Trong phòng, một bàn người chờ mãi cũng không thấy hai người kia đến.
Thôi, Lý thổ ti cuối cùng cũng ôm được tiểu Bùi gia về nhà, tha thứ cho bọn họ vậy.
Nàng ôm quyền với người trên bàn: "Nước xanh còn đó sông kia chảy dài, ngày sau hẹn gặp lại, chư vị, tạm biệt."
"Ta tiễn ngươi." Yến Tam Hợp đứng lên.
"Ta đi cùng." Tạ Tri Phi đứng dậy theo.
Nửa tháng đã qua, phía chân trời có một vầng trăng khuyết treo lơ lửng.
Hàn Hú xoay người: "Cuối cùng cũng phải từ biệt, đưa đến đây thôi."
Yến Tam Hợp không nỡ: "Ngọn núi nàng đưa cho ngươi, khi nào thì tới lấy?"
"Chờ ta dỡ gánh nặng này xuống đã."
Hàn Hú nhảy lên xe ngựa, siết chặt dây cương, gật đầu với Yến Tam Hợp.
"Nói với Lý thổ ti, ngày đại hôn, ta không chắc sẽ đến, nhưng quà mừng chắc chắn sẽ đến."
Đến bóng lưng cũng lộ vẻ gọn gàng linh hoạt, Tạ Tri Phi thu ánh mắt, lại cúi đầu, hỏi: "Chuyện này có để sau này nữa không?"
Yến Tam Hợp ngẩn ra.
"Hàn Hú sao lại có nhiều mặt nạ da người như vậy?" Tạ Tri Phi chuyển giọng, học theo giọng nàng: "Sau này các ngươi sẽ biết."
"Còn nhớ việc này à!" Yến Tam Hợp mỉm cười.
"Không bằng như vậy, chúng ta bí mật đổi bí mật, thế nào?"
Yến Tam Hợp nói lại hắn, chỉ cảm thấy trong ánh mắt người này đều là sự quấn quít dịu dàng, khiến cho người ta nhịn không được chết đuối ở bên trong.
Có câu nói thế nào nhỉ, sắc khiến đầu óc người điên đảo.
Còn có câu nào nữa nhỉ, mỹ nhân khó qua ải anh hùng.
Nàng nhỏ giọng nói: "Hàn Hú là một cô nương."
Tạ Tri Phi: "..."
Nha hoàn biến thành thổ ty.
Bảo chủ biến thành cô nương.
Ba người các ngươi thật biết chơi.
Chỉ là Lý Bất Ngôn chơi, chơi đến mức thoải mái hào sảng.
Hàn Hú chơi, e là phải bỏ ra hơn nửa đời người, không dễ dàng.
Yến Tam Hợp nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt hắn, hỏi: "Nói đi, bí mật của chàng?"
Tạ Tri Phi buông hàm răng đang cắn chặt ra: "Bí mật của ta là không có bí mật gì với nàng."
"Tạ Tri Phi, chàng chọc ta."
"Cũng đâu phải chưa từng chọc." Tạ Tri Phi vươn cánh tay: "Nào, có muốn đánh hai cái không? Tám năm ở viện Hải Đường, cũng đâu phải đánh hai cái, mỗi ngày nắm đấm nhỏ đều đấm vào đây."
"Còn chưa bị ta đánh đủ hả!" Yến Tam Hợp nhịn cười.
"Không." Tạ Tri Phi nhìn nàng, thúc giục: "Mau, lấy ra sự tàn nhẫn trước kia nàng ta đánh ta đi."
Yến Tam Hợp dùng sức đánh tới.
Hắn né phía sau, nàng lảo đảo ngã vào trong lòng hắn.
Hắn ôm rất chặt, không để lại một khe hở, cảm giác kiên định nói không nên lời.
Nhân thế có luân hồi, quanh đi quẩn lại, thì ra vận mệnh đã sớm đưa con người đến bên cạnh nhau, chỉ là mười năm thiếu thốn đó...
Yến Tam Hợp nghĩ thầm, về sau có rất nhiều thời gian, để bù mười năm tiếc nuối kia lại.
"Tìm cơ hội đón Minh Nguyệt tới ở vài ngày."
"Huynh muội đoàn tụ à?" Tạ Tri Phi nghĩ đến cái tên ngốc bên cạnh Minh Nguyệt: "Thôi đừng nữa."
"Tại sao?"
"Nàng vừa đến, ánh mắt nàng đều ở trên người nàng ấy, dỗ bên này, đau lòng bên kia, Yến Tam Hợp..."
Tạ Tri Phi đến bây giờ vẫn thích cả tên lẫn họ gọi nàng, tên rất hay, hắn không nỡ gọi thiếu một chữ.
"Thương ta nhiều vào, tóc ta đã bạc trắng vì nàng rồi nè."
Người này rất biết nhắm vào điểm yếu của nàng.
Yến Tam Hợp đột nhiên nhớ tới lúc bé, hắn cứ làm được chút gì cho nàng sẽ chạy đến trước mặt nàng tranh công.
Khi đó, khó khổ ba phần hắn cũng nói thành mười phần.
Mà bây giờ, hắn đâu chỉ bạc tóc vì nàng, đến người thân, gia nghiệp, tiền đồ đều bỏ đi, hết sức khó khăn, lại chỉ than ra ba phần tủi thân.
"Tạ tam gia, ta cũng tuyệt đối không bạo lực gia đình, sau này chàng quản tiền, con cái chàng lo." Nàng ngẩng đầu, mỉm cười: "Cả ta cũng cho chàng quản."
Tạ Tri Phi chạm vào trán nàng, hơi nhíu mày lại: "Vậy nàng làm gì?"
"Ở bên chàng!"
Chàng vui vẻ, ta ở bên chàng!
Chàng thương tâm, ta ở bên chàng!
Chàng phú quý, ta ở bên chàng!
Chàng nghèo túng, ta ở bên chàng!
Chàng già rồi, ta ở bên chàng!
Chàng chết rồi, ta vẫn đi cùng chàng đến âm tào địa phủ!
Trời đất cực kỳ yên tĩnh.
Ánh sáng ấm áp của đèn lồng chiếu từ trên cao xuống, làm nổi bật đồng tử sáng ngời của nàng, trong nháy mắt, Tạ Tri Phi gần như sinh ra một loại ảo giác.
Giống như lúc họ còn ở viện Hải Đường, hắn nắm tay nàng, đi tới dưới tàng cây râm mát sau vườn hoa.
Gió thổi qua, hoa Hải Đường rơi xuống.
Nụ cười của nàng vẫn tươi sáng rực rỡ như trước.
Tóc hắn vẫn còn đen như trước.
...
Liên tiếp mấy ngày, cơn mưa dầm kéo dài trong kinh thành khiến cho lòng người mốc meo, đồng thời cũng run lẩy bẩy.
Đêm mưa như vậy, lầu Xuân Phong vốn không có việc làm ăn gì, lại có hai người khách, mỗi ngày đều đến lầu Xuân Phong uống rượu.
Hơn nữa vừa uống, đã uống đến khuya.
Nếu là những người khác, chưởng quỹ đã đuổi đi rồi, nhưng bọn họ một người là Bùi thái y, một người là đại gia Tạ phủ, đều là nhân vật không thể trêu vào.
Trong phòng bao.
Bùi Ngụ uống một ngụm rượu, nghẹn ngào nói: "Tên súc sinh kia ta khổ sở nuôi nó hai mươi mốt năm, kết quả là nuôi công dã tràng, sớm biết như thế, còn không bằng bóp chết nó từ lúc mới ra khỏi bụng luôn, đỡ làm nhọc phụ mẫu."
Tạ Nhi Lập cũng cực kỳ cay đắng.
Nửa tháng trước, hắn nhận được một bức thư trong thành một tên ăn mày.
Thư là bút tích của lão tam, nói hắn đi theo Yến Tam Hợp cao chạy xa bay, xin lỗi nương, xin lỗi đại ca, xin nương đừng thương tâm, lại càng không nên nhớ thương, coi như chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu như hắn.
Hắn cả kinh đến không thể tin được, lập tức chạy tới Bùi gia hỏi, mới biết Bùi Ngụ cũng vừa mới nhận được thư... Bùi Minh Đình đi theo Lý Bất Ngôn cao chạy xa bay rồi.
Đứa nhỏ được dạy dỗ trong thế gia đại tộc sao lại làm ra chuyện mất mặt như thế được?
Hắn và Bùi Ngụ căn bản không tin, lập tức chạy tới biệt viện.
Trong biệt viện Chu Thanh đang dưỡng thương, Đinh Nhất và Hoàng Kỳ ở bên cạnh chăm sóc.
Thang Viên thì không biết tung tích.
Hắn túm lấy vạt áo ba người ép hỏi.
Nào biết dù hỏi thế nào thì ba người đều nói không biết Tam gia đi đâu, còn khóc hỏi lại hắn và Bùi Ngụ, sao chủ tử lại bỏ họ lại hết thế này?
Vì thế, hắn và Bùi Ngụ đi thẳng đến hoàng lăng, cầu kiến Thái tử.
Đợi chừng hai canh giờ, Thái tử mới đến.
Bọn họ nói chuyện này ra, Thái tử giật mình một lúc lâu, nói chưa từng gặp ai cả.
Tim của hắn lập tức rơi xuống đáy cốc.
Rất nhiều chuyện quay đầu nhìn lại, thực ra đều có thể nhìn ra dấu vết.
Ngày đó lão tam cười cười đến, cười cười đưa ngân phiếu cho hắn, cười cười kêu hắn phải ra dáng gia chủ...
Hắn là đang nói lời tạm biệt!
Nhưng tại sao?
Rõ ràng chỉ cần dỗ nương là bà có thể đồng ý rồi, vì sao còn muốn cao chạy xa bay với Yến Tam Hợp? Vì sao Chu Thanh bị thương nặng như vậy?
Và.
Thái tử nhìn thấy mình và Bùi Ngụ, tại sao lại để bọn họ chờ hai canh giờ? Vẻ lãnh đạm trên mặt kia đến từ đâu?
Hơn thế nữa.
Tại sao Thái tử lại bị hoàng đế dỡ bỏ binh quyền? Còn phải giữ hoàng lăng ba năm?
Việc Thái tử xuống ngựa có liên quan gì đến việc lão tam, Minh Đình, Yến Tam Hợp rời đi không?
Hẳn là có.
Nhưng Tạ Nhi Lập và Bùi Ngụ không dám hỏi, lại càng không dám tra, bởi vì trên cửa thư phòng biệt viện, trên cửa sổ, đều dán giấy niêm phong của phủ Thái tử.
Hắn và Bùi Ngụ chỉ có thể trấn an người nhà, một mình âm thầm lo lắng, dày vò, cũng âm thầm chờ đợi.
Lại đợi nửa tháng, một tên ăn mày lại đưa tới một phong thư.
Trong thư chỉ có một chữ: An!
Phía bên Bùi Ngụ cũng như thế: An!
Là bởi vì một chữ an này, hắn và Bùi Ngụ mới liên tục mấy ngày đến Lầu Xuân Phong mượn rượu giải sầu.
Hai người đều là người trong quan trường, không từ mà biệt lại vụng trộm báo bình an trong nhà, ý là như thế nào?
Có nghĩa là hai đứa nhỏ này rời đi là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Cũng có nghĩa là hành tung của bọn họ không thể để cho một số người biết.
Tạ Nhi Lập vỗ vai Bùi Ngụ: "Thúc, về nhà đi, ngày mai không tới cần nữa, thời gian năm ngày, đủ rồi."
Tiết mục mượn rượu giải sầu, là diễn cho một số người xem.
Hắn và Bùi Ngụ cũng không biết người đó là ai, nhưng vì hai tiểu súc sinh kia, bọn họ không ngại làm người đau lòng vì mất thân nhân, diễn một vở kịch.
"Về nhà, về nhà!" Bùi Ngụ gật gật đầu, quay lưng len lén lau nước mắt.
Tạ Nhi Lập nhìn mà chua xót.
Kịch là giả, nhưng nước mắt lại là thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT