"Bảo Chu Vị Hi thu dọn đồ đạc đi theo ta, việc này ngoại trừ Tam gia, e là không có người thứ hai làm được."
Tạ Tri Phi rất kinh ngạc: "Sao lại mang đại tẩu theo?"
"Nàng là khổ chủ, có quyền biết chân tướng. Tiếp theo..." Yến Tam Hợp hít sâu: "Ta không muốn nàng mang theo vết nhơ sống cả đời, nàng sẽ cảm thấy mình kém người khác một bậc."
Tạ Tri Phi nóng mắt, cố ý ngả tay ra: "Cho ta cái gì!"
"Không có!"
Yến Tam Hợp vỗ nhẹ vào lòng bàn tay hắn: "Không chỉ không có, mà nếu nàng không đi được, ta sẽ tìm ngươi tính sổ?"
Trong mắt Tạ Tri Phi tràn ngập ý cười: "Yến cô nương, nói lý lẽ miếng đi."
"Ai thèm lý lẽ với ngươi?"
Sao phải nói lý lẽ với người mình thích?
"Yến cô nương, Yến cô nương..."
Lý Bất Ngôn ở vừa nghe xong thì trợn mắt.
Đêm nay liên lục nghe những người khác nhau gọi "Yến cô nương", lỗ tai cô muốn chai luôn rồi.
Chu Viễn Chiêu xách góc áo vội vàng bước đến.
Yến Tam Hợp xoay người: "Của ai?"
Chu Viễn Chiêu gật đầu với Tạ Tri Phi phía sau nàng, lấy hai tờ giấy ra, đưa cho Yến Tam Hợp.
Lý Bất Ngôn vội vàng đưa đèn lồng lại gần.
Yến Tam Hợp tập trung nhìn, mệnh bàn trên hai tờ giấy giống nhau như đúc: "Canh Tống Thăng?"
Chu Viễn Chiêu cắn răng: "Đúng!"
Yến Tam Hợp bình tĩnh, xoay người nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi đối diện với tầm mắt của nàng: "Ta về Tạ phủ."
Vừa định cất bước, lại như nghĩ tới cái gì: "Mặc kệ như thế nào, chắc chắn phải mang theo nhiều y phục, nghe nói núi Ngũ Đài lạnh lắm."
"Yến cô nương muốn đi núi Ngũ Đài sao?"
Chu Viễn Chiêu biến sắc: "Vậy tâm ma của cha ta..."
"Đã tìm được Canh Tống Thăng rồi, hắn xuất gia làm hòa thượng ở núi Ngũ Đài, về phần ai tìm được, ngươi hỏi đại ca ngươi đi."
Yến Tam Hợp liếc Tạ Tri Phi một cái: "Tam gia chỉ tới đưa tin thôi."
"Cái gì cơ?"
Chu Viễn Chiêu cả kinh lui về phía sau hai bước, trong lòng sợ hãi nói không nên lời.
Lúc chuyện của Canh Tống Thăng bị nhắc đến hôm nay, trong lòng Chu Viễn Chiêu còn âm thầm phỏng đoán xem hắn bây giờ ở đâu.
Vác trường kiếm đi khắp chân trời góc bể, hay là tìm một chỗ định cư, tìm một nữ tử hiền lành kết hôn sinh con.
Hắn hoàn toàn không ngờ, Canh Tống Thăng lại trốn vào không môn.
"Tam gia, Tam gia..."
Nơi nào còn có bóng dáng của Tam gia, chỉ có tiếng vó ngựa dần đi xa, cả Yến Tam Hợp đứng sau lưng hắn.
"Bất Ngôn."
"Nói đi, muốn ta làm gì?"
"Lập tức thông báo cho Đinh Nhất và Hoàng Kỳ, đừng sắp xếp thư phòng nữa, về chuẩn bị lên đường đi. Ta ở đây chờ ngươi, ngươi đến thì chúng ta cùng về."
Yến Tam Hợp xoay người: "Chu nhị gia, chuẩn bị hai cỗ xe ngựa tốt, chuẩn bị sáu người, lương khô năm ngày, còn có ngân phiếu hai ngàn lượng, chúng ta sáng sớm sẽ xuất phát."
Chu Viễn Chiêu nghe mà choáng váng.
Sao vừa nói đi là đi ngay thế, như này cũng đột ngột quá rồi.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Yến Tam Hợp cao giọng: "Mau chuẩn bị đi!"
"Vâng, vâng, vâng."
Chu Viễn Chiêu vội đi lên bậc thang, bước vào ngưỡng cửa, nhìn tổng quản đang chờ ở bên cạnh.
Hai người đi vào một góc.
Chu Viễn Chiêu nhỏ giọng nói: "Ngươi lập tức phái người đứng ở góc đường chờ đại ca ta, ba huynh đệ chúng ta phải có một người đi cùng."
Lão tổng quản: "Vâng!"
"Hai ngàn lượng ngân phiếu không đủ, chuẩn bị thêm ba ngàn lượng, lương khô gì gì đó cũng mau đi chuẩn bị, xe ngựa ngươi đích đi chọn, chắc chắn phải chọn loại rắn chắc nhất."
Chu Viễn Chiêu lại suy nghĩ một hồi: "Trong xe chuẩn bị đầy đủ bồn than, đệm chăn, lại chuẩn bị mấy bình nước, bên trong chứa đầy nước nóng, trái cây điểm tâm cũng phải chuẩn bị một ít, lại chuẩn bị một cái lò nhỏ bùn đỏ, chuẩn bị chút trà."
"Vâng!"
...
Tạ Tri Phi vừa đi vào cửa góc đã hỏi gã sai vặt canh cửa nói: "Đi gọi Tạ tổng quản tới đây."
"Vâng!"
Gã sai vặt chạy nhanh như chớp, lúc trở về phía sau có thêm một tên mập.
Tạ Tiểu Hoa mấy ngày không gặp hắn, miệng đã nhếch nhếch đến tận mang tai: "Tam gia, Tam gia, người về rồi, ta..."
Tiểu Hoa tổng quản nói không nổi nữa, trên cổ chợt có một bàn tay lớn, khẽ nắm lấy miếng thịt mỡ sau gáy hắn.
"Ca ta đâu?" Tạ Tiểu Hoa vừa nghe lời này, vội kéo thằng nhóc vào trong góc, kể lại chuyện xảy ra một canh giờ trước cho Tam gia nghe.
Tam gia nghe xong, trái tim hơi thắt lại.
Đoán có sai đâu, hắn đã nói là lòng dạ nam nhân cũng rất nhỏ nhen mà.
"Ngươi theo ta đi gặp thiếu phu nhân."
"Gì cơ?"
Tạ Tiểu Hoa tưởng mình nghe nhầm.
Nào có ca tẩu cãi nhau, tiểu thúc không đi trấn an ca ca ruột nhà mình, lại đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng tẩu tẩu chứ?
Tạ Tiểu Hoa tuy độc thân, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với với vấn đề nam nữ.
"Gia à, đêm đã khuya rồi, thiếu phu nhân chưa biết chừng là đã ngủ rồi, ngày mai chúng ta..."
"Ngay bây giờ!" Tay Tạ Tri Phi lại không nhịn được nhéo cái cổ mập mạp của hắn, mềm mại rất đã tay.
"Đúng rồi, gọi người chuẩn bị xe, lát nữa ta còn phải đưa thiếu phu nhân đi."
Tạ Tiểu Hoa suýt nữa thì đấm hắn một cái!
Sao, tên nhóc thối nhà người còn muốn bắt cóc đại thiếu phu nhân đi nữa à?
Tạ Tri Phi vừa nhìn tên mập này thì đã biết hắn có suy nghĩ xấu xa gì, nhưng chuyện của đại tẩu, đừng nói phải giấu Tạ Tiểu Hoa, đến cả lão phu nhân, phu nhân cũng không thể nói.
"Yến cô nương muốn dẫn đại thiếu phu nhân ra ngoài vài ngày."
Tạ Tri Phi gật đầu: "Ngươi dám đổ một chữ ra ngoài, ta sẽ đổ thùng phân lên đầu ngươi."
Tạ Tiểu Hoa: "..."
...
Viện Phương Châu, chốt cửa đã khóa.
Nghe được tiếng gõ cửa, bà vú tưởng là đại gia lại muốn về viện ngủ, vội vàng khoác xiêm y đi ra mở cửa.
Nhướng mắt lên nhìn, thấy người đến là Tam gia, thì kinh ngạc nhảy dựng lên.
Tạ Tri Phi: "Đi gọi thiếu phu nhân dậy."
"Vâng!"
Bà vú vội chạy đi gọi người.
Một lát sau, Tạ Tri Phi đứng trong nhà chính, liếc nhìn Tạ Tiểu Hoa.
"Mọi người ra ngoài đi, ta và đại phu nhân có lời quan trọng muốn nói, Tạ tổng quản đứng ở cửa trông coi."
Tạ Tiểu Hoa lúc này mới hiểu thì ra thằng nhãi con này mình mang tới, là vì sợ tai vách mạch rừng.
Cửa đóng lại.
Tạ Tri Phi nhìn quầng mắt của nàng, hít sâu một hơi.
"Đại tẩu, tìm được Canh Tống Thăng rồi."
"Choang!"
Chén trà trong tay Chu Vị Hi vỡ vụn.
Tạ Tri Phi vừa thấy tình hình này thì sao còn dám nói người này đã xuất gia làm hòa thượng được.
"Trời vừa sáng, Yến cô nương sẽ chuẩn bị xuất phát đi tìm hắn, nàng bảo tẩu đi theo cùng. Chỗ đó lạnh lắm, đại tẩu mặc nhiều áo vào."
Chu Vị Hi không nhúc nhích, để mặc nước trà từ từ thấm vào đế giày thêu của mình.
"Phía đại ca tẩu không cần lo lắng, trái phải đã có ta. Hoài Châu thì lại càng không cần lo, lão phu nhân, phu nhân thương nó lắm!"
Tạ Tri Phi thấy nàng ngẩn ra, cũng không biết có nghe lọt hay không, có lòng muốn an ủi vài câu, lại không biết nói gì cho phải.
"Đại tẩu thu dọn trước, ta qua bên đại ca."
"Tam đệ." Chu Vị Hi chống mép bàn đứng lên, đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, sau đó quỳ gối xuống.
"Đại tẩu!"
Tạ Tri Phi sợ tới mức vội vàng đưa tay đỡ lấy.
"Không nên, không nên, tẩu mau đi dọn đồ đi, ta đi tìm đại ca, nhớ mặc nhiều một chút!"
Tam gia gần như là chạy trối chết.
Chạy đi thật xa, vẫn còn cảm thấy khó thở, hít không vào mà thở cũng không ra.
Tạ Tiểu Hoa ghé cái mặt mập qua: "Gia, có muốn qua bên đại gia không?"
Tạ Tri Phi chợt thấy đau đầu.
Hai người cãi nhau, tám chín phần mười là đại tẩu nói chuyện Canh Tống Thăng với đại ca, đại ca chỉ nghe thôi đã chịu không nổi, lúc này đại tẩu lại muốn đi gặp người nọ...
Giấu thì không thể giấu được rồi, chỉ có thể ăn ngay nói thật thôi.
Nhưng phải nói như thế nào đây?
***Ngụ ngon ạ🙆♀️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT