cho đại cađại ca, lại không thể thốt ra lời khuyên đại ca tái giá.

“Nương nương, ngài làm sao vậy?” Thu La thấy vẻ mặt nàng không được tốt, lo lắng hỏi: “Phải chăng trời nóng quá, làm cho ngài khó chịu?”

“Không có việc gì.” Khép quyển sách đang cầm trong tay lại, Cố Như Cửu lắc đầu: “Nhị tẩu có bầu, ngươi đi xem trong phòng kho, có cái gì thích hợp cho phụ nữ có thai, thì đem ra dây, giúp ta đưa đến Quốc Công phủ đi.”

“Nô tỳ lập tức đi làm ngay.” Thu La phúc thân, mang theo hai nữ quan đi chuẩn bị hạ lễ.

Cố Như Cửu liếc nhìn những người khác đang còn ở trong phòng, lắc lắc tay: “Các ngươi cũng lui ra hết đi.”

“Rõ.” Các cung thị thấy vẻ mặt Hoàng hậu nương nương không được vui, vì thế đều rất thức thời khom người lui xuống.

Chờ những người này lui xuống hết, Cố Như Cửu mới vén váy ngồi bệt xuống đất lại tiếp tục lật mấy quyển sách ra xem.

Nàng đọc một hồi mới chợt nhớ tới có lẽ Tấn Ưởng sắp trở về, bèn thu dọn mấy quyển sách dưới chân, nhẹ nhàng đặt vào trong rương, đậy lại.

Trương Trọng Hãn vừa nhìn thấy bóng dáng Tấn Ưởng thì thầm thở phào một hơi trong bụng, sau đó chắp tay nói với Tấn Ưởng: “Thần gặp qua Hoàng thượng.”

“Hôm nay thời tiết nóng bức thế này mà Trương tướng vẫn đến gặp trẫm, ắt phải có chuyện gì quan trọng?” Tấn Ưởng ngồi xuống trước ngự án, do vừa bước từ ngoài vào, trên mặt hắn vẫn còn lấm tấm mồ hôi.

“Bệ hạ, Tư Mã Hồng bệnh tình nguy kịch, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu.” Trương Trọng Hãn thở dài nói: “Thần lo lắng quan viên phe Tư Mã lại gây ra sai phạm, cho nên đặc biệt đến bẩm báo.”

Tấn Ưởng nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, một lát mới nói: “Hà Minh, truyền lệnh xuống Thái Y viện cử viện phán đến bắt mạch cho Tư Mã Hồng, ngoài ra còn mang một phần cống thuốc cấp cho Tư Mã Hồng.” Mặc kệ hiện tại Tư Mã Hồng có bao nhiêu tư tâm, chí ít lão nhân này đã trải qua hoàng đế ba triều, cũng từng lập được công lao hiển hách cho Đại Phòng.

Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, làm Đế vương, biết được lão đang bệnh tình nguy kịch, trong lòng cũng không thấy nhẹ nhõm, mà là xúc động.

Nghe đồn Tư Mã Hồng vừa qua tuổi mười tám đa đỗ Trạng Nguyên, được vô số nữ tử kinh thành ái mộ, sau lại chấn hưng bộ tộc Tư Mã, để cho bộ tộc Tư mã vốn đã huy hoàng càng thêm vinh quang.

Chỉ tiếc hôm nay anh hùng đã ở tuổi xế chiều, Trạng Nguyên lang kinh tài tuyệt diễm năm đó giờ đã là ông cụ đang giãy giụa trong bệnh tật tuổi già.

Thấy Hoàng thượng như vậy, Trương Trọng Hãn cũng thầm thở phào một hơi, Hoàng thượng có vài phần thương hại với Tư Mã Hồng, thế thì đối với người trung thành với Hoàng thượng như hắn, đương nhiên cũng không còn gì phải lo lắng về sau.

Kẻ bề tôi, một, sợ đế vương đa tình, hai, sợ đế vương vô tình.

Đế vương đa tình thì giang sơn bất ổn, đế vương vô tình thì xem mạng người như cỏ rác, mặc kệ loại nào đều không phải là lựa chọn tốt nhất.

Giống như hiện nay, thật may.

“Trẫm nghe nói gần đây Lý gia rất đắt khách.” Tấn Ưởng uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Trương tướng có nghe nói đến chuyện này?”

“Thần quả thực… có nghe thấy.” Trương Trọng Hãn bất giác thấy lạnh cả sống lưng.

“Vốn là một ít quan viên dựa dẫm vào Tư Mã gia, sau khi Tư Mã gia về hưu lại thấp thỏm lo âu, một nhóm người vốn muốn nhảy sang Cố gia và Lý gia, chỉ là Cố quốc công thường đóng cửa từ chối tiếp khách, cho nên những người này đều chạy đến gõ cửa môn hạ Lý gia.”

“Thần tử của trẫm, ngược lại đều đến tìm môn hạ Lý gia mới có thể đặt chân.” Tấn Ưởng cười xuy một tiếng: “Có thể thấy được vị hoàng đế như trẫm đây, lại không bằng Lý gia trong lòng bọn họ.”

“Bệ hạ.” Mồ hôi lạnh dần dần đổ đầy người Trương Trọng Hãn, vội hỏi: “Chẳng qua chỉ là đám viên quan vô tri xoàng xĩnh, xin Bệ hạ chớ vì chuyện này mà nổi giận.”

“Trẫm đương nhiên sẽ không nổi giận với những người này.” Tấn Ưởng nhếch môi, sau đó nói: “Hôm nay Trương tướng đến đây còn có chuyện gì khác không?”

“Thần…” Trương Trọng Hãn do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu tiến cung tháng năm có thừa, bên ngoài có vô số tin đồn được truyền ra, trong triều cũng có người nghị luận.”

“Chê trách cái gì?” Tấn Ưởng cau mày, lộ ra vẻ mặt mất hứng.

Trương Trọng Hãn thấy thế, trong bụng cũng chẳng biết phải làm sao, lão biết sự việc chắc chắn sẽ thành thế này, có thể người khác vẫn chưa thấy rõ chân tướng sự thật, thế nhưng làm sao lão không thấy cho được, Hoàng thượng đối với Hoàng hậu chắc chắn là tấm chân tình, bằng không đã không vì Hoàng hậu mà làm đến mức độ này.

Về phần mấy trò nói bóng nói gió diễn tuồng này, Trương Trọng Hãn hoàn toàn không thèm để ý đến, nào có ai vì một nữ nhân mình không thích mà phải nhúng nhường diễn trò đến bước này? Coi như là nam nhân bình thường cũng làm không được, huống chi vị trước mắt này chính là đế vương.

Chỉ là bây giờ lão quyết đứng về phía Hoàng thượng, cho nên những chuyện nên nói nhất định phải nói ra, bằng không sau này chuyện vỡ lở thì càng thêm phiền.

“Có người cho rằng, hôm nay Hoàng thượng tuổi còn trẻ sức khỏe còn tráng kiệt, nên quảng nạp hậu phi, mở rộng huyết mạch hoàng thất.” Trương Trọng Hãn nghiến răng nghiến lợii, vẫn cố gắng nói hết lời cần phải nói ra.

“Tuổi còn trẻ sức khỏe còn tráng kiệt?” Bàn tay Tấn Ưởng trắng noãn như ngọc đang cầm chén trà, cười lạnh nói: “Trẫm thấy những người này là lo lắng trẫm thân thể không tốt, không thể sống được lâu, lúc chết vẫn chưa lưu lại con nối dòng thì đúng hơn?”

“Bệ hạ!” Trương Trọng Hãn quỳ dưới đất, hoảng sợ nói: “Bệ hạ, chắc chắn ngài sẽ sống lâu muôn tuổi.”

“Muôn tuổi? Thế gian này có vị đế vương nào sống muôn tuổi?” Tấn Ưởng thấy Trương Trọng Hãn sợ đến như vậy, cười để cho hắn đứng lên nói: “Trương tướng không cần như vậy, mặc dù trẫm không sống tới muôn tuổi, thế nhưng chắc chắn cũng thọ được trăm tuổi.” Bằng không thì để lại một mình Cửu Cửu, chẳng phải nàng sẽ sống cô đơn?

“Những người này cả ngày đều nghĩ đến hậu cung của trẫm, không biết là có tâm tư gì?” Lạnh lùng cười: “Rảnh rỗi nghĩ đến chuyện này, chi bằng dành thời gian nghĩ làm sao lo cho dân cho nước, cứ một mực nghĩ đến hậu cung của trẫm, quả là rất thú vị.”

Trương Trọng Hãn liên tục nói ‘phải’: “Bệ hạ ngài nói rất đúng, ngài không cần để ý đến đám người này.”

“Trẫm biết khanh nói những lời này với trẫm, chứng tỏ khanh cũng muốn trẫm nạp phi.” Tấn Ưởng để cho Trương Trọng Hãn đứng dậy, bình tĩnh nói: “Hôm nay trẫm cũng nói rõ với khanh chuyện này, ngày sau khanh chớ nhắc lại những lời như vậy với trẫm.”

“Bệ hạ?” Trương Trọng Hãn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

“Trong tim trẫm chỉ có một mình Hoàng hậu, mặc dù nạp những cô gái khác vào cung, chẳng qua cũng chỉ bày biện chứ chẳng dùng đến, trẫm không muốn để cho Hoàng hậu thương tâm, cũng không nguyện để cho nữ tử vô tội lạnh lẽo suốt đời, không bằng cứ thế này chẳng phải rất tốt sao?”

Tấn Ưởng nói: “Trẫm cùng Hoàng hậu ổn định bình yên sống qua ngày, các khanh cũng không cần phải để ý đến hậu cung của trẫm.”

Trương Trọng Hãn như bị sét đánh, lão biết Hoàng thượng tình thâm ý nặng với Hoàng hậu, nhưng lão hoàn toàn không ngờ Hoàng thượng dĩ nhiên sẽ làm như vậy vì Hoàng hậu.

Thân thể Hoàng thượng thế nào, lão hiểu rất rõ, mà Hoàng hậu hiện tại mới mười lăm mười sáu tuổi, cũng không phải ở tuổi dễ thụ thai nhất, nếu có chuyện gì bất trắc…

Thế nhưng trong lòng lão lại không có cách gì chấp nhận, thế nhưng khi đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng thượng thì lão không dám nói ra bất cứ lời phản đối nào, không thể làm gì khác hơn là dập đầu xuống sát đất, trầm trọng nói: “Xin Bệ hạ nghĩ lại.”

“Trẫm từng nghiêm túc hỏi chính trái tim của mình, sau đó mới cầu cưới Hoàng hậu, vì thế chuyện hậu cung, Trương tướng không cần khuyên nữa, trẫm sẽ không thay đổi chủ ý.” Tấn Ưởng xắn tay áo: “Nếu khanh không còn chuyện gì khác nữa, lui ra đi.”

Trương Trọng Hãn ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy vẻ mặt hắn kiên định, không hề có ý muốn tiếp tục, buộc lòng phải dập đầu nói: “Thần xin cáo lui.”

Ra khỏi ngự thư phòng, lão kinh ngạc đứng dưới ánh nắng chói chang, nghĩ trong triều, nghĩ hậu cung, còn có vẻ mặt của Hoàng thượng mỗi khi nhắc tới Hoàng hậu, một lúc lâu mới thở dài một hơi nói: “Trong các hoàng đế Đại Phong ta, rốt cuộc cũng có một người chí tình.”

Có lịch sử làm chứng, hoàng đế Đại Phong từ trước đến nay đều không coi trọng nữ nhân, hoàng đế Đại Phong đáng khen duy nhất cũng được ở mức tương đối có tiết tháo, không làm ra chuyện cướp thê của huynh đệ nhà mình, phụ thân nhà mình, con trai nhà mình hoặc thần tử, ở điểm này tương đối tốt hơn so với tiền triều.

Nhưng cũng chỉ mạnh ở một điểm này mà thôi, bởi vì số lượng nữ nhân trong hậu cung hoàng đế Đại Phong cũng chẳng ít hơn so với hậu cung hoàng đế tiền triều.

Hiện tại đột nhiên lại xuất hiện một người chung tình, làm cho lão khó có thể tiếp thu.

Chẳng lẽ bởi vì vị hoàng đế này chỉ là con thừa tự, cho nên phong cách hành xử không giống với những hoàng đế trước kia?

Sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Trương Trọng Hãn bước thấp bước cao, loạng choạng đi ra hoàng cung, quyết định lần sau gặp được người Cố gia nên thêm khách khí nhiều hơn một chút.

Không lâu sau Điền Ân Quang quay trở về nhà sau khi vào cung gặp Hoàng thượng,nghe quản gia báo lại, nói là trong cung có ban thưởng đến, lão cũng không kịp đổi quan phục đã ướt đẫm mồ hôi đang mặc trên người, vội vàng dẫn vợ và con gái đi ra đón người trong hoàng cung phái tới.

“Điền đại nhân không cần khách khí, chúng ta đây cũng phụng mệnh Hoàng hậu nương nương.” Bạch Hiền lấy ra một tờ danh mục quà tặng, nói uyên thâm: “Hoàng hậu nghe nói tiểu thư Điền gia ngoài ưu tú thông tuệ ra, lại từng ra tay tương trợ Bệ hạ, đặc biệt sai chúng ta tặng một ý tạ lễ cấp cho Điền tiểu thư, xin Điền tiểu thư chớ ghét bỏ.”

“Đây là bổn phận của thần, không dám nhận tạ lễ của Hoàng hậu.” Điền Bích Nguyệt nhẹ nhàng cúi người với Bạch Hiền, nàng nhớ rõ vị thái giám này, chính là thái giám theo phía sau Bệ hạ năm đó, thật không ngờ mới vài ba năm trôi qua, ông ta đã trở thành thái giám hầu cận bên cạnh Hoàng hậu, có thể thấy Hoàng thượng yêu thương và tín nhiệm Hoàng hậu đến mức nào.

“Điền tiểu thư không cần khách khí, Hoàng hậu nương nương cố tình tạ lễ đến cho ngài, ngài cứ an tâm nhận lấy.” Bạch Hiền cười, đem danh mục quà tặng bỏ vào trong tay Điền Bích Nguyệt: “Hoàng hậu nương nương là một người tốt bụng hiền lành, sau khi biết được Điền tiểu thư đã từng giúp đỡ Bệ hạ, đã rất cảm kích, vội vàng thúc giục chúng ta đến tặng tạ lễ, nếu Điền tiểu thư không nhận, chúng ta cũng không dám hồi cung.”

Điền Bích Nguyệt miễn cưỡng cười, cầm lấy danh mục quà tặng, quay người về phía hoàng cung phúc phúc một cái: “Thần nữ cảm ơn hoàng hạu nương nương ban cho.”

“Đây cũng không phải là ban thưởng, mà là quà tạ ơn.” Bạch Hiền đính chính lại, chắp tay quay sang nói với Điền Ân Quang: “Điền đại nhân, chúng ta còn phải hồi cung phục mệnh, không thể nán lại lâu, cáo từ.”

“Công công đi thong thả.” Điền Ân Quang đích thân tiễn Bạch Hiền lên ngựa rời đi, mới trở lại nói với Điền Bích Nguyệt còn đứng trong phòng: “Vị công công này hình như là Đại tổng quản phục vị bên cạnh Hoàng hậu nương nương, thái độ làm người thật hòa nhã.”

“Phụ thân, ông ta nào phải là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương.” Điền Bích Nguyệt cười khổ, nhìn danh mục quà tặng trong tay và nhiều thứ tốt đặt la liệt trong phòng: “Cha không thấy người này trông rất quen hay sao?”

“Ông ta…” Điền Ân Quang suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết ngoại trừ từng thấy ở trong ngự thư phòng ra còn gặp qua người này ở đâu.

“Năm đó khi Hoàng thượng rời khỏi Cẩm Châu, bên cạnh chỉ dẫn theo một thái giám, không phải là người này sao?” Điền Bích Nguyệt thấp giọng nói: “Ở bên cạnh Hoàng thượng hầu hạ nhiều năm lại trở thành người sai vặt cho Hoàng hậu nương nương, còn thay Hoàng hậu nương nương cảnh cáo ta, vị Hoàng hậu nương nương này cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.”

Nhưng Điền Ân Quang không rõ vị công công này chẳng phải vẫn luôn khách khí sao, nói lời cảnh cáo lúc nào?

Thấy phụ thân nhà mình dường như vẫn chưa rõ ràng, Điền Bích Nguyệt buộc lòng phải nói rõ: “Chỉ sợ Hoàng hậu nương nương đã biết tâm tư năm đó của con rồi.”

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người trong nhà đều hoảng sợ đến trắng bệch, Điền phu nhân lẩm bẩm nói: “Điều này sao có thể, hơn nữa đã là chuyện của mấy năm về trước, Hoàng hậu nương nương làm sao có thể biết?”

Điền  Quang mặt mày cũng chẳng còn chút máu, nói: “Chắc không đâu, e rằng ngay cả Hoàng thượng cũng không biết tâm tư này của con, Hoàng hậu làm sao biết được.”

“Bệ hạ không biết, không có nghĩa là tên thái giám bên cạnh không nhìn ra, lão ta đã hầu hạ bên Bệ hạ nhiều năm như vậy, còn có thể nở mày nở mặt đến mức này, chứng tỏ cũng là một người rất có năng lực.” Điền Bích Nguyệt nhìn thấy sắc mặt mọi người trong nhà đều trắng bệch, lại khuyên nhủ: “Cha mẹ không cần lo lắng như vậy, Hoàng hậu đã để ông ấy mang

tặng tạ lễ đến, cũng đã cho thấy nàng ta sẽ không làm khó con, vị Hoàng hậu nương nương này cũng rất coi trọng Bệ hạ, lại là một cô gái rất hoàn mỹ.”

Nếu như không coi trọng Bệ hạ, nàng đương nhiên không biết dùng phương pháp này để chứng tỏ lập trường.

Đường đường là Hoàng hậu, quý nữ thế gia, muốn làm khó dễ con gái một tiểu quan như thế nào chẳng được, thế nhưng nàng ta lại không làm thế, mà dùng phương thức đường đường chính chính mang tặng lễ đến cho nàng.

Hoàng hậu không muốn để cho Hoàng thượng khó xử, cũng không muốn gây khó khăn cho con gái tiểu quan như nàng, đủ thấy bụng dạ và tầm nhìn của nàng ta thế nào rồi.

“Hoàng thượng cưới được một vị Hoàng hậu tốt.” Điền Bích Nguyệt cúi đầu, yếu ớt thở dài: “Phụ thân, mẫu thân, con thấy không khỏe, con về phòng nghỉ ngơi trước.”

“Này…” Điền phu nhân nhìn bóng lưng con gái, lòng lại thấy tiếc rẻ lại thấy yêu thương, một lát sau lại oán trách: “Cái gì mà Hoàng hậu tốt, ta thấy vị Hoàng hậu này đang ganh tỵ.

Thái hậu hiện nay cũng là nữ nhân tái giá, vậy mà vẫn có thể vào cung làm Hoàng hậu.

Khuê nữ của chúng ta tuy rằng xuất thân không tôn quý bằng Thái hậu, nhưng dầu gì cũng tài mạo song toàn, cớ sao không thể tiến cung làm phi?”

“Mau im miệng, lời này sao bà có thể thốt ra được?” Điền Ân Quang nghe thấy vợ cả nói như vậy tức giận đến mức không thốt ra lời: “Khuê nữ của chúng ra sao có thể so sánh với Thái hậu, có phải bà lú lẫn quá rồi không? Huống chi năm đó Thái hậu tiến cung là bởi mệnh cách quý vô cùng, cộng thêm tiên đế có lòng muốn nạp bà vào cung.

Đương kim Hoàng thượng lại nặng tình với Hoàng hậu, tình cảm thâm hậu, làm sao có chuyện chủ động muốn nạp khuê nữ của chúng ta vào cung.”

“Dẫu sao thì nhà chúng ta cũng từng giúp đỡ hắn, sao lại không thể nạp con gái của chúng ta?” Điền phu nhân xuất thân trong gia đình thương nhân bình thường, suy nghĩ cực kỳ đơn giản, theo nàng, Hoàng thượng nạp phi chẳng qua chỉ là chuyện rất thường tình, nhà bọn họ có ân đối với Hoàng thượng, con gái nhà mình lại có vài phần tình ý với Hoàng thượng, Hoàng thượng nạp khuê nữ nhà mình tiến cung chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?

Hoàng hậu thì thế nào? Hoàng đế tam cung lục viện cũng là chuyện rất bình thường, nàng ta dựa vào cái gì mà ngăn cản?

“Hiện nay, ngài ấy là quân, chúng ta là thần.” Điền Ân Quang biết mình không thể dùng đạo lý ra giảng giải cho vợ cả hiểu được, bất đắc dĩ nói.

“Bà phải nhớ kỹ, lời này không thể nói lung tung, chớ nên nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ.”

Điền phu nhân thấy phu quân như vậy, không cam lòng cũng không muốn, bĩu môi: “Nói tới nói lui, chẳng phải chúng ta không phải thế gia đó sao?”

Điền Ân Quang nói: “Cho dù chúng ta có là thế gia đi nữa, cũng phải Hoàng thượng nguyện ý mới được.” Ông lo lắng vợ cả nhà mình ra ngoài gây ra tai họa, dứt khoát nói rõ chuyện này với bà: “Khuê nữ nhà chúng ta có vài phần tư sắc, thế nhưng bà cũng biết cô nương Lý gia và Tư Mã gia cũng có tư sắc thế nào, hơn nữa lại là nữ tử có xuất thân và tài mạo, muốn vào cung làm Hoàng hậu làm phi tần, cho dù đã gây nhiều áp lực thế nhưng Hoàng thượng cũng đâu gật đầu, cuối cùng lại cầu cưới con gái Cố thị có gia thế không bằng Lý gia, Tư Mã gia, hơn nữa còn đích thân đến Cố gia đón dâu.

Bà cảm thấy con gái nhà chúng ta có thể hơn được cô nương Tư Mã gia và Lý gia?”

Điền phu nhân bị trượng phu hỏi như vậy, á khẩu không trả lời được, sửng sốt một lát mới không cam lòng cũng không tình nguyện nói: “Không phải nói, Hoàng thượng cưới Hoàng hậu, nguyên nhân là vì Thái hậu sao?”

“Quản hắn là vì nguyên nhân gì làm chi, nhà chúng ra cũng không thể đắc tội nhà Hoàng hậu, bằng không chúng ta cũng không thể đứng vững ở đất kinh thành này được.” Điền Ân Quang thở dài nói: “Cố gia là thế gia truyền thừa mấy trăm năm, đắc tội Cố gia chính là đắc tội đến mấy thế gia, lấy địa vị của nhà chúng ta, có thể đắc tội được với nhà nào?”

“Nếu khuê nữ nhà chúng ta tiến cung được sủng ái, những người này chẳng phải đều cúi đầu trước chúng ta sao?” Phu nhân không cam lòng lẩm bẩm một câu, thế nhưng bà vẫn hiểu rõ những lời trượng phu vừa nói rất đúng.

Bọn họ hoàn toàn không có chút căn cơ nào ở đất kinh thành này, có thể leo lên đến chức thái bộ tự khanh là bởi vì Hoàng thượng nể tình năm đó mà thôi.

Bà xoắn khăn tay: “Được rồi, ta đã biết, những lời này chỉ nói vui ở trong nhà mà thôi.”

Bà quay đầu liếc nhìn hậu viện, không yên lòng con gái, nhân tiện nói: “Ta đi hậu viện xem Bích Nguyệt thế nào.”

“Đi đi.” Điền Ân Quang thở dài nói: “Bà đến khuyên bảo nó vài câu, đừng để nó suy nghĩ quá nhiều.”

Trong phủ Đại trưởng công chúa, Đức Nghi đại trưởng công chúa khiêm tốn sống trong phủ mấy tháng, nghe thấy có triều thần dự định tấu xin hoàng đế nạp phi, nói với tôn nữ Trầm Thiến Nghi: “Bổn cung chỉ biết, đế hậu ân ái cũng chỉ đến mức này mà thôi.”

Cho dù cảm tình sâu đậm hơn nữa, chỉ cần hậu cung có thêm các phi tần khác, sẽ mất đi hào quang trước đó.

Trầm Thiến Nghi nhíu mày, một lát mới nói: “Hoàng hậu vào cung đến nay chưa đến nửa năm, vẫn chưa có tin vui cũng là chuyện bình thường, mấy đại thần trên triều này hà tất phải…”

“Ngươi còn trẻ, không biết gay gắt trong đó.” Đức Nghi đại trưởng công chúa cười nói: “Những đại thần này không phải thật lòng lo lắng vấn đề con nối dòng của hoàng đế chẳng qua là vì chút lợi ích trong đó mà thôi.”

Trầm Thiến Nghi nhìn thấy nụ cười trên mặt của tổ mẫu tựa hồ mang theo sảng khoái, đáy lòng mơ hồ có chút khó chịu không nói ra được, đều là nữ nhân như nhau, việc gì phải hy vọng người khác sống không tốt chứ? Hơn nữa cả đời tổ mẫu đều không cho phép tổ phụ nạp lấy một thiếp thị, thế nào đến lượt Hoàng hậu, hết lần này tới lần khác lại là bộ dáng này?

Lẽ nào không thể suy bụng ta ra bụng người sao?

“Ngay cả nhà chồng tương lai của ngươi chỉ sợ cũng chen một chân vào trong chuyện này.” Đức Nghi đại trưởng công chúa cười nói: “Lý gia chắc chắn không vui khi nhìn thấy Cố gia rạng rỡ hơn họ.”

Trầm Thiến Nghi nghe thấy thế chỉ khẽ nhíu mày.

Vốn dĩ hôn sự của nàng cùng công tử Lý gia được định vào tháng ba năm nay, thế nhưng sau khi tổ mẫu vào kinh đắc tội Hoàng thượng, bên phía Lý gia lại lấy đây làm cái cớ, kéo dài hôn sự đến tận tháng mười.

Nàng không biết đây việc này chỉ là trùng hợp hay là Lý gia thực sự nhắm vào địa vị hiện nay của Trầm gia, nhưng bất luận là vì cái nào, nàng cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với nhà chồng tương lai.

Nhìn thấy tôn nữ nhíu mày, Đức Nghi đại trưởng công chúa cho rằng tôn nữ đang lo lắng hôn sự, nhân tiện nói: “Bên phía Lý gia tuy rằng kéo dài hôn kỳ, bất quá ngươi không cần lo lắng, hôn sự này chắc chắn không có biến cố.”

Trầm Thiến Nghi miễn cưỡng cười: “Tổ mẫu, tôn nữ lo lắng Lý gia làm như vậy sẽ khiến Bệ hạ bất mãn, đến lúc đó chỉ sợ Trầm gia chúng ta cũng sẽ chịu liên lụy.”

“Thiên hạ có mấy nam nhân không ham nữ sắc.” Đức Nghi đại trưởng công chúa không để ý noi: “Hiện nay lại đang ở lúc huyết khí phương cương, đợi hắn nhìn thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn nữa, tình cảm đối với Hoàng hậu cũng vơi dần.”

Nói đến đây, bà hơi tiếc nuối nói: “Năm đó nếu ngươi… Haizzz, không nên nhắc đến thì hơn.”

Trầm Thiến Nghi cúi thấp đầu ngồi nghiêm chỉnh, coi như chưa từng nghe thấy lời này.

Tuổi tác tổ mẫu đã cao, lời nói việc làm đã bắt đầu không còn có chừng mực thế nhưng tổ mẫu hồ đồ, nàng lại không thể hồ đồ theo.

Có lẽ nàng nên nói chuyện Lý gia với phụ mẫu, chiếu theo thế cục kinh thành bây giờ cho thấy, Lý gia tựa hồ cũng không phải đối tượng thông gia tốt nhất.

Thế gia nàng phải gả vào không nhất định là gia tộc hiển hách nhất, nhưng phải là gia tộc ổn định không có nguy hiểm.

Hành vi của Lý gia hiện này, cũng không phù hợp với suy nghĩ của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play