Thế đạo này, con đường nữ nhân có thể đi vốn đã ít, đơn giản là ở nhà theo cha, lập gia đình theo chồng, chồng chết theo con.
Chu Vị Hi sống hơn hai mươi năm, một Canh Tống Thăng đã là vết nhơ cả đời này nàng không xóa đi được.
Hiện giờ lại vô duyên vô cớ có thêm một người, lại còn là cha ruột mình.
Đây đâu chỉ là quá phận?
Đây rõ ràng là muốn đẩy nàng vào đường chết.
Chu Vị Hi giận đến cực hạn, cả người giống như lá rụng trong gió thu, không khống chế được mà run lẩy bẩy.
Nàng vốn rất xinh đẹp, thân hình lại mảnh mai, dù đã là nữ nhân có con nhưng gương mặt vấn rất sắc nét.
Một nữ tử sắc nét có ngạo khí, bị mấy câu nói ép thành như thế, ai nhìn thấy cũng đều đau lòng.
Yến Tam Hợp đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Vị Hi, vươn tay điểm vào giữ mày nàng.
Có một luồng khí lạnh từ giữa mày lan ra bốn kinh tám mạch, rồi đến ba hồn bảy phách.
Chu Vị Hi nhìn khuôn mặt ung dung của Yến Tam Hợp, bỗng nhiên cảm thấy không phải một mình nàng đang giãy dụa trong bùn lầy.
Đằng sau mình là nàng ấy.
Thật kỳ tích là Chu Vị Hi không thấy run nữa.
Yến Tam Hợp vỗ nhẹ lên vai nàng hai cái.
Chu Vị Hi đột nhiên đứng lên, từng bước đi tới trước mặt Chu Vị Cẩn, ánh sắc sắt bén như đao.
"Chu Vị Cẩn, đừng sống như con chuột dưới đất, lòng mình xấu xa thì không nhìn được người khác sạch sẽ, rảnh quả thì ra ngoài phơi nắng cho có dương khí đi, có dương khí thì mới giống con người."
Chu Vị Cẩn từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng Chu Vị Hi, nhếch khóe miệng, cười khúc khích.
"Ngươi cười cái gì?"
"Cười đạ tỷ... Ngốc quá!"
Trong mắt Chu Vị Cẩn lộ ra chút thương hại.
"Con chuột thì có tâm tư xấu xa gì, không phải chỉ ăn vụng chút gì đó thôi sao? Tâm tư xấu xa của con người còn nhiều hơn nữa kìa."
Mí mắt bên phải Chu Vị Hi vô cớ giật hai cái.
"Chu Vị Cẩn, ngươi nói rõ ràng đi, ai có tâm tư xấu?"
"Đại tỷ đã từng yêu Canh Tống Thăng, còn nhớ không?"
Tay cầm khăn của Chu Vị Hi run lên, trong lòng chợt có dự cảm không lành, chỉ là dự cảm này còn chưa thành hình, Chu Vị Cẩn đã mở miệng.
"Đại tỷ chẳng lẽ chưa từng hoài nghi, vì sao Canh Tống Thăng phải gian lận sao?"
"Ngươi nói cái gì?" Giọng nói Chu Chu Hi đột nhiên trở nên sắc bén: "Ngươi đang nói cái gì thế hả?"
Chu Vị Cẩn mỉm cười, vươn tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào ngực Chu Vị Hi: "Nói tỷ ngốc đó, đại tỷ!"
Chu Vị Hi lui về phía sau nửa bước, một bàn tay lạnh như băng đặt trên lưng nàng.
"Đại tẩu ngồi xuống trước đi."
Chu Vị Hi quay đầu, đôi mắt ngập nước, Yến Tam Hợp khẽ chớp mắt: "Đừng hoảng hốt."
Phải.
Ta không thể hoảng, ta muốn nghe nó nói tiếp.
Chu Vị Hi cúi đầu lau nước mắt, lảo đảo ngồi trở lại ghế thái sư.
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, nhìn Chu Vị Cẩn: "Nói đi, Canh Tống Thăng đã xảy ra chuyện gì?"
"Lời của ta..." Chu Vị Cẩn khinh thường cười nhạo: "Có người sẽ không tin đâu."
Yến Tam Hợp: "Ngươi nói gì ta cũng tin."
"Cho dù điều đó rất khó tin?"
"Cho dù rất khó tin!"
Chu Vị Cẩn nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt sắc bén kia đã mềm lại.
"Ta nói!"
Nàng lần đầu tiên nghe đến cái Canh Tống Thăng từ nương.
Nương khen người này là nhân tài hiếm gặp, là sao Văn Khúc hạ phàm.
Sao Văn Khúc thì nàng chưa thấy, nhưng nàng đã từng thấy dáng vẻ của mấy người đọc sách, nàng cũng đã gặp Canh Tống Thăng, người này căn bản chẳng có dáng vẻ gì của ngươi đọc sách.
Nhưng Chu Vị Cẩn lần đầu nhìn thấy hắn đã biết người này không tầm thường.
Dáng vẻ thì cao to, nhìn qua như một võ phu thô kịch, nhưng nhìn kỹ thì có thể nhìn ra chút trò hay.
Bản lĩnh xem bói phong thủy của Chu gia tuy rằng truyền nam không truyền nữ, nhưng nghe nhiều nên nàng biết một hai phần.
Nhất là tướng mạo.
Tướng mạo Canh Tống Thăng cực kỳ tốt, mặt vuông trán rộng, vành tai đầy đủ, đôi mắt lấp lánh có thần, vừa nhìn đã biết là một người cực thông minh, cực kỳ có phúc.
Nương rất thích Canh Tống Thăng.
Nguyên nhân bà thích, ngoài việc người này học giỏi ta thì còn vì hắn là người bên nhà ngoại của bà.
Nương gả từ phủ Lạc Dương đến kinh thành, mấy năm mới có thể về nhà ngoại một lần, xem như là gả đi xa, phàm là người có quan hệ với Mao gia, bà đều cực kỳ quan tâm.
Chu Vị Cẩn cẩn thận quan sát qua.
Trong lòng nương thực ra rất muốn kéo mối quan hệ cho Canh Tống Thăng và Chu gia, chỉ là Canh Tống Thăng làm việc hơi quái đản, nương sợ cha không thích nên không nói rõ, đợi hắn thi đậu công danh rồi sẽ nói."
"Ý của ngươi là..." Yến Tam Hợp nghe đến đó, chắc chắn phải hỏi rõ ràng: "Phu nhân có ý tác hợp Chu Vị Hi và Canh Tống Thăng với nhau?"
"Phải!"
Chu Vị Cẩn liếc Chu Vị Hi một cái, cười gằn: "Bà tỏ ra im lặng, nhưng lại không giấu được ánh mắt của ta. Nhà to nghiệp lớn, con cháu đã sớm tản đi hết."
"Canh Tống Thăng ở kinh thành cũng không chỉ có một thân thích là Chu gia."
Mỗi ngày nghỉ, nương đều vội phái người đi đón hắn, nếu Canh Tống Thăng không đến, nương còn tự mình đi.
Canh Tống Thăng là nam nhân bên ngoài, theo lý thì sau khi đón vào phủ, nương chỉ mời hắn ăn bữa cơm, hỏi tình hình gần đây, dặn dò vài câu là đã tận lễ nghĩa rồi."
Nhưng nương lại giữ người lại ăn bữa tối.
Chu gia không có người ngoài, cơm tối đều ăn chung một bàn, không kiêng dè nam nữ, điều này chẳng khác nào tạo điều kiện cho đại tỷ và Canh Tống Thăng gặp mặt.
Mấy tháng trước, Chu Vị Cẩn còn chưa hiểu thâm ý của nương, chỉ tưởng là bà hiếu khách.
Mãi đến một lần, Canh Tống Thăng nói đến chuyện lý thú ở Quốc Tử Giám, Chu Vị Hi tò mò hỏi một câu, sau đó hai người bèn bắt đầu nói chuyện phiếm.
Lúc này, cha lạnh lùng nhìn Canh Tống Thăng rồi cúi đầu húp canh, thìa đưa đến bên miệng thì khóe miệng lại tức giận đến nhăn lại.
Dường như có một tia chớp đánh vào trong đầu Chu Vị Cẩn, trong nháy mắt nàng đã hiểu.
Phát hiện này, khiến cho nàng có thêm vài phần hứng thứ với gia yến cùng Canh Tống Thăng.
Nhìn là bữa cơm tối rôm ra, phu thê ân ân ái ái, thực ra ai nấy đều có tâm tư riêng.
Cha không thích Canh Tống Thăng, nhưng không biểu hiện ra mặt, vẫn nghe lời nương như trước.
Nương muốn bồi dưỡng tình cảm cho Chu Vị Hi và Canh Tống Thăng, nhưng lại sợ làm quá rõ ràng, bị cha nhìn ra, bình thường bà vốn cao cao tại thượng, vào ngày này sẽ rất dịu dàng hiền lành.
Còn Chu Vị Hi thì sao?
Ban đầu còn trì độn, hoàn toàn không có tâm tư trong chuyện đó, nhưng lại chẳng thể tránh được vì lần nào nương cũng nói về Canh Tống Thăng.
Dần dà, nàng cũng sẽ coi trọng Canh Tống Thăng.
Lúc ánh mắt của nàng rơi vào trên người Canh Tống Thăng, ánh mắt của cha sẽ rơi vào trên người nàng, đôi lông mày đau đớn nhíu lại.
"Yến cô nương." Chu Vị Cẩn đột nhiên hỏi: "Ngươi biết chơi cờ vây không?"
"Biết sơ sơ."
"Hai người đánh cờ, một người cầm quân đen, một người cầm quân trắng, không ai mở miệng nói chuyện, cảm xúc cũng bình tĩnh khắc chế, đều đang âm thầm tính toán nước đi."
Tim Yến Tam đập thình thịch, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Chu Vị Cẩn đã khẽ cười, lại nói:
"Ngươi không cảm thấy cha và nương ta là hai người đánh cờ, mà đại tỷ là quân cờ trong tay bọn họ sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT