Yến Tam Hợp rất nhanh đã phát hiện sự kỳ lạ của Chu Vị Hi.
Thân thể của nàng hơi cúi về phía trước, hai chân kéo lê trong tuyết, hiển nhiên là đã không có tri giác.
"Lư Đản, dừng lại."
Cả đội dừng lại.
Yến Tam Hợp chỉ vào Chu Vị Hi: "Nàng ngất rồi, làm sao bây giờ?"
Chu Viễn Chiêu sợ tới mức hồn phi phách tán, đi xuống vài bước, ôm người vào trong ngực, mặt dán vào mặt nàng.
Vẫn thở.
Chu Viễn Chiêu ngẩng đầu lo lắng: "Yến cô nương, làm sao bây giờ?"
Đinh Nhất nghĩ đến lời dặn dò của Tam gia, vội nói: "Để ta cõng Đại phu nhân."
"Cũng chỉ có cách này thôi."
Yến Tam Hợp: "Đinh Nhất, ngươi và Bất Ngôn đổi vị trí. Hoàng Kỳ, ngươi ở phía sau đỡ Đinh Nhất."
"Được!"
"Nữ quý nhân." Lồng ngực Lư Đản phập phồng: "Lưng cũng vô dụng, trời lạnh như vậy nếu ngất đi thì sẽ bị đông cứng, người đông cứng một hồi sẽ mất mạng."
Yến Tam Hợp thầm nghĩ không ổn: "Ngươi có cách gì tốt không?"
Lừa Đản: "Hết cách rồi, chỉ phải tăng tốc độ, trước khi nàng đông cứng chạy tới đỉnh núi."
"Mạng người quan trọng!" Yến Tam không quan tâm: "Vậy thì tăng nhanh tốc độ, nhanh!"
Đổi vị trí, lập tức xuất phát, đội ngũ rõ ràng nhanh hơn.
Tất cả mọi người đều thầm nghĩ, không thể để Chu Vị Hi xảy ra chuyện, phải nhanh leo lên đỉnh núi.
Lư Đản bị dây thừng thắt chặt, cũng ngã sấp xuống đất, cũng may hắn còn trẻ, phản ứng nhanh, đâm xẻng xuống mới khiến mình không trượt xuống.
"Ai da, vị quý nhân này sao cũng ngất xỉu rồi, tốt xấu gì cũng là nam nhân mà!"
Vừa dứt lời, Lý Bất Ngôn và Hoàng Kỳ đột nhiên rút kiếm.
Tiểu Bùi gia bị động tác của bọn họ làm cho hoảng sợ: "Gì, gì thế?"
Hoàng Kỳ: "Có cái gì đó đang đến gần."
Lý Bất Ngôn: "Rất nặng, rất lớn."
Lư Đản kêu rên một tiếng: "Hẳn là lợn rừng, nó sắp đến ủi chúng ta rồi, nhanh, nhanh, cơi dây thừng ra, ủi một người còn hơn ủi một đám."
Mọi người vội vàng mở dây thừng, lúc này mới phát hiện, cột kiểu châu chấu này phải mở từng nút.
Thế nhưng Chu nhị gia lại hôn mê.
Lư đản mở của mình xong, lại giúp hắn mở, gấp đến độ luống cuống tay chân.
Tai nghe thấy tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, hoàng kỳ phía sau và quyết đoán một kiếm cắt đứt dây thừng.
Ai ngờ ngay lúc hắn cắt đứt, thì tiểu Bùi gia nỏ mạnh hết đà đã cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể ngã về phía trước, bất tỉnh nhân sự.
Thân thể hắn trượt xuống, mà Lư Đản đang khom lưng mở nút, xẻng ném bên cạnh.
Chỉ nghe thấy vù một tiếng, tất cả mọi người đều trượt theo.
Lư Đản nhào về phía trước, liều mạng bắt lấy dây thừng, nhưng sức của một mình hắn, nào địch lại nhiều người như vậy, trong nháy mắt đã bị kéo xuống theo.
Lý Bất Ngôn không chút suy nghĩ, lấy kiếm đâm xuống.
Nhưng nàng dùng nhuyễn kiếm, căn bản chịu được lực nặng như vậy: "Cạch" một tiếng, kiếm trong tay đã gãy.
Trong lòng nóng vội, nàng hô to một tiếng: "Hoàng Kỳ... " Hoàng Kỳ nghe được tiếng kêu này, làm sao còn để ý tới lợn rừng, thả người nhảy lên cầm lấy đầu dây thừng kia, bị kéo theo một đoạn thật dài.
Xong rồi, hẳn là chết không thể nghi ngờ.
Lư Đản vừa khóc vừa hắng giọng hô: "Ta còn chưa cưới thê tử nữa, các ngươi mau dùng chân giẫm lên đi."
Lúc Lý Bất Ngôn trượt xuống, đã muốn dùng chiêu này, nhưng tuyết quá dày, tốc độ quá nhanh, không giẫm lên được.
Bỗng nhiên, dưới ngươi đau nhức, trong chớp mắt nàng ý thức được đây hẳn là một gốc cây khô, lập tức đứa tay đào tuyết, sau đó ôm lấy nó.
Cả đội ngưng lại.
Lúc dừng lại, Hoàng Kỳ và Lư Đản mới có cơ hội dùng sức, chân hai người đều giẫm thật sâu vào trong tuyết, tốc độ cũng chậm lại.
Nhưng đúng lúc này, lợn rừng cũng đã vọt tới trước mắt, nhắm thẳng đến Hoàng Kỳ.
Trong lòng Hoàng Kỳ giật thót, phản ứng đầu tiên là buông tay chạy trối chết. Phản ứng thứ hai là chết cũng không thể buông tay.
Mũi tên giống như sương lạnh đâm thủng da thịt, lợn rừng kêu thảm một tiếng, ngã xuống trong tuyết lăn mấy vòng, lại giãy dụa vài cái đứng lên, quay đầu bỏ chạy.
Trong gió tuyết đầy trời, một nam tử từng bước đi tới.
Tay phải cầm một cây cung lớn, tay trái cầm một cây gậy. Gió thổi bay để lộ chiếc áo màu xám ở trong.
Hoàng Kỳ trợn mắt há mồm nhìn nam tử từ trên trời giáng xuống này, trong lòng nghĩ đây không phải là thần tiên đó chứ.
Ánh mắt Yến Tam Hợp rụt lại.
Lúc này, nam tử đã đi tới gần, cởi mũ khoác xuống, mặt đầy râu quai nón.
Râu mép đã dài đến dưới cổ, đôi mắt đen nhánh như lưỡi dao, tựa như có thể nhìn vào chỗ sâu nhất của con người.
Yến Tam Hợp há miệng, lại chợt nói không ra lời.
Hai giọng nói bên cạnh gần như đồng thời kêu lên.
Lư Đản: "Hư Vân, hắn là Hư Vân sư phụ."
Lý Bất Ngôn: "Canh Tống Thăng, ngươi là Canh Tống Thăng!"
Canh Tống Thăng bĩnh thản nhìn đám người chật vật này: "Lão hòa thượng nói hôm nay có khách quý, khách quý là các ngươi sao?"
"Không phải chúng ta."
Yến Tam Hợp khó khăn đứng dậy khỏi tuyết, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, chỉ vào một người nằm úp sấp trong tuyết cách đó không xa: "Khách quý là nàng."