Yến Tam Hợp nhìn lão tổng quản, cũng không trả lời "Phải", hay "Không phải", mà là tự lầm bầm.
"Phó di nương là biểu muội của lão phu nhân, lúc hai người còn ở trong khuê phòng, quan hệ cũng rất tốt."
"Phó di nương bởi vì nguyên nhân sức khỏe, không ai dám cưới, nhà ngoại lại dần không gánh nổi tiền thuốc của nàng, huynh tẩu tỏ ra khó chịu ngoài mặt, cuộc sống càng ngày càng khổ sở."
"Lão phu nhân vì tình tỷ muội đến đón nàng vào trong phủ dưỡng bệnh. Đây là nguyên nhân căn bản nhất Phó di nương vào Chu phủ."
Yến Tam Hợp Nhất ngẩng đầu: "Lão tổng quản, ta nói không sai chứ?"
Lão tổng quản gật đầu: "Cô nương nói đều là sự thật, không hề phóng đại."
"Cho nên, Phó di nương ban đầu không gọi là Phó di nương, hẳn là gọi Phó cô nương. Bà chẳng qua là một thân thích nghèo sống nhờ ở Chu phủ, hơn nữa thân thích nghèo này, mỗi tháng còn phải ăn không ít tiền thuốc của Chu gia."
Yến Tam Hợp: "Tiểu Bùi gia, nếu như ngươi là Phó di nương, ngươi sẽ thế nào?"
Bùi Tiếu ngẩn ra: "Sẽ cảm ơn!"
Yến Tam Hợp: "Ngoài ra thì sao?"
Bùi Tiếu gãi đầu: "Nói chuyện làm việc sẽ trở nên cẩn thận từng li từng tí."
Yến Tam Hợp: "Cẩn thận với ai?"
Bùi Tiếu ngẫm nghĩ: "Đương nhiên là đối với tất cả mọi người, vì ta là người ăn nhờ ở đậu!"
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt lão tổng quản: "Tiểu Bùi gia nói đúng không?"
"Không sai."
Phó cô nương vào Chu gia, không chịu đi thêm một bước đường, không chịu nói thêm một câu, trên mặt luôn mỉm cười, ôn hòa với tất cả mọi người.
Không hề nóng nảy.
Lão phu nhân bảo nàng đi đông, nàng sẽ không đi tây.
Lão phu nhân kêu nàng đứng, nàng sẽ không ngồi.
Mới vừa vào Chu phủ ba ngày đầu, có hạ nhân muốn thăm dò xem cô nương này sâu cạn, cố ý chọc giận nàng.
Nàng cứng rắn chịu đựng, không nói một chữ.
Sau đó vẫn là lão phu nhân phát hiện, giết gà dọa khỉ xử trí hạ nhân kia.
Nghĩ tới đây, lão tổng quản thở dài thật dài: "Yến cô nương, tiểu Bùi gia nói đều đúng."
Yến Tam Hợp: "Phó di nương có vẻ ngoài thế nào, lão tổng quản?"
"Xinh đẹp hiếm có, nhất là làn da, trắng đến chói mắt, chỉ là trên người có bệnh trạng, nên rất gầy yếu, nhìn không giống với cô nương bình thường."
"Ngươi sai rồi, một cô nương thân thể mảnh mai, luôn đáng yêu hơn bất kỳ cô nương bình thường nào." Yến Tam Hợp: "Cho nên, lão thái gia nhà các ngươi mới quyết lòng nạp nàng làm thiếp."
Chuyện lão thái gia nạp thiếp này, ký ức của lão tổng quản đến bây giờ vẫn còn mới.
Đêm đó, lão thái gia gọi hắn vào thư phòng, nói muốn cho Phó cô nương một danh phận, muốn nghe ý kiến của hắn.
Một hạ nhân như hắn thì có ý kiến gì.
Đều là nam nhân, hắn đã sớm biết lão thái gia đối xử rất khác với Phó cô nương, ánh mắt thường đặt lên người nàng.
Đã sớm nhớ thương.
Chỉ là ngại thân phận của Phó cô nương, nên mãi không làm rõ với lão phu nhân mà thôi.
Phó cô nương vốn không chịu làm thiếp, sau đó vì lão phu nhân khuyên bảo, nên chỉ có thể cắn răng đồng ý.
"Vì sao nàng lại đồng ý?" Yến Tam Hợp chợt cười: "Vì nếu không đồng ý thì không thể ở lại Chu phủ; rời Chu phủ, nàng có thể đi nơi nào được?"
Tiểu Bùi gia vỗ tay: "Ta hiểu rồi, Phó di nương làm thiếp của lão thái gia, không cam tâm tình nguyện thì hết cách rồi."
Hừ!
Lý Bất Ngôn cắn răng nói: "Thế đạo này, không để lại đường sống cho nữ nhân."
Đinh Nhất nhìn khí thế của Lý Bất Ngôn: "Nàng không làm thiếp, thì Chu gia không thể nuôi nàng cả đời, không có cái lý này."
Miệng Hoàng Kỳ khẽ động đầy, vừa muốn mở miệng, thấy Lý Bất Ngôn trừng mắt nhìn hắn, sợ tới mức vội câm miệng.
Yến Tam Hợp nhìn mấy người tranh chấp, bình tĩnh nói: "Nói đều đúng, đây là cách duy nhất của Phó di nương, cũng là lựa chọn tốt nhất, tuy rằng nàng không cam lòng."
"Các vị không ngại suy nghĩ thử, xem tình cảnh sau khi Phó cô nương biến thành Phó di nương."
Tạ Tri Phi thấy không ai nói gì, bèn nói nhỏ: "Tình cảnh của nàng ấy rất vi diệu."
"Đúng vậy, là rất vi diệu."
Yến Tam Hợp nhìn vào mắt Tạ Tri Phi.
"Lão thái gia hiển nhiên là yêu thích nàng, vậy lão phu nhân thì sao? Lão phu nhân quả thật là tâm rộng đến mức có thể không quan tâm điều gì sao?"
"Làm sao có thể chứ?" Lý Bất Ngôn hừ một tiếng: "Tâm rộng rãi đều là giả bộ, giả bộ cho nam nhân xem, trong lòng chắc chắn sẽ ghen."
Cho nên sau khi Phó cô nương biến thành Phó di nương, thì nàng phải cẩn thận từng li từng tí mà nói chuyện làm việc.
Yến Tam Hợp nhướng mắt nhìn về phía lão tổng quản: "Đúng không?"
Lão tổng quản nặng nề thở dài: "Đúng vậy, Yến cô nương."
Hắn nhớ rất rõ ràng, lão thái gia thường oán giận Phó di nương cẩn thận quá, chỉ ngủ trong phòng bà nhiều hơn mấy lần thì nàng đã đuổi người ra ngoài, còn khuyên ông đến chỗ lão phu nhân.
Hai tỷ muội họ này cùng hầu hạ một chồng, không ghen tị, không cãi vã, không nói xấu, vui vẻ hòa thuận.
Yến Tam Hợp: "Ai nhượng hả lão tổng quản?"
Lão tổng quản: "Phó di nương."
Yến Tam Hợp: "Ai thỏa hiệp?"
Lão tổng quản: "Phó di nương."
"Lúc này mới bắt đầu điều tra tâm ma, ta thực ra có vài việc nghĩ không ra, vì sao lão phu nhân lại cho phép Phó di nương sinh hạ con thứ."
Yến Tam Hợp xoay người, nhìn cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo.
Gia quy của Chu gia đặt ở đó, lão phu nhân dù cho tỷ muội tình thâm, cũng không sâu bằng tiền đồ của nhi tử, thế nhưng bà ta lại khoan dung với nàng.
Tiểu Bùi gia nói tiếp: "Điều này chỉ có thể nói rõ một điểm, sự nhu thuận, hiểu chuyện, nhẫn nhịn, thỏa hiệp của Phó di nương, khiến cho lão phu nhân thương tình."
Yến Tam Hợp: "Đúng không, lão tổng quản?"
Đến đây, Chu Tỉnh mới hoàn toàn hiểu được, tại sao Yến Tam Hợp cứ bắt hắn vào nghe, bởi vì những chuyện cũ này, chỉ có hắn biết.
Đâu chỉ lão phu nhân thương nàng, đến lão thái gia cũng thương.
Lão tổng quản: "Trong phủ từ trên xuống dưới không có người nào không thích nàng."
"Khiến cho một người thích thì đơn giản; nhưng khiến cho tất cả mọi người thích, lại rất khó."
Yến Tam Hợp: "Bởi vậy có thể thấy được, bí quyết sinh tồn của Phó di nương ở Chu gia, là nằm ở chữ Nhẫn, không xung đột với bất cứ kẻ nào, gặp ai cũng cười, không tranh sự đời."
Lão tổng quản: "Đúng rồi, Phó di nương đúng là người như vậy."
"Chính bởi vì nàng là người như vậy, lão phu nhân mới cho phép nàng mang thai sinh con, vì vậy Chu Toàn Cửu mới ra đời."
Yến Tam Hợp xoay người: "Với sức khỏe của Phó di nương thì vốn không nên sinh đứa bé này, nếu không, nàng còn có thể sống thêm vài năm nữa. Tiểu Bùi gia, vì sao nàng phải sinh?"
Hả?
Có thể lợi dụng người khác một chút, nhưng không thể lợi dụng người khác nhiều lần!
Tiểu Bùi gia nói tiếp: "Sinh hạ một nam nửa nữ, thì nàng mới tính là có chỗ đứng trong nhà này."
Ánh mắt Yến Tam Hợp rơi vào trên người huynh muội Chu gia: "Có thể thấy được Phó di nương tuy rằng không tranh không đoạt, nhưng vẫn âm thầm tính toán cho mình."
Lời này, huynh muội Chu gia đều không phản bác.
Bởi vì đây là chuyện thường tình trên đời.
Thiếp có con nối dõi và thiếp không có con nối dõi, vận mệnh cuối cùng hoàn toàn khác.
Phó di nương vì sinh được một đứa con, cuối cùng mới vào phần mộ tổ tiên Chu gia, nhận sự tế bái của con cháu đời sau.
Mà mấy di nương không có con nối dõi của lão thái gia, thì chẳng thế vào được phần mộ tổ tiên, chỉ có thể tùy tiền chôn ở ở bên cạnh phần mộ tổ tiên. Đây vẫn chỉ là đãi ngộ sau khi chết, lúc còn sống thì sao? Khác nhau một trời một vực!
***2/3 chặng đường. Hihi. 200 chương trong vòng 20 ngày, em nể mình vãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT