Thực ra, lúc Trần Bì đi nhặt xác nói rằng Triệu thị chết ở trên giường Hoài Hữu, Tạ Tri Phi đã cảm thấy kỳ lạ rồi.
Nhưng khi đó Yến Tam Hợp vẫn sống như người bình thường, Tạ Tri Phi căn bản không biết mạng nàng mượn mạng, cho nên cũng không suy nghĩ sâu xa nữa.
Mà bây giờ...
Tạ Tri Phi dần nhắm mắt lại, suy nghĩ trở lại mười năm trước.
Đêm hôm đó, Hoài Hữu đã ngủ, hắn mắc tiểu tỉnh dậy, nhìn thấy trong phòng phụ mẫu đèn còn sáng, mà cha thì một mình lẻ loi đứng ở trong sân.
Hai cha con chưa nói được mấy câu, tiền viện đã có động tĩnh, bọn họ bèn lần lượt rời khỏi Viện Hải Đường.
Với thân thủ của Trương Thiên Hành, hẳn là phát hiện tiền viện gặp chuyện không may trước cả phụ thân, lúc này hắn chỉ sẽ làm một việc... vội đi đón thế thân gần đó tới.
Vì thế, cả Viện Hải Đường chỉ còn lại Hoài Hữu và nương.
Trùng hợp là, ngày này là sinh nhật của hắn và Hoài Hữu.
"Nương, người là bởi vì nhớ nhung con gái thực sự của mình, hận Yến Tam Hợp chiếm lấy thân phận, cho nên mới nổi sát niệm sao?"
Tạ Tri Phi mở to mắt, đôi mắt đen kịt không có một chút ánh sáng.
Lần đầu tiên hắn nghe nói chuyện người chết có tâm ma, cảm thấy rất khó tin.
Trên đời này sao có người khúc mắc sâu sắc như vậy, đến nỗi chết rồi cũng biến thành tâm ma? Có cái gì không thể buông xuống được cơ chứ?
Trong mười năm làm Tạ tam gia, hắn cho rằng mình đã thoát khỏi ác mộng của Trịnh gia, không ngờ, vì nguyên nhân cái chết của Hoài Hữu, khiến hắn lần nữa rơi vào ác mộng.
Quả thật, có một số người và chuyện cả đời đều không bỏ xuống được, cũng không thể bỏ xuống.
Sau khi đi qua mấy khúc quanh, Tạ Tri Phi đi tới viện Yến Tam Hợp.
Trước viện, chẳng biết lúc nào đã treo bốn chiếc đèn lồng trắng, chiếu vào gạch đá xanh trắng, nặng nền đến nói không nên lời.
Hắn bước vào ngưỡng cửa, ngồi xổm xuống trước quan tài.
Vẫn là khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, không có bất kỳ thay đổi nào, nhìn giống như là đang ngủ, nếu như nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy khóe miệng của nàng còn hơi cong lên.
Là nghĩ tới chuyện tốt gì mà lại cong miệng lên như thế.
Tạ Tri Phi vươn ngón tay, khẽ chọc vào bên khóe miệng nàng, giống như mỗi một buổi sáng khi còn bé, hắn đợi mãi thấy nàng không tỉnh lại, bèn tiện tay đánh thức nàng.
Nha đầu này ngủ rất ngay ngắn, nhu thuận, người rụt vào trong chăn, giống như một con mèo nhỏ.
Điều không tốt duy nhất là nàng thích bỏ tay ra ngoài chăn, trời ấm thì không sao, trời lạnh, tay cũng lạnh.
Tạ Tri Phi sờ tay nàng.
Đôi tay trước kia nhỏ bé, mềm mại, ngón giữa có một vết chai mỏng, là vì luyện chữ mà có.
Nàng luôn đưa vết chai này ra khoe khoang, nói nàng chỉ luyện chữ thôi cũng rất vất vả, còn phải giúp hắn viết chữ, xem đi, tay đã chai rồi nè.
Không phải là muốn làm hắn xót sao?
Hắn kéo tay nàng qua, dùng sức thổi hai cái: Còn đau không?
Đôi mắt đen của nàng có hồn có phách, cong miệng cười: Không đau.
Tạ Tri Phi nghĩ tới đây, bàn tay cầm Yến Tam Hợp không khỏi dùng chút sức: "Nha đầu à, những thứ này... nàng đều không nhớ được."
Vừa dứt lời, hơi lạnh từ bàn tay nhỏ dưới lòng bàn tay tuôn ra, cảm thấy không đúng, Tạ Tri Phi vội vàng buông tay.
Nào biết, tay kia giống như là bị dính lại vậy.
Không chỉ như thế, cả người Tạ Tri Phi như bị khí lạnh đóng băng, chẳng thể cử động được.
Bỗng nhiên, ánh sáng chợt lóe lên, cánh cửa trước mắt chợt mở ra, lực hút cực lớn trong cửa đập vào mặt, khiến hắn chợt chìm vào trong bóng tối.
Cùng lúc đó, lão Hòa Thượng đang ngồi thiền trên bồ đoàn mở to mắt, hô to: "Không hay rồi!"
Hư Vân bên cạnh nhướng mày: "Sư phụ, làm sao vậy?"
"Hắn đi vào rồi."
"Ai?"
"Tạ Tri Phi!"
Hô hấp Hư Vân cứng lại, lập tức ngồi xổm trước mặt lão hòa thượng: "Leo lên, ta cõng người đi."
Lão hòa thượng nhào lên lưng hắn: "Nhanh!"
Thầy trò hai người vọt vào viện Yến Tam Hợp như bay, trước quan tài to lớn kia trống rỗng, nào còn Tạ Tri Phi gì nữa.
Lão hòa thượng vừa đặt chân xuống đất, không nói hai lời đã cắn ngón tay của mình, một giọt máu đỏ sẫm chảy khỏi ngón tay hắn.
Hư Vân mở lòng bàn tay Yến Tam Hợp ra, lộ ra ngọc bội bên trong.
Một giọt máu rơi trên ngọc bội, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ nó.
Lão hòa thượng nhắm mắt đọc vài tiếng Phạn ngữ, bỗng nhiên một luồng sáng trắng chợt hiện ra, cửa mở, Tạ Tri Phi ôm hai tay, run rẩy ngồi xổm trên mặt đất.
Lão hòa thượng đưa tay dùng sức kéo hắn, lúc kéo ra thì cửa cũng khép lại, ánh sáng trắng biến mất.
Mấy người Lý Bất Ngôn chạy như bay tới, nhìn thấy thầy trò hai người đứng ở trước quan tài ngẩn người, không phải ngồi thiền nghỉ ngơi sao?
Lý Bất Ngôn: "Đại sư, vừa rồi trong viện sao lại sáng như vậy?"