Tạ Tri Phi không nói gì, nhìn qua Yến Tam Hợp, trên mặt có vài phần tủi thân.
Đâu phải lừa mà phía trước treo củ cà rốt, thì đã hì hục kéo cối xay, dù sao cũng phải cho chút lợi ích chứ!
Từ khi gặp mặt đến bây giờ, còn chẳng nói được mấy câu!
Yến Tam Hợp phát hiện người này thay đổi rồi, không uống say, cũng muốn người ta dỗ dành.
Lại còn có thể dùng ánh mắt làm nũng.
Lại thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, Yến Tam Hợp mềm lòng, lấy ra một thứ mỏng nhét vào trong tay hắn.
"Bùa hộ thân của chùa Văn Thù, cất kỹ đi."
Tạ Tri Phi: "..." Nha đầu này, chùa Văn Thù phù hộ người đọc sách, ngươi chắc chắn chứ?
Yến Tam Hợp: "Thế nào, Tam gia chê...sao?"
Lời này vốn không có gì, chữ "sao" cuối cùng thêm vào rất tốt, Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy chữ "sao" kia, len lỏi vào máu khiến hắn khỏe lên rất nhiều.
Cả người đều thư sướng.
Trong lòng hắn sướng muốn chết, nắm chặt lá bùa trong lòng bàn tay, liếc mắt với lão tổng quản.
Lão tổng quản bị hắn nhìn, chợt thấy lúng túng.
Yến Tam Hợp trong lòng lại hiểu rõ ràng.
Gã sai vặt bên người Chu lão gia lúc trước, ngoại trừ Mao thị biết sơ qua thì cũng chỉ có lão tổng quản là quen thuộc nhất.
Thái Vi từ đâu tới? Là bên ngoài mua được, hay là sinh trong nhà? Nhà ở đâu? Có phải là ở góc tây bắc Chu Viễn Mặc tính ra hay không?
Hắn có thể sẽ biết một ít.
"Lão tổng quản, ngươi kể lại chuyện của Thái Vi cho Tam gia biết, đi ra ngoài cửa nói."
Yến Tam Hợp: "Chu Thanh, Tam gia chịu không nổi rồi, ngươi mau cõng hắn ra ngoài đi."
"Vâng!"
Chu Thanh đã sớm nhận ra người trên lưng càng ngày càng yếu, chỉ là không dám khuyên.
Nghe Yến Tam Hợp nói như vậy, hắn gần như là chạy như bay.
"Đinh Nhất, ngươi trở về giúp Tam gia." Yến Tam Hợp ra lệnh.
"Vâng!" Đinh Nhất Tâm đã sớm muốn giúp. Thế nhưng chủ tử mới không lên tiếng, thì hắn nào dám!
Tiểu Bùi gia nhìn theo bóng dáng Đinh Nhất, lại nhìn Yến Tam Hợp, trong mắt phun lửa.
Lén lút thông đồng, thế mà toàn giấu ta.
Ta nhổ!
Đôi cẩu nam nữ thối tha không biết xấu hổ!
"Yến cô nương, ta cũng có một vấn đề."
Tạ Nhi Lập từ đầu tới cuối, vẫn im lặng không nói, lẳng lặng ngồi ở trong góc đứng, bỗng nhiên mở miệng.
Yến Tam Hợp nhìn hắn: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Ta muốn hỏi gì?
Ta muốn hỏi nhạc phụ vì sao phải đối xử với Canh Tống Thăng như vậy?
Ánh mắt Tạ Nhi Lập đảo qua mặt Chu Vị Hi: "Ta muốn hỏi, tại sao hắn lại chọn ta làm con rể."
Vấn đề này, hỏi hay lắm.
"Đây cũng là chỗ ta nghĩ suốt dọc đường, đều nghĩ không ra." Yến Tam Hợp im lặng nhìn hắn: "Nhưng trong lòng ta có một suy đoán."
Tiểu Bùi gia chờ không kịp: "Mau nói xem là gì đi?"
"Có liên quan đến phu nhân Mao thị."
Chu Viễn Hạo vừa nghe lời này, hai hàng lông mày kiếm chợt nhíu chặt: "Vì sao lại liên quan đến nương ta?"
"Chu tam gia." Yến Tam Hợp nhìn thẳng vào mắt hắn: "Giờ phút này, ngươi có tin nương ngươi bị cha ngươi mượn vận không?"
"Ta..." Hốc mắt Chu Viễn Hạo đỏ lên, sau đó cúi đầu, cắn ra hai chữ: "Ta tin."
Nương tuổi tý, sinh vào mùng một tháng giêng, giờ Thìn một khắc. Chuột là cầm tinh đầu tiên của mười hai con giáp. Mùng một tháng giêng là ngày đầu tiên của năm mới, chỉ dựa vào ngày sinh nhật đã biết nương đời này sẽ không lo ăn, không lo mặc.
Cho nên người sinh vào mùng một tháng giêng năm chuột, là giàu không thể nói, quý không thể tả. Bà lại sinh vào giờ thìn một khắc, lúc nàng cất tiếng khóc chào đời, phàm nhân đều dậy sớm lao động, chuột lại ngủ vùi trong động, đây là mệnh tốt trọn đời.
Trừ cái đó ra, khuôn mặt nương đĩa bạc, tai trắng mà dày, tai trơn bóng, nhân trung rõ ràng, trán tròn tóc mượt, một đôi tay mềm mại như không xương.
Diện mạo như vậy phối hợp với tướng tay như vậy, là tướng vượng phu tốt nhất. Mà cha cũng là bởi vì cưới nương, mà vận may mới dần tốt hơn, cuối cùng ngồi lên vị trí gia chủ Chu gia.
"Ngươi đã tin, vậy thì ngươi có thừa nhận chuyện cha ngươi cưới bà ấy là vì muốn mượn mệnh của nàng?"
Chu Viễn Hạo "Ừ" khẽ một tiếng.
"Trong sáu đứa con các ngươi, diện mạo Chu Vị Cẩn giống Mao thị nhất, nhưng lại bị cha các ngươi chán ghét nhất. Lúc Chu lão gia bệnh đến hồ đồ, nhìn thấy Chu Vị Cẩn, tưởng là Mao thị, đã buột miệng bảo nàng cút." Yến Tam Hợp: "Bởi vậy có thể chứng minh, thực ra người cha ngươi thật sự ghét là Mao thị."
Cha! Ghét! Nương!
Chu Viễn Hạo thầm run sợ nhìn đại ca, đến "Ừ" cũng không dám "Ừ".
"Nếu điều này đúng là thế..." Ánh mắt Yến Tam Hợp dừng ở Tạ Nhi Lập: "Vậy có thể suy đoán sơ bộ tại sao hắn lại đối xử với Canh Tống Thăng như vậy... bởi vì Canh gia, là nhà mẹ đẻ của Mao thị."
Không ai trả lời.
Chu Vị Hi sững sờ, ngơ ngác nhìn nền gạch đá xanh, tạm thời quên đi chút đau xót của mình.
Nếu như hỏi ba tỷ muội các nàng, đời này muốn trở thành người thế nào nhất, thì ba tỷ muội chắc chắn đều sẽ nói, muốn trở thành người như nương.
Cả đời áo cơm không lo; Nam nhân nói gì nghe nấy, mấy chục năm chỉ sủng một mình nàng; Đại quyền nội trạch nắm chặt trong tay; Con trai con gái đầy đủ.
Nhất là điểm độc sủng này, thử hỏi trên đời này có mấy nam nhân có quyền có tiền, có thể cưng chiều và thích một người mấy chục năm như thế.
Nếu tất cả đều là giả... Chẳng phải cả đời này của nương đều sống trong lời nói dối sao?
"Đã tra ra manh mối chuyện của Đại lão gia, Ngũ lão gia, như vậy bước tiếp theo, nên vạch trần bí ẩn trên người phu nhân, có ba bí ẩn."
Yến Tam Hợp đôi mắt đen thẫm giống như hai đầm nước lạnh.
"Một, hắn làm sao tìm được bà? Hai, hắn làm sao thông qua bà, hóa giải cắn trả, trời phạt? Ba, tại sao hắn lại ghét bà như vậy?"
"Các vị, ông trời chỉ để lại cho chúng ta mười sáu canh giờ, mười sáu canh giờ nếu chúng ta không giải thích được bí ẩn nào, phu nhân sẽ hồ đồ mà chết đi."
Đồng tử Chu Viễn Mặc co rút lại.
"Không chỉ là hồ đồ chết đi, nếu nương có liên quan đến tâm ma của cha, thì cái chết của nàng sẽ mang tính hủy diệt với Chu gia."
Yến Tam Hợp chậm rãi đứng dậy, thở dài một hơi.
"Thời gian không nhiều lắm, chúng ta chia nhau hành động đi."
Chu Viễn Mặc vội nói: "Yến cô nương, cần chúng ta làm gì thì ngươi cứ nói."
"Mọi người cứ làm việc mình làm tốt nhất." Yến Tam Hợp: "Chu Viễn Mặc, Chu Viễn Chiêu, Chu Viễn Hạo, ba huynh đệ các ngươi phải nghĩ cách tìm ra phương pháp Chu lão gia lợi dụng phu nhân hóa giải phản phệ và trời phạt."
Chu Viễn Mặc lập tức nói: "Yến cô nương, cái này không cần tìm, chỉ có hai cách."
Yến Tam Hợp: "Cách gì?"
Chu Viễn Mặc: "Một là thi chú bố trận, hai là làm cục phong thủy."
Yến Tam Hợp: "Ta không cảm giác được Chu phủ các ngươi còn trận pháp?"
Chu Viễn Mặc: "Người bày trận qua đời, trận pháp sẽ không còn."
Yến Tam Hợp: "Có thể tìm ra không?"
Chỉ có thể cố hết sức.
Chu Viễn Mặc nhìn lão nhị, lão tam, dứt khoát nói: "Mang theo mấy người, lập tức đến trước phần mộ tổ tiên."
Thật sự là không dám trì hoãn một khắc.
Chu lão nhị, Chu lão tam không nói hai lời, đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu Bùi gia có muốn đi theo hay không!" Lý Bất Ngôn thấy mặt Bùi Tiếu trắng mét, nhìn bóng lưng ba người rời đi, cố ý hỏi.
Tiểu Bùi gia quay đầu, vừa muốn nói lại thì Yến Tam Hợp đã mở miệng.
"Minh Đình không thể đi, hắn còn có việc."
Nghe chưa, ta có việc.
Tiểu Bùi gia liếc Lý Bất Ngôn một cái, trong lòng nghĩ ngươi có thể nghĩ tốt cho ta hay không?
Lý Bất Ngôn: Ta đây không phải muốn ngươi đi luyện can đảm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT