Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 949: Đi xa

Bên tay phải phủ Hán vương có một cửa nhỏ.

Từ cửa nhỏ đi ra quẹo trái trước, lại quẹo phải, đi thẳng đến cuối ngõ nhỏ, có một gian nhà lớn.

Gian nhà này cách sông đào bảo vệ thành rất gần, từ bên ngoài nhìn thì hiên ngang, đẩy cửa vào, cỏ dại mọc thành bụi, quỷ khí dày đặc, căn bản không phải là nơi có thể ở.

Nhưng mà giờ phút này, trong một gian phòng nào đó trong tòa nhà này, hơn nửa đêm lại bay ra một mùi thơm.

Bởi vì nơi nguy hiểm nhất, là nơi an toàn nhất.

Ai có thể ngờ tới, bốn người từ biệt viện đột nhiên biến mất, giờ phút này đang ở trong tòa nhà Đổng Tiếu để lại cho Yến Tam Hợp, cùng ăn một con vịt quay.

"Tiểu gia ta tiếc nhất là miếng này." Tiểu Bùi gia liếm mấy ngón tay dính dầu, vạn phần cảm thán nói: "Sau này e là không ăn được."

"Làm người không nên hiểu biết nông cạn quá."

Lý Bất Ngôn khinh thường nhìn đùi vịt trên tay.

"Thứ đồ chơi này chỉ đáng bỏ vào bụng thôi, đến chỗ chúng ta, không quá một tháng, cam đoan ngươi có thể béo tám cân."

Ngươi cứ khoác lác đi!

Bùi Tiếu thầm nói dù sao khoác lác cũng không cần nộp thuế.

Trong đêm tối, trên tường bay xuống một người, là Lục Đại.

Lục Đại đi vào trong nhà.

"Tiểu chủ tử, vừa mới nghe được tin tức, Thái tử không được triệu vào kinh, bị tước tam vệ, giữ hoàng lăng ba năm."

Một câu, không chỉ có Yến Tam Hợp kinh hãi, những người còn lại cũng trợn mắt há hốc mồm.

Tân đế ra tay với con ruột thật tàn nhẫn!

Trên tường lại bay xuống một người, là Bệ Chiêu.

"Yến cô nương, thủ vệ cửa thành vẫn như cũ, Cẩm Y Vệ phủ không có thay đổi nào, người của Ngũ thành cũng đều có nhiệm vụ riêng."

Yến Tam Hợp nhìn sắc trời bên ngoài, lại nhìn Tạ Tri Phi.

Tạ Tri Phi khẽ gật đầu.

Yến Tam Hợp lập tức quyết định: "Bệ Chiêu, báo cho Hàn Hú, lập tức hành động theo kế hoạch ban đầu."

"Vâng!" Lý Bất Ngôn dùng chân khều Bùi Tiếu: "Rửa sạch tay bẩn của ngươi, chuẩn bị xuất phát."

Bùi Tiếu: "Không rửa, ta muốn mang theo mùi vịt quay lưu lạc chân trời góc bể." Cả cô nương ta yêu mến nữa.

Hay lắm!

Lý Bất Ngôn liếc hắn, đứng dậy mở túi đồ, lấy năm cái mặt nạ da người: "Lúc đeo thứ này, tay chắc chắn phải rửa sạch sẽ."

Bùi Tiếu: "..."

Rửa tay, đeo mặt nạ.

Sau khi Tạ Tri Phi đeo mặt nạ, biến thành một nam tử trung niên bình thường.

Lý Bất Ngôn thì trở thành nữ nhân trung niên có chút tư sắc.

Tiểu Bùi gia biến thành thư sinh yếu đuối.

Yến Tam Hợp tóc buộc lại, trở thành bào đệ của thư sinh.

Lục Đại không đeo mặt nạ, vẫn là dáng vẻ trung thành kia.

Lý Bất Ngôn chợt nảy ra ý xấu, đùa cợt với tiểu Bùi gia: "Con trai, kêu nương nghe xem nào?"

Tiểu Bùi gia cũng rất biết nghe lời: "Nương..."

Lý Bất Ngôn mặt mày đều cười: "Thật ngoa..."

Nhưng chữ ngoan còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe tiểu Bùi gia nói thêm một chữ: Tử.

Nụ cười của Lý Bất Ngôn cứng đờ trên mặt: "..." Bị hắn đùa cợt rồi?

Tạ Tri Phi vuốt da người trên mặt: "Yến Tam Hợp, sao Hàn Hú lại có nhiều mặt nạ da người như vậy?"

Yến Tam Hợp: "Sau này ngươi sẽ biết."

Bùi Tiếu: "Đừng nói sau này nữa, nói giờ luôn đi."

"Con trai, chạy trốn quan trọng hơn!" Lý Bất Ngôn kéo cánh tay hắn đi ra ngoài: "Mau ngập cái miệng nhỏ của ngươi lại."

"Dạ, nương......................... tử!"

...

Trèo xuống giếng cạn, đi sâu vào trong mật đạo, mật đạo rất nhỏ, đến Yến Tam Hợp vóc dáng nhỏ nhất cũng chỉ có thể khom lưng mà đi. Cũng may đường không xa, đi chừng một trăm trượng thì nghe thấy tiếng nước sông đào bảo vệ thành.

Ai có thể ngờ, tuyến đường Đổng Thừa Phong chạy trốn cuối cùng lại bị Yến Tam Hợp dùng đến.

Là số mệnh sắp xếp sao?

Ai biết được!

Bóng đêm như mực, không sao không trăng.

Lục Đại chui đầu ra, nhìn kỹ xung quanh mấy lần, sau khi chắc chắn không có một bóng người, mới vẫy tay với người trong mật đạo.

Tạ Tri Phi nắm tay Yến Tam Hợp, vội chui vào kênh ngầm.

Bùi Tiếu, Lý Bất Ngôn lần lượt theo vào.

Lục Đại đi sau khi dùng gạch đá phong kín miệng mật đạo, cong eo cũng chui vào kênh ngầm.

Lại men theo kênh ngầm đi ra hơn mười dặm, an an ổn ổn đến ngoài thành Tứ Cửu, Hàn Hú nhận được tin tức thì chờ ở lối ra kênh ngầm.

Hàn Gia Bảo gần đây nhận một nhiệm vụ áp tiêu, áp giải là một nhóm đồ cổ, mục tiêu vốn là phía tây.

Bởi vì giá cả đồ cổ đắt đỏ, bảo chủ Hàn Hú phải đích thân áp giải, hơn nữa quyết định đi về phía nam, rồi đi đường vòng về phía tây.

Tại sao phải đi một vòng lớn như vậy?

Bởi vì Chu Viễn Mặc đã tính toán qua, phía tây nam là hướng tốt của Yến Tam Hợp, Lý Bất Ngôn, Tam gia, Tiểu Bùi gia, đi về nơi đó, không chỉ có thể bình an vô sự, còn có tài nguyên rộng lớn.

Lúc đo phương vị, Tiểu Bùi gia tò mò hỏi một câu: Sao vị trí tốt của bốn người chúng ta đều là tây nam?

Chu Viễn Mặc thầm nghĩ, sao ta biết được, quẻ tượng ghi thế mà.

Nhưng hắn vẫn oán hận lại: Phía trước ba người các ngươi, vẫn còn là đại hung đó nhé!

"Hung thì cũng hung, cát cùng cát, ông trời đều phải trói bốn người chúng ta lại với nhau!"

Tiểu Bùi gia cảm thấy mỹ mãn, ngoan ngoãn câm miệng.

...

Hơn mười dặm kênh ngầm, ước chừng đi khoảng hai canh giờ là tới.

Lúc chui ra khỏi kênh ngầm, sắc trời đã hơi sáng.

Bảy tám chiếc xe ngựa chặn kín cửa cống ngầm.

Các tiêu sư đi theo Hàn Bảo chủ ở xa xa ngủ gật, chỉ có một nam tử trung niên mà Hàn Bảo chủ mới chiêu đến, tên là Bệ Chiêu trông coi.

Bệ Chiêu thấy người đi ra, ném hai túi quần áo trong tay, một cho Lý Bất Ngôn, một cho Tạ Tri Phi.

Lý Bất Ngôn đỡ Yến Tam Hợp lên xe ngựa.

Tạ Tri Phi mở túi đồ, lấy quần áo giày dép bên trong ra, đưa cho Bùi Tiếu một bộ, đưa cho Lục Đại một bộ, hai người thay xiêm y ngay bên cạnh xe ngựa.

Hết thảy đều thỏa đáng.

Bệ Chiêu cất quần áo giày ướt của năm người vào trong bao, buộc lên người, sau đó chỉ vào chiếc xe ngựa cuối cùng.

Năm người Yến Tam Hợp hiểu ý, lặng lẽ chui vào trong xe ngựa.

Bệ Chiêu lúc này mới hắng giọng, cao giọng: "Hàn bảo chủ, thời gian không còn nhiều nữa."

Hàn Hú mở mắt, duỗi lưng, huýt sáo vang dội: "Các huynh đệ, xuất phát, hai trăm dặm sau là nơi nghỉ ngơi tiếp theo."

Năm ngày sau, đến trạm dịch Hàn gia thứ nhất.

Tất cả mọi người dừng xe ngựa, ăn cơm, tắm rửa, thay quần áo, nghỉ ngơi.

Sau khi tỉnh lại, đội ngũ năm người vốn trà trộn vào trong đội áp tiêu rời đi, lại thêm bốn huynh muội với một người cha già.

Tiếp tục đi.

Tiếp tục đi về hướng Tây Nam.

Lại đến trạm dịch Hàn gia kế tiếp.

Cha già mang theo các con cảm ơn với Hàn Bảo chủ, ngày hôm sau đội ngũ áp tiêu lại thêm vào hai cặp phu thê, cộng thêm một thầy bói mù lòa.

Có một đôi phu thê nhỏ rất ân ái.

Ánh mắt nam nhân lúc nào cũng đặt trên người nữ nhân, nữ nhân kia cũng ngoan ngoãn, cứ rúc vào trong lòng nam nhân là có thể bất động nửa ngày.

Đôi kia cũng có chút một lời khó nói hết.

Nam nhân nói một câu, nữ nhân oán một câu, nam nhân lại nói một câu, nữ nhân lại oán một câu, ầm ĩ đến đau đầu.

Có đôi khi nói đến nóng nảy, nữ nhân còn động thủ.

Nhưng nam nhân kia cũng rất hèn, bị đánh chưa qua nửa canh giờ, lại tiến tới cợt nhả "Nương tử dài, nương tử ngắn" dỗ dành.

Sao lại chẳng có cốt khí như vậy chứ?

Chậc.

Thật nương nó làm mất mặt đấng nam nhân!

Về phần thầy bói mù kia, từ đầu tới cuối đều lười nói một câu, mãi mãi núp trong góc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play