Cuối cùng thì Tấn Ưởng cũng biết được cảm giác sướng đến không thể thốt ra lời như thế nào.

Hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cửu Cửu, hôm nay ta rất vui mừng.”

Đáy lòng Cố Như Cửu mơ hồ hơi hổ thẹn vì đối phương đã cố gắng để nhận lấy cái gật đầu này của nàng, còn nàng lại chưa làm gì để đáp lại tấm chân tình của hắn.

Cho nên Tấn Ưởng càng nghiêm túc, trong lòng nàng lại không nỡ.

“Bệ hạ, ta...” Cố Như Cửu ngập ngừng muốn nói, thế nhưng lại bị Tấn Ưởng cản lại.

Hắn cẩn thận nắm lấy tay nàng, phảng phất như đang lo lắng sự đường đột của mình sẽ làm giai nhân hoảng sợ, chỉ chạm vào rất nhẹ, không dám dùng quá sức: “Cửu Cửu nguyện ý gả cho ta, lòng ta đã vô cùng vui sướng.” Cho nên, những lời khác không cần nói ra.

Nhìn bàn tay bao trùm lên mu bàn tay của mình, tay phải Cố Như Cửu cách chiếc khăn tay vỗ nhẹ lên tay của Tấn ƯỞng: “Bệ hạ, ta hiểu rõ.”

Tấn Ưởng nghe vậy cười, đôi tay thoáng nắm chặt hơn, đem tay của Cố Như Cửu nằm gọn trong lòng bàn tay của mình.

Tương lại hai người họ còn rất dài, còn rất nhiều cơ hội.

Bạch Hiền nhìn thấy hành vi không mấy hợp quy củ của Bệ hạ cùng Trường Nhan huyện chủ đang xảy ra trước mắt, bèn cúi thấp đầu xuống, thầm hạ quyết tâm trong bụng.

Trường Nhan huyện chủ làm Hoàng hậu, với hắn mà nói chính là chuyện rất tốt.

Chuyện khác thì không cần nói, chí ít Trường Nhan huyện chủ cũng có vài phần quen thuộc với hắn, tốt hơn rất nhiều so với cô nương gia thế khác.

Trái với Bạch Hiền, Hà Minh lại tỏ ra khiếp sợ, thậm chí trên mặt hắn hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Hắn đã sớm thấy Bệ hạ đối xử vô cùng tốt với Trương Nhan huyện chủ, có cái gì tốt đều nhớ đến Trường Nhan huyện chủ đầu

tiên, lúc nào cũng lo lắng cho nàng.

Nhưng hắn cho rằng, chẳng qua Trường Nhan huyện chủ được Thái hậu yêu thích nên Bệ hạ mới đối tốt với nàng, không ngờ Bệ hạ lại nảy sinh tình cảm nam nữ đối với Trường Nhan huyện chủ.

Thảo nào Trường Nhan huyện chủ đưa tới lá trà, bệ hạ chẳng chút do dự uống ngay, đồng thời không tự xưng trẫm ở trước mặt Trường Nhan huyện chủ.

Nhớ lại bản thân trong lúc vô tình đã từng mạo phạm Trường Nhan huyện chủ, Hà Minh thấy hối hận tự trong nội tâm.

Sớm biết tâm tư của Bệ hạ đối với Trường Nhan huyện chủ sâu sắc như vậy, hắn sao dám mạo phạm.

Hắn quay đầu liếc Bạch Hiền, lúc trước hắn còn cảm thấy kỳ quái,, hóa ra hắn đã nhìn thấu ẩn tình bên trong, đón đầu nịnh nọt, luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời đối với hoàng hậu tương lai.

Cảm giác mình thua một bậc, Hà Minh càng thêm cảnh giác với Bạch Hiền.

Hắn vất vả lắm mới bò lên đến vị trí này cũng không thể để cho lão hồ ly Bạch Hiền này đoạt đi.

Cố Như Cửu và Tấn Ưởng ngồi trong lương đình không lâu, trời đột nhiên tối xuống, đồng thời cuồng phong gào thét, dường như trời sắp đổ mưa to.

“Bệ hạ, thời tiết thay đổi, chúng ta trở về đi.” Cố Như Cửu thấy cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, cành trúc nghiêng ngã, chợt nhớ tới sức khỏe của Tấn Ưởng vốn yếu không chịu được mưa gió nhân tiện nói: “Ngày mai ta lại cùng bệ hạ tới đây uống trà.”

“Cửu Cửu nhớ nói lời phải giữ lấy lời đó.” Tấn Ưởng nghe vậy cười đứng lên, đi tới bên cạnh Cố Như Cửu, giúp nàng cản lại luồng gió to: “Chúng ta đi.”

Cố Như Cửu không nói gì, ngoại trừ uống trà ra thì không thể nghĩ đến những thứ khác sao?

Đáng tiếc trời chẳng chiều lòng người, hai người mới vừa bước ra khỏi chòi nghỉ mát đi được vài bước thì những hạt mưa bắt đầu rơi xuống tí tách.

“ôi chao”.

Cố Như Cửu lau đi những giọt mưa vừa rơi xuống trán của nàng, quay đầu liếc nhìn thiếu niên anh tuấn trên người mặc cẩm y đầu đội mão quan đang đi bên cạnh, cũng mặc kệ cái gì là lễ tiết, giơ tay cầm lấy tay áo của hắn kéo đi: “Bệ hạ, mau đi theo ta.”

Tấn Ưởng nhìn Cố Như Cửu đang muốn bỏ chạy, khóe miệng nhếch lên cười, trở tay nắm lấy tay nàng, kéo nàng chạy thật nhanh về phía cung Loan Hòa trước mặt.

Lộp độp...!Lộp độpppp...

Trông thấy Bệ hạ cùng Trường Nhan huyện chủ chẳng khác nào hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy về phía trước, Bạch Hiền đưa dù đang cầm trên tay cho tiểu thái giám đi sau lưng, cũng vội vã đuổi theo, lúc chạy trên đường, còn có ý làm cho mình chật vật thê thảm.

Hai người mới vừa chạy đến dưới mái hiên cung Loan Hòa thì mưa cũng bắt đầu trút tầm tã, mặt đất nhanh chóng phủ một tầng nước, hơi đất bốc lên.

Cố Như Cửu ôm bụng cười nói: “May mà chúng ta nhanh chân chạy kịp về đây, bằng không đã mắc mưa rồi.”

“Cũng may mà muội phản ứng nhanh, chứ trời đổ mưa to như vậy, nếu chúng ta vẫn còn ngồi trong lương đình, chắc chắn sẽ bị gió tạt ướt nhẹp mất.” Tấn Ưởng rút chiếc khăn tay ra, cúi đầu cẩn thận lau đi vài giọt mưa vương trên gương mặt của Cố Như Cửu.

Động tác của Tấn Ưởng rất nhẹ, nhẹ đến mức Cố Như Cửu cảm giác gò má của mình có chút ngưa ngứa, nàng hơi bối rối ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, tránh khỏi tầm mắt ôn nhu của hắn, sau đó nhét khăn tay của mình vào trong tay Tấn Ưởng: “Bệ hạ cũng tự lau cho mình đi.”

“Được”.

Tấn Ưởng cất chiếc khăn tay của mình đi, cúi đầu nhìn chiếc khăn tay của Cố Như Cửu vừa nhét vào trong tay mình.

Chiếc khăn rất sạch sẽ được làm từ vải bông mềm mại, cầm vào rất thoải mái dễ chịu, phía trên góc khăn còn được thêu một đóa hoa, chỉ là thêu không được đẹp, chẳng biêt là hoa gì (..^^..).

Hắn xoa bừa trên mặt mình vài cái, sau đó đem khăn tay nhét vào trong túi của mình, liếc nhìn cung điện vẫn còn chưa có chủ nhân, khẽ nói: “Chỗ

này đã được sửa chữa gần xong rồi, Cửu Cửu vào xem có cần chỉnh sửa ở đâu nữa không?”

Cố Như Cửu ngẩng đầu, nhìn thấy tấm biển “Phi Phượng Tường Vân” trên mái hiên, tôn quý không lời nào tả hết.

Bạch Hiền cùng Hà Minh khom người tiến lên, đẩy cánh cửa phía sau hai người ra.

Đây là cửa sau của cung Loan Hòa, tuy là cửa sau thế nhưng được làm vô cùng tinh xảo và quý phái.

Cố Như Cửu quay đầu lại, khi cánh cửa được mở rộng ra, khẽ quay đầu nhìn sang Tấn Ưởng đang đưa ánh mắt đầy mong chờ về phía nàng, rụt rè bước qua cánh cửa này.

Bởi vì cung điện của hoàng hậu hiện vẫn chưa có người ở, bên trong trầm lắng an tĩnh, bất quá sau khi cánh cửa được mở ra, nàng nhìn thấy những vật dụng trang trí bên trong đều được thay mới, cũng không đến mức quạnh quẽ.

Cố Như Cửu chú ý tới những hoa văn được thiết kế ở đây đều mang hình dạng may mắn, kiểu dáng cũng là kiểu nàng thích, thậm chí cho dù chỉ là một cái ghế, cũng được làm theo hình dáng mà nàng thường dùng từ nhỏ đến giờ.

Mấy thứ này đều được chuẩn bị theo sở thích và thói quen của nàng, Bệ hạ hắn...

Cố Như Cửu chợt quay đầu lại, nhìn đế vương trẻ tuổi đang đứng sau lưng mình, há miệng ra nhưng mãi một lúc sau mới thốt thành lời “Bệ hạ, ngài chuẩn bị những thứ này từ khi nào?”

“Chỗ này bắt đầu tu sửa từ mùa xuân năm ngoái, vật trang trí bên trong thì năm nay mới bắt đầu chuẩn bị.” Tấn Ưởng đưa tay sờ bình vẽ hoa mai đặt trên tủ cười nói “Tất cả mọi thứ đặt trong này, ta đã sai bọn họ tận lực dựa theo sở thích của nàng, chỉ là phần lớn thời gian của nàng đều sinh sống ở trong Hầu Phủ, rất nhiều chỗ ta vẫn chưa cân nhắc chu toàn, nếu như nàng có chỗ nào không hài lòng, cứ việc nói ra, ta sẽ sai người đổi lại.”

Cố Như Cửu lắc đầu, đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trồng mấy cây quýt.

“Chỗ này rất tốt.” Cố Như Cửu quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ với Tấn Ưởng “Bệ hạ, ta rất thích.”

Nhìn thấy nàng cười, Tấn Ưởng cũng cười theo “Nàng thích là tốt rồi.”

Cố Như Cửu kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt hắn, đáy lòng mềm nhũn.

Trong cung Khang Tuyền, Thái hậu ngồi ở trước cửa sổ, nhìn trời mưa như trút nước ở phía bên ngoài, chậm rãi buông quyển sách đang cầm trên tay xuống.

“Thái hậu, bên ngoài mưa lớn như vậy, nô tỳ lo cho Bệ hạ và huyện chủ, ngài xem, có cần phái người đi đón về không?” Lưu cô cô lo lắng liếc ra phía ngoài cửa sổ, Bệ hạ vốn sức khỏe không được tốt, không thể mắc mưa.

“Không cần.” Chu Thái hậu lắc đầu, lật một trang sách trên tay “Trong cung nhiều phòng ốc như vậy, chẳng lẽ còn không có chỗ cho hai đứa nó trú mưa sao?”

Lưu cô cô thấy thế, cũng không tiếp tục nói gì nữa, trầm mặc lui sang một bên.

Mưa đã tạnh, Bệ hạ cùng Trường Nhan huyện chủ về tới cung Khang Tuyền, Lưu cô cô thấy quần áo hai người vẫn sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa vẫn còn mặc bộ quần áo lúc nãy, nỗi lo lắng trong bụng cũng được gỡ ra.

Đến bữa tối, Tấn Ưởng đột nhiên nói với Bạch Hiền đang phân thức ăn “Huyện chủ rất thích món tương lưỡi vịt này, ngươi chuyển qua trước mặt nàng đi.”

Cố Như Cửu ngẩng đầu nhìn sang hắn cười, hai má lúm đồng tiền in rõ trên má.

Tấn Ưởng nhìn thấy nàng nở nụ cười với mình, lỗ tai lập tức đỏ ửng, ngay cả mình gắp cái gì bỏ vào miệng cũng không phát hiện ra được

Chu Thái hậu tự tiếu phí tiếu liếc nhìn hai tiểu bối liếc mắt với nhau, cầm chén canh do Lưu cô cô bưng tới, chậm rãi uống.

Làm trưởng bối, đôi khi mắt kém một chút tốt hơn.

Ban đêm, Cố Như Cửu ngủ rất an ổn, tựa hồ còn nằm mơ thấy một giấc mộng rất đẹp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, lại không nhớ đêm qua mình mơ thấy

gì, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của nàng lúc này.

Nàng vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, Tấn Ưởng đã sai Bạch Hiền mang đến vài món đồ chơi cho nàng nghịch, còn hắn thì phải lên triều, không thể đích thân tới gặp nàng.

Cầm con búp bê có thể tự lắc lư cái đầu trong tay, nhìn cái đầu nó lúc nghiêng bên này lúc lắc bên kia, Cố Như Cửu cười híp mắt để nó xuống, sau đó nói với Bạch Hiền: “Làm phiền Bạch công công đi chuyến này, hôm nay Bệ hạ có dùng đồ ăn sáng không?”

Nàng nghe nói mỗi buổi sáng khi Tấn Ưởng thức dậy, khẩu vị không ngon, hầu hết chỉ dùng được nửa chén cháo lót dạ.

“Sáng nay, khi Bệ hạ thức dậy, tâm tình cực tốt, không chỉ ăn hết chén cháo, còn dùng thêm hai miếng bò vàng, một đĩa thức ăn nhẹ khác.” Bạch Hiền cười híp mắt trả lời “Đây là Bệ hạ ăn nhiều nhất trong một tháng qua rồi.”

Nghe xong lời này, trên mặt Cố Như Cửu lại lần nữa lộ ra vài phần tiếu ý, sau đó đứng dậy cầm một hũ nhỏ từ trong nội thất bước ra.

“Thường ngày khẩu vị của Bệ hạ đều không được tốt, thỉnh thoảng lại ăn nhiều uống nhiều như vậy, ta lo dạ dày của Bệ hạ sẽ không chịu nổi.

Hũ trà này được chế biến theo công thức dân gian, có thể giúp tiêu hóa được tốt hơn, ngươi mang về pha cho Bệ hạ uống thử xem sao.”

Trở lại cung Càn Khôn được một lát thì Bệ hạ hạ triều trở về, Bạch Hiền hầu hạ hắn thay đổi mũ miện long bào xong mới nhỏ giọng nói “Bệ hạ, mấy thứ đồ chơi nho nhỏ mà ngài sai nô tài mang sang cho huyện chủ, huyện chủ rất thích, hơn nữa còn bảo nô tài cầm tạ lễ đến.”

“Cửu Cửu đưa cho ngươi thứ tốt gì về?” Tấn Ưởng nghe vậy tâm tình rất vui sướng nhìn sang Bạch Hiền.

Bạch Hiền bưng ra một hũ sứ trắng họa tiết thanh hoa trình đến trước mặt Tấn Ưởng.

Tấn Ưởng cầm lấy bình mở nắp ra, cười nói “Cũng chỉ có nàng mới dám tặng trẫm những thứ đồ không đáng nhiêu tiền này.”

“Thiên hạ này đều thuộc về ngài, nào có thứ gì đắt tiền mà ngài không có chứ?” Bạch Hiền xoay người bưng chén trà trong khay được cung nữ mang ra, đưa tới trên ngự án.

“Điều quan trọng đó là tâm ý của huyện chủ.

Mới

vừa rồi huyện chủ hỏi nô tài rằng sáng nay ngài ăn được nhiều hay ít, nô tài nhất thời vui vẻ đã buột miệng nói ra toàn bộ.

Huyện chủ nghe xong, lo lắng ngài ăn uống không điều độ sẽ tổn thương đến dạ dày, cố ý để cho nô tài đem hũ trà này về pha cho ngài uống.”

Sau khi nói xong, Bạch Hiền quỳ gối trước mặt Tấn Ưởng: “Nô tỳ vô ý tiết lộ sở thích của Bệ hạ, xin Bệ hạ thứ tội.”

“Nếu như ngươi nói cho những người khác, trẫm đương nhiên sẽ định tội ngươi, bất quá...” Tấn Ưởng nâng chung trà lên, uống một ngụm trà sơn tra, mùi vị chua chua, chan chát thật sự là không thể nào uống ngon: “Cửu Cửu chẳng phải là người khác, trẫm xá ngươi vô tội.”

Bạch Hiền lập tức tạ ân: “Đa tạ Bệ hạ, đa tạ Bệ hạ.”

Trong góc phòng Hà Minh khinh thường bĩu môi, được tiện nghi còn khoe mã, không xấu hổ, đồ cáo già!

Buổi sáng, sau khi uống tách trà sơn tra, đến khi dùng ngọ thiện, Tấn Ưởng ăn uống phá lệ ngon miệng, trước kia luôn cảm thấy chán ngấy những thức ăn mặn, giờ cũng cảm thấy ngon miệng hơn.

Sau khi dùng xong ngọ thiện, hắn vừa định cầm lấy tấu chương lên xem, chợt nhớ tới Cửu Cửu từng nói sau khi ăn xong không nên đọc sách, không chỉ hao tổn tinh thần còn tổn thương mắt, vì vậy thả tấu chương xuống bàn, bắt đầu hoạt động đi dạo cho tiêu hóa thức ăn.

Hắn cứ thế đi lòng vòng, bất tri bất giác lại đi đến cung Khang Tuyền.

Sau đó lại đi vào cung Khang Tuyền ngồi chơi hơn nửa canh giờ, mới đứng dậy hồi cung xử lí chính sự.

Cặm cụi đọc tấu chương một hồi, thời gian trôi đi thật mau, có điều hiệu suất làm việc lại đạt được rất cao, trước giờ cơm tối đã làm xong tất cả.

Xoa xoa trán vài cái, Tấn Ưởng liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Bảo bọn họ đem đồ ăn chuyển đến cung Khang Tuyền, bữa tối hôm nay trẫm sẽ ăn cùng mẫu hậu.”

Bạch Hiền đứng cạnh liếc măt nhìn Hà Minh, trong lòng thầm mắng, cái đồ không có mắt, có Trường Nhan huyện chủ ở cung Khang Tuyền, thế nào Bệ hạ cũng tìm một lí do đi qua đó.

Bên này cung Khang Tuyền, Chu thái hậu nghe nói cơm nước đang được dọn sang chỗ của mình, hoàn toàn chẳng mấy bất ngờ gì, còn cười nói với Cố Như Cửu: “Xem ra Hoàng đế vẫn thích dùng cơm canh ở chỗ của ta.”

Biết Thái hậu đang trêu mình, Cố Như Cửu chỉ nhoẻm miệng cười, kiên quyết không lên tiếng.

Quả nhiên suốt hai ngày kế tiếp, mỗi ngày Tấn Ưởng đều có một bữa cơm ăn bên cung Khang Tuyền đồng thời mỗi ngày đều cùng ngồi chơi trong cung Khang Tuyền hai canh giờ.

Khi Cố Như Cửu chuẩn bị trở về phủ, sáng sớm Tấn Ưởng biết hôm nay sư muội quay về sẽ cử hành lễ cập kê, mà hắn cũng có thể quang minh chính đại đưa ra lời đề nghị kết thân với Cố gia,”Sau khi trở về, nàng nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Bệ hạ cũng vậy.” Cố Như Cửu quỳ gối thi lễ với Tấn Ưởng, cười nói: “Hy vọng lần sau gặp Bệ hạ, Bệ hạ sẽ càng cường tráng hơn so với hiện giờ.”

Tấn Ưởng cười cười, đem hộp gỗ lim nhét vào trong tay Cố Như Cửu: “Ta nghĩ thật lâu, cũng không biết tặng lễ vật gì để chúc mừng nàng đã đến tuổi cập kê.

Càng nghĩ, chỉ có cái ngọc bội bình an này là thích hợp nhất.”

Cố Như Cửu cầm lấy hộp, nở nụ cười với Tấn Ưởng.

“Lên xe ngựa thôi, nhất định tiên sinh cùng sư mẫu đều đang mong đợi nàng trở về.” Tấn Ưởng đỡ nàng lên xe ngựa, cười nhìn chiếc mành mã xa bị buông xuống, xe ngựa chậm rãi lăn bánh đi về phía trước, những chiếc chuông đồng hồ gắn trên mã xa phát ra tiếng leng keng.

“Bệ hạ.” Chiếc mành đã được buông xuống lại lần nữa được nhấc lên, Cửu Cửu ở phía sau nở nụ cười tươi tắn: “Thần nữ chờ tin tốt lành của ngài.”

Mành lại lần nữa buông xuống, mã xa từ từ rời đi, chậm rãi rời khỏi hoàng cung.

Tấn Ưởng kinh ngạc nhìn theo mã xa rời đi, nụ cười trên môi vẫn chưa phai nhạt.

Sau khi mã xa ra khỏi cung, Cố Như Cửu cúi đầu nhìn chiếc hộp gỗ đặt trên đầu gối của mình, do dự trong chốc lát mở nắp hộp ra.

Trong hộp được lót bằng vải xa tanh mát rượi, bên trên lớp vải dày là một miếng ngọc bội màu trắng sữa to chừng ngón tay cái, ngọc bội được làm thủ công bình thường, thế nhưng độ tinh khiết cao, bóng nhẵn, có thể thấy được người từng đeo nó đã yêu thích nó đến mức nào.

Cầm khối ngọc bội này lên ngắm nhìn, ngọc bội được buộc bằng sợi dây đỏ thắt hình giống con cá, lại trông giống như giọt nước, Cố Như Cửu vừa liếc mắt trông thấy đã rất thích.

Đưa ngọc bội lên nhìn thật kĩ, bên trên có khắc chữ.

“Sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh vui vẻ.”

Cố Như Cửu nhẹ giọng đọc lên tám chữ này, đáy lòng khẽ run động.

Nó giống hệt như ngọc bội đeo bên người mà trưởng bối thường cho con cháu, rất nhiều gia đình sau khi có con nhỏ, sợ con cái bệnh tật yếu ớt, thường đeo lên người nó những món đồ như Trường Mệnh Tỏa, ngọc bội trường mệnh...!với hy vọng ngọc bội sẽ ngăn chặn tai ương, khóa mệnh cách của con cái lại.

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một khả năng, bàn tay đang cầm ngọc bội cũng theo đó mà run lên, hít một hơi thật sâu, đem khối ngọc bội này cẩn thận thả vào trong hộp.

Hằng năm trong kinh thành đều có quý nữ thế gia tổ chức lễ cập kê, chuyện Nhị cô nương Cố gia tổ chức kễ cặp kê đối với đa số người trong kinh thành là một chuyện quen thuộc.

Mặc kệ có quan hệ với Cố gia tốt hay không, tất cả đều mang quà đến tặng.

Những chuyện liên quan đến thể diện thế này, mọi người đều rất chu đáo.

Theo họ, mấy năm gần đây mặc dù Cố gia đang phất lên như diều gặp gió, luận nội tình, vẫn còn kém hơn dòng chính Tư Mã gia và Lý gia, thế nhưng lễ cập kê lần này so ra chẳng thua kém gì cô nương dòng chính Tư Mã gia.

Cố gia bình thường âm thầm ít tiếng, làm việc cũng rất khiêm tốn, lần này đột nhiên rầm rộ như vậy, bọn họ bỗng bất ngờ thấy không quen.

Khi mã xa của Thành vương phi đi tới Cố gia thì bên ngoài đã đứng đầy mã xa, hầu như đứng hết nửa dãy phố.

Nàng thầm hiểu rõ, ở đây đã không phải là Cẩm Châu, nàng lại là Thành vương phi mang tang chồng, đứng trước mặt các thế gia kinh thành này,

cũng chẳng có gì khác biệt, buộc lòng phải chờ hạ nhhân trong nhà dời bớt số mã xa đang đứng cản phía trước, yên lặng chờ người Cố gia an bài.

“Mẫu thân, bất quá chỉ là một Hầu phủ mà thôi, lại muốn chúng ta chờ.” Tấn Thư Nghi mất hứng lên tiếng: “Những người ở kinh thành này, thật không có quy củ.”

“Con ngồi yên chút đi.” Thành vương phi thở dài, đôi mắt xinh đẹp trừng con gái: “Phải biết nơi này là kinh thành, chẳng phải Kinh Châu.

Cái chỗ này người ta tuân thủ quy củ chặt chẽ hơn so với Cẩm Châu đấy.”

Tấn Thư Nghi cắn môi, có chút mất hứng, nhưng lại không có cách nào phản bác.

Đến kinh thành được nửa năm, nàng đã lĩnh hội được cảm giác bị tất cả các cô nương khác cô lập.

Quý nữ gia thế kinh thành đều có dung nhan xuất chúng, ăn nói không tầm thường, mặc kệ làm chuyện gì, cũng không thể để cho người khác tìm ra nửa điểm sai sót.

Những người này chơi đùa, ăn uống, cũng để ý hành vi cử chỉ.

Nàng vốn là một Quận chúa vương phủ thế nhưng ở trong kinh thành này lại tay chân luống cuống chẳng khác nào nông dân vào thành.

Tuy rằng những quý nữ thế gia này luôn khí phách đối với mình, nhưng nàng có thể cảm nhận những quý nữ này không chào đón nàng, hoặc nói là bọn họ kinh thường nàng.

Nàng đường đường là Quận chúa vương phủ, những nữ nhi của các đại thần này dựa vào cái gì mà khinh thường nàng?!

Nàng có chút không cam lòng, nghĩ đến đám người này liền tức giận, thế nhưng lại không thể xoi mói lễ nghi với những người này, ngay cả nổi giận trách mắng cũng không thể.

Nàng bây giờ, mỗi ngày đều mơ thấy chuyện khi còn bé bắt nạt Tấn Ưởng, khi đó nàng đắc ý bao nhiêu thì bây giờ hối hận bấy nhiêu, hầu như mỗi ngày đều hoảng sợ, sợ Tấn Ưởng sẽ trả thù nàng.

Thế nhưng đợi lâu như vậy, trong cung cũng không có người làm khó nàng, trái lại để cho cả nhà họ ăn ngon mặc tốt, nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng rốt cuộc cũng từ từ tản đi.

Ngược lại lòng căm phẫn và không cam lòng lại lần lượt thi nhau kéo đến, nàng là Quận chúa vương phủ, vì sao lại không thanh quý bằng con gái những đại thần này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play