Một tướng quân bị thương, chỉ có thể cáo lão hồi hương thôi.
Mà một khi hắn cáo lão hồi hương, Bộ gia quân sẽ giải tán.
Bộ gia quân giái tán, nghĩa là Trịnh gia quân giải tán.
Theo lý thì xảy chuyện lớn như vậy, Tạ Tri Phi dù thế nào cũng phải nhờ Triệu Hoài Nhân giúp đỡ điều tra, bây giờ xem ra... Vậy cứ theo hắn đi, tạm thời không duỗi tay ra.
Tạ Tri Phi lại hỏi: "Có điều tra được gì từ thi thể kia không?"
Chu Thanh: "Là tử sĩ, trong kẽ răng có độc dược."
"Tử sĩ?" Tạ Tri Phi cười gằn một tiếng: "Người nuôi được tử sĩ ở thành Tứ Cửu cũng không nhiều."
Chu Thanh vừa nghe lời này, lông mày hơi nhíu lại: "Gia cảm thấy, những người này không phải nhắm về Bộ tướng quân sao?"
"Ai biết được, có khi lại nhắm vào ta cũng chưa biết chừng." Lông mi dài của Tạ Tri Phi rũ xuống.
Ít nhất có một điểm có thể khẳng định, có người theo nhất cử nhất động của ta và Bộ Lục như lòng bàn tay.
Lần này gia gặp nạn, vừa vặn đúng lúc không có hắn bên cạnh. Bộ tướng quân cũng có một mình.
Điều đó nghĩa là gì?
Nói rõ có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào gia hoặc là Bộ tướng quân.
Bộ tướng quân hắn không biết, nhưng gia xưa nay làm việc rất khiêm tốn, làm sao có thể dẫn tử sĩ đến?
Gia, không thể chỉ dựa vào Bộ Lục, chúng ta cũng phải âm thầm điều tra.
Nhất định phải tra!
......
Trong xe ngựa.
Trương Khuê cũng đang nói những lời tương tự.
"Lão đại xưa nay làm việc khiêm tốn, cả ngày chỉ luyện binh, sao có thể dẫn tử sĩ đến được."
"Mặc kệ nhắm vào ai, đều phải điều tra rõ ràng." Bộ Lục nhìn Trương Khuê một cái: "Việc này ta giao cho ngươi."
Không cần lão đại ra lênh, Trương Khuê cũng muốn ôm chuyện lại đây, tuy rằng không có đầu mối gì, nhưng đánh lão đại bị thương, cũng là đánh hắn bị thương.
"Lão đại yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra từ trong ra ngoài."
Trương Khuê làm việc, Bộ Lục yên tâm, đứa nhỏ này theo hắn sáu năm, tính cách ổn thỏa nhất.
Một chuyện giao phó xong, một chuyện khác lại nổi lên.
Bộ Lục im lặng thật lâu, cuối cùng nói: "Từ Niệm An không giữ được, ngươi đi nói với Tam gia, bảo hắn câm miệng đi."
"Lão đại?" Trương Khuê quá sợ hãi.
Từ Niệm An là mạng của lão đại.
Tên nhóc này dù có làm việc khốn nạn thế nào thì lão đại đều cắn răng chịu đựng, nhịn hơn mười năm, sao bây giờ lại...
"Hắn không câm miệng, Bộ gia quân sẽ xong đời." Nước mắt Bộ Lục chảy xuống: "Cuối cùng vẫn là ta có lỗi với cha hắn!"
"Nào lỗi gì, nếu không có lão đại chùi đít cho hắn, cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi."
Trương Khuê thấy lão đại thật sự đau lòng. vội nói: "Thật sự... không thể cứu sao?"
"Ngủ chung với gián điệp ba tháng, còn cứu được gì nữa?" Bộ Lục khẽ thở dài: "Ngươi cầu Tam gia cho hắn đi dứt khoát một chút, đừng chịu khổ quá. Sau này ta khỏi hẳn, sẽ đến cửa cảm ơn hắn."
Trương Khuê muốn nói lại thôi: "Lão đại, Tam gia có thể tin sao?"
Tuy nói hôm qua hắn và lão đại đồng sinh cộng tử.
Tuy nói hắn mời Bùi thái y của thái y viện tới trị thương cho lão đại.
Nhưng lòng người cách nhau cái bụng.
Quỷ mới biết trong lòng họ Tạ, rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Hơn nữa, nào có gặp mặt một lần, đã vội vàng muốn giúp người?
Bộ Lục nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi nói không nên lời: "Có thể tin hay không, điều tra một chút sẽ biết."
"Lão đại, cứ giao cho ta."
"Không cần!" Bộ Lục lắc đầu một cái: "Người này, ta muốn tự điều tra!"
Điều tra hắn!
......
Từ Niệm An đã chết, là tắt thở vào ban đêm.
Nguyên nhân tử vong là vết thương sau lưng quá nặng.
Bởi vì không đào được gì từ miệng hắn, cho nên thi thể được Bộ gia quân mang về, nghe nói sau khi quả mẫu của Từ Niệm An biết được, đã ngất đi ngay tại chỗ.
Tỉnh lại, phụ nhân này đã đến Bộ gia quân, vừa khóc vừa mắng suốt hai canh giờ ở cửa quân doanh, lời ngoài lời trong đều là Bộ Lục vong ân phụ nghĩa, hại chết con trai hắn.
Bộ Lục không ra mặt, mặc nàng mắng, chờ nàng mắng mệt thì mới ra lệnh cho thị vệ đưa nàng hồi phủ.
Nàng làm loạn như thế, càng khiến uy vọng của Bộ Lục ở trong võ trướng cao hơn một chút.
Tất cả mọi người đang nghị luận, Bộ tướng quân mười mấy năm này rất cưng chiều nghĩa tử này, thậm chí muốn hái mặt trăng hắn cũng hái.
Nhưng ở trước mặt thị phi rõ ràng, hắn lại không hề mềm lòng, nên đánh thì đánh, nên giết thì giết.
Chuyện của Bộ tướng quân vừa kết thúc, đầu kia Võ An Hầu đã tấu lên bệ hạ, chủ động yêu cầu năm sau lĩnh binh xuất chinh đánh Thát Đát.
Bệ hạ khen Võ An Hầu vài câu, để tấu chương lại không nói gì.
Tin tức truyền đến tai Tạ Tri Phi, hắn biết tên nhóc Hách Quân này đã nói gì đó.
Võ An Hầu vì con trai bảo bối, nên dự định đối đầu với Hán vương.
Vì thế hắn kêu Chu Thanh truyền tin cho Thái Tôn, cho Thái Tôn tìm cơ hội, nâng cốc ăn mừng với Võ An Hầu một chút.
Không chỉ có hai tin tốt này.
Bùi Ngụ đến Bộ gia quân một chuyến, nói vết thương của Bộ Lục khôi phục không tệ, miệng vết thương đã bắt đầu khép lại.
Tạ Tri Phi nghe xong, học theo tiểu Bùi gia niệm một tiếng "A Di Đà Phật".
Bùi Ngụ còn mang về một cây sâm già trên trăm năm, nói là Bộ Lục cho Tam gia dưỡng thương.
Vết thương của Tam gia cần có thời gian.
Nhưng thứ Tam gia không có nhất, là thời gian.
Yến Tam Hợp cũng sắp vào kinh, hắn là người giữ trong kinh, dù thế nào cũng phải đi nghênh đón.
Bùi Ngụ vừa nghe tên nhóc này muốn xuống đất, không nói hai lời, đã trực tiếp nằm xuống đất.
Muốn đi ư?
Lại đây!
Bước qua xác của bổn thái y đi.
Tạ Tri Phi nói hết lời, vuốt mông ngựa hết lời, Bùi Ngụ vẫn chỉ nói mấy chữ: Đừng mơ.
Từng ngày trôi qua.
Đêm nay, Tam gia vừa vào giấc, bỗng nhiên Chu Thanh kích động đi vào: "Gia, Yến cô nương bọn họ đang ở ngoài trăm dặm."
"Nhanh vậy sao?" Tạ Tri Phi vội đứng lên: "Mau, mau cõng ta ra cổng thành chờ."
"Bùi thái y không cho."
"Hắn không cho, ta chết cho hắn xem!"
Tạ Tri Phi không đợi được: "Thang Viên, Thang Viên, thay quần áo cho gia, cái màu đỏ kia, có thể khiến khí sắc của ta tốt hơn một chút."
Mấy ngày nay Tam gia ăn uống vệ sinh, đều do Thang Viên đích thân chăm sóc, Thang Viên làm đã rất thuần thục, rất nhanh đã thay xiêm y xong cho Tam gia.
Nào biết đúng lúc này, người Chu phủ đã tới.
Người tới là lão tổng quản Chu Tỉnh, cầu xin nói: "Tam gia, phu nhân không xong rồi, đến canh sâm cũng không đút vào được nữa."
Sao lại nhanh như vậy!
Tạ Tri Phi cố nén kinh hãi: "Đại gia nhà ngươi thì sao?"
"Đại gia và Tam gia đều canh giữ trước giường, đúng rồi đại cô gia cũng ở đó."
Chu Tỉnh: "Đại gia phái lão nô tới hỏi Tam gia một tiếng, có cần... chuẩn bị hậu sự không?"
"Điều này...." Sao hắn biết được?
"Ngươi mau trở về nói cho phu nhân, nói Yến cô nương bọn họ đang ở ngoài trăm dặm, Yến cô nương chắc chắn đã hỏi thăm được rất nhiều tin tức, bảo bà ấy phải chịu đựng."
Chu Tỉnh vừa nghe thế, đến chào hỏi cũng quên, vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy, còn vừa hô: "Yến cô nương đã trở lại, phu nhân được cứu; Yến cô nương đã trở lại, phu nhân được cứu rồi."
Tạ Tri Phi nghe mà chua xót: "Chu Thanh, nhanh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT