1.
Gần đây tiểu sư đệ của tôi càng ngày càng đẹp, chọc cho phường trộm cắp vô lại thèm muốn, ngày nào tắm gội cũng bị rình mò coi trộm.
Tình trạng này kéo dài suốt mấy tháng trời liền. Bọn trộm này thủ đoạn vô cùng tinh vi, khó ai có thể bắt được.
Sư đệ bố trí phục kích, gài bẫy bằng độc dược, lại còn dùng cả hàn băng ngàn năm đóng băng cửa sổ.
Đệ ấy thậm chí còn xích một con chó dại vô cùng hung dữ ở bên cạnh.
Mọi người biết đấy, cái loại chó dại ý mà, thấy ai mà chả đớp cho một miếng, dữ tợn cực kỳ.
Ấy thế mà tên đạo tặc cuối cùng vẫn cứ ngang ngược tung hoành, như chốn không người.
Sáng sớm hôm sau, tiểu sư đệ đẩy cửa ra xem xét, kết quả thật sự là làm người chếc lặng.
Vết tích của độc dược màu tím lan từ trong cửa ra đến tận ngoài, khắp núi đầy những dấu chân lộn xộn.
Tất cả đám hàn băng trên cửa sổ đều bị liệt hoả làm tan chảy, ngói trên mái hiên còn bị dẫm đạp đến nỗi rơi rông rổng, trượt xuống thiếu chút nữa đập vào đầu đệ ấy luôn!
Sáng hôm đó, toàn bộ tông môn đều nghe thấy tiếng kinh hô của tiểu sư đệ.
“Mẹ nó, chó của ta đâu!”
Tôi vội vàng chạy tới:
“Sư đệ, đừng hoảng, để sư tỷ giúp đệ tìm chó.”
Sư đệ tên Vệ Vu Kỳ, lúc này đang đứng mái hiên, thân thẳng như ngọc, phong tư trác tuyệt.
Đệ ấy hướng mắt nhìn về phía ta, trên môi hàm chứa ý cười:
“Sư tỷ, tỷ nhanh thật đấy.”
Tôi gật gật đầu, mặt không đổi sắc, quay người rời đi, chỉ là chân có chút khập khiễng.
Sau lưng truyền đến giọng nói lành lạnh của tiểu sư đệ:
“Sư tỷ, sao tỷ lại chân thấp chân cao như vậy?”
Tôi không quay đầu lại, nói:
“Đêm qua đến giúp đệ truy sát đạo tặc đó, không may bị đánh trọng thương!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT