Trong gió tuyết, Lý Bất Ngôn nghiêm túc chạy năm vòng, sau lưng đổ mồ hôi nóng.
Mệt chết đi được, nhưng lại cực kỳ sảng khoái.
Từ sau khi bát cơm chiên trứng kia nguội đi trong tay, nàng đã lâu không thoải mái như vậy.
Có tiếng bước chân đến gần.
Lý Bất Ngôn xoay người: "Ngươi chạy ra đây làm gì?"
Chạy ra đây làm gì?
Làm sao ta biết được!
Tiểu Bùi gia thầm tự nhủ, chính ta còn hận vì sao mà cái chân ta lại không chịu nghe sai khiến đây này!
"Ừm... bên ngoài lạnh lắm, mau về sưởi ấm đi, đừng để lạnh đổ bệnh." Sợ có hiểu lầm gì đó, Tiểu Bùi gia nhanh chóng bổ sung một câu: "Đừng nghĩ lệch lạc, ta thấy ai cũng mềm lòng thôi."
Lý Bất Ngôn lẳng lặng nhìn hắn.
Tiểu Bùi gia thấy nàng bất động, lại lẩm bẩm: "Tuyết lớn như vậy, ngày mai xuống núi không biết có thuận lợi hay không, chỉ còn lại bảy ngày, cũng không biết có kịp hay không..."
"Tiểu Bùi gia?"
"Hả?"
"Ngươi nói trên đời này có hoa nở trăng tròn không?"
Bùi Tiếu ngẩn ra.
Lý Bất Ngôn xoay người.
Không.
Ngô Quan Nguyệt và Hồ Tam Muội đi lướt qua nhau.
Ngô Thư Niên và Chu Dã cả đời xưng hô chủ tớ.
Lục Thời và Đường Chi Vị một người ở hồng trần, một người ở không môn, chỉ có thể nhìn nhau từ xa.
Canh Tống Thăng và Chu Vị Hi rõ ràng là một đôi bích nhân, cuối cùng lại bị chia rẽ.
Cả... Nam tử trong cung Đoan Mộc giống thần tiên kia, nếu như hắn thật lòng mỉm cười thì ánh sáng trong mắt câu tâm động phách đến mức nào.
Nhưng nếu như hắn che nụ cười đi, thì đôi mắt lại lạnh lẽo đến mức nào.
Sao lại không viên mãn được chứ?
"Có đó,cha nương ta cũng rất viên mãn."
"Viên mãn gì chứ?"
"Sinh ra ta nè!"
"Ừ, còn sinh ra một thứ đệ!" Lý Bất Ngôn cười gằn một tiếng: "Chớ nói chứ, một đích một thứ, một thê một thiếp, cũng thật viên mãn, bản lĩnh chữa bệnh của thứ đệ ngươi thật không!"
Tiểu Bùi gia bị chặn đến chẳng thở nổi.
Lý Bất Ngôn đi tới bên người Bùi Tiếu, ánh mắt đen thẳm.
"Tiểu Bùi gia."
"Hả?"
"Nếu như không có hoa đẹp trăng tròn, vậy chúng ta đến cuộc đời là này là vì cái gì? Vì chấp nhận sao? Ta đây thà rằng không cần."
Bùi Tiếu ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt thiếu nữ trước mắt lạnh như băng, gió tuyết thổi đỏ hai mắt của nàng, trong mắt ngậm nước, hơi nhạt.
Bùi Tiếu cảm thấy hắn không chỉ không quản được chân của mình, mà ngay cả tay cũng không quản được.
Chết rồi.
Sao hắn lại muốn sờ mặt bà cô này chứ!
......
Một canh giờ thoáng chốc đã qua, mọi người lại ngồi vây quanh trước lò lửa.
Lư Đản là bị Tiểu Bùi gia nhéo lỗ tai lay tỉnh.
Tên nhóc này, tuổi còn trẻ mà đã ngáy đến bay nóc nhà như thế cũng đúng là một tên lười ghê gớm.
"Còn nửa canh giờ nữa trời sẽ sáng, trời vừa sáng chúng ta sẽ xuống núi." Yến Tam Hợp: "Lư đản, đường xuống núi đi thế nào, ngươi quyết định đi."
Lư Đản ngáp một cái, vừa muốn nói chuyện, thì cửa bị đẩy ra.
"Ta đưa các ngươi xuống núi, không cần chờ hừng đông, một khắc sau xuất phát."
Nói xong, Canh Tống Thăng xoay người, áo khoác màu đen bị gió tuyết thổi bay lên, bóng lưng cao ngất và tiêu sái nói không nên lời.
Yến Tam Hợp thu mắt lại: "Chuẩn bị đi."
"Đợi đã!" Chu Viễn Chiêu do dự một chút: "Yến cô nương, tâm ma của cha ta là Canh Tống Thăng sao?"
"Có nên mời hắn đi cùng không..."
Yến Tam Hợp: "Không phải hắn!"
Chu Viễn Chiêu: "Nhưng lỡ như phải thì sao?"
Yến Tam Hợp: "Không có lỡ như."
Chu Viễn Chiêu: "Vì sao ngươi chắc chắn như vậy?"
"Bởi vì..." Yến Tam Hợp chỉ vào gian phòng phía đông.
"Nơi này có một thế ngoại cao nhân đang ngủ."
Người đó còn trâu bò hơn Chu gia ngươi nhiều.
Nếu tâm ma là đồ đệ của hắn, Canh Tống Thăng còn có thể nói "Đưa các ngươi xuống núi" sao?
Một chữ đưa, đã chứng minh Canh Tống Thăng không phải.
"Nếu thật muốn mời, thì phải mời ông ấy."
Yến Tam Hợp đi tới cạnh cửa, ôm quyền.
"Phật pháp vô biên, phiền não vô biên, ta chúc đại sư thân tâm an lạc, mắt mày có thiên thu, thiên vô ngã."
*không hiểu đâu, em dịch đại thôi.
"..." Không ai trả lời nàng.
Nàng cũng không để ý: "Xuất phát!"
......
Tuyết vẫn rơi rất lớn.
Trong gió tuyết, giọng của Canh Tống Thăng như chuông.
Hoàng Kỳ đỡ Bùi đại nhân, Đinh Nhất đỡ Chu nhị gia, Lý cô nương đỡ Yến cô nương, Lư Đản đi cùng ta.
Ấy?
Sao không có Chu Vị Hi?
Bùi đại nhân chỉ tay: "Vậy nàng thì sao?"
Canh Tống Thăng không để ý tới, xoay người đi tới nhà đá phía sau, lúc trở về, trên vai khiêng một thứ.
Hắn ném thứ kia xuống đất, thản nhiên liếc mắt nhìn Chu Vị Hi.
"Ngươi ngồi lên, tay nắm lấy dây thừng, nắm thật chặt, Lư Đản và ta cùng kéo.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Đây là thứ dùng gỗ cột thành, nhìn giống như tổ chim, người có thể cuộn tròn ở bên trong, một trước một sau cầm hai sợi dây thừng kéo, người bên trong cũng không cần phí một chút sức lực.
Cho nên, hắn nói đi làm việc, là làm cái này ư?
Chu Vị Hi kéo khăn quàng xuống, để lộ ra đôi môi nho nhỏ, run rẩy, muốn cố gắng cong lên.
Cuối cùng cũng giương lên.
Nàng cười nói: "Một cây trâm gỗ đổi lấy cái này, cuối cùng ta vẫn hời."
"Cũng chỉ lần này thôi, về sau không hời được nữa đâu."
Đủ rồi!
Đủ rồi.
Chu Vị Hi khom lưng ngồi vào, tay nắm chặt dây cương phía trước, kéo mạnh quá lại kéo ra cả nước mắt.
Canh Tống Thăng kêu to một tiếng với căn phòng phía đông.
"Sư phụ, ta đưa bọn họ đi một lát!"
......
Xuống núi, vẫn khỏe hơn lên núi.
Hơn nữa còn có Canh Tống Thăng, đoạn đường này đi vô cùng thuận lợi.
Lúc cách chân núi còn mấy chục trượng, Canh Tống Thăng đột nhiên dừng bước, ném dây thừng trên tay xuống.
"Các vị thí chủ, đến đây thôi." Dứt lời, hắn xoay người, sải bước đi lên núi.
Bất ngờ không kịp đề phòng.
Giống như lúc hắn từ trên trời giáng xuống xuất hiện trước mặt bọn họ, lúc rời đi cũng không có chút dấu hiệu.
Chu Vị Hi thất tha thất thểu đứng khỏi tấm ván gỗ, tháo mũ, tháo khăn quàng cổ xuống, nhìn mãi theo hắn.
Không quay đầu lại.
Đến một tiếng chào cũng không.
Hắn cứ như vậy từng bước đi lên.
Dần dần, biến thành một chấm đen.
Dần dần, chấm đen biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Gặp là bởi vì có nợ phải trả, rời đi là bởi vì nợ đã trả hết.
Trả hết rồi!
Chu Vị Hi chỉ cảm thấy trong lòng như bị cắt đi một khối thịt, đau đến mức hai chân gập xuống, quỳ rạp trên mặt đất, gào khóc.
Nàng khóc đến xé tim xé phổi, khóc đến thở không ra hơi, khóc đến nước mũi nước mắt giàn dụa, không hề còn ưu nhã và khí độ thiếu phu nhân đương gia gì nữa.
Nàng đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước, ở trang viện Ôn Tuyền.
Nàng và hắn ăn khoai lang nướng xong thì trở về, đi được một nửa, trong dạ dày chợt nhộn nhạo.
Nàng dựa vào thân cây nôn hai ngụm.
Hắn ở bên cạnh xem kịch, còn thường xuyên cười nhạo nàng mấy câu.
Nôn xong, nàng lau miệng chuẩn bị tiếp tục đi về.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đây."
Nàng choáng váng.
Rõ ràng hắn đã nói, sẽ không đỡ nàng.
"Ta đếm tới ba. Một, hai..."
Nàng vội vàng nhảy lên lưng hắn.
Lưng hắn rất rộng, lộ ra sự mỏng manh chỉ có ở thiếu niên, giống như cành liễu mùa xuân, rất dẻo dai.
Hiện giờ lưng của hắn không chỉ rộng lớn, mà còn cực kỳ rắn chắc.
Đêm tuyết lớn đó, là hắn cõng nàng lên đỉnh đông đài.
Tuy rằng lúc đó nàng hôn mê, nhưng trong lòng vẫn biết.
Nàng biết hết!
Chu Vị Hi khóc to, đẩy bàn tay bên cạnh muốn vươn tới đỡ nàng, từ từ đứng dậy.
Cuối cùng nàng nhìn lên núi một cái, sau đó lau nước mắt, rồi một mình đi xuống núi.
Canh Tống Thăng.
Lúc ấy ta cũng thật sự động lòng, thực sự muốn gả cho chàng, không giả dối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT