Yến Tam Hợp hoàn toàn không biết chuyện của lầu Ngọc Sênh.
Hoàn toàn không biết chuyện của Tạ Tri Phi.
Cũng hoàn toàn không biết mạch nước ngầm bắt đầu khởi động giữa Lý Bất Ngôn và Triệu Diệc Thời.
Nàng tỉnh lại đã ba ngày sau..
Ba ngày này, Chu gia phái người đến thăm dò vô số lần, nhưng đều bị Lý Bất Ngôn đuổi ra ngoài.
Cho dù ngủ đủ ba ngày, sắc mặt Yến Tam Hợp vẫn còn tái nhợt, cũng may tinh thần không tồi, một hơi ăn hai chén cháo gạo nhỏ, bốn cái sủi cảo thủy tinh.
Ăn xong bước ra khỏi phòng, thấy bên cạnh Hoàng Kỳ có thêm một Đinh Nhất, không khỏi khẽ nhíu mày.
" Đinh Nhất, ngươi không cần đi theo ta, phía bên Tam gia..."
Đinh Nhất quỳ xuống: "Yến cô nương, Tam gia nói, nếu ta dám rời khỏi ngươi nửa bước, sẽ đánh gãy chân ta."
Lý Bất Ngôn lại mát mẻ nói thêm một câu.
"Lúc ngươi ngủ, ban ngày hắn không rảnh, ban đêm phải tới thăm mười bảy mười tám chuyến, để Đinh Nhất đi theo đi."
Tiểu Bùi gia nói giúp huynh đệ tốt: "Hôm nay lúc ra ngoài, hắn còn dặn dò, kêu ta giúp đỡ người, nhiều người nhiều sức mà Yến Tam Hợp."
Yến Tam Hợp bị lời nói của hai người làm á khẩu không trả lời được, đáy lòng dâng lên sự ấm áp.
"Xuất phát."
...
Hai chiếc xe ngựa chạy tới Chu phủ, ba vị gia Chu phủ nhận được tin tức đã chờ sẵn ở cửa.
Yến Tam Hợp vừa xuống xe, đã thấy Chu Viễn Mặc bước nhanh về phía nàng.
Đến gần, nàng mới phát hiện Chu Viễn Mặc tuy già đi ba tuổi, nhưng khí sắc tốt hơn ba ngày trước không ít.
"Yến cô nương, sau khi dán bùa thì hoa cỏ trong phủ lại cải tử hồi sinh."
Chu Viễn Mặc: "Không chỉ như thế, Vị Hi và tam đệ muội cũng khôi phục như thường, không sao cả rồi."
"Phu nhân thì sao?"
Yến Tam Hợp liếc Chu lão tam, nhấc chân đi vào trong nhà: "Bà sao rồi?"
Lời phía trước chẳng qua chỉ là một lời dẫn, Chu Viễn Mặc thực sự muốn nói là điều này: "Nương ta không biết vì sao, thoáng cái đã già đi rất nhiều."
Yến Tam Hợp dừng bước.
Đây hiển nhiên lại là một chuyện kỳ lạ nữa.
Hoa cỏ cải tử hồi sinh, Chu Vị Hi, Tam phu nhân khôi phục như cũ, chứng minh lá bùa do nàng và Chu lão đại vẽ có tác dụng.
Không có lý gì mà Mao thị lại là ngoại lệ?
Yến Tam Hợp xoay người: "Minh Đình, mấy người chúng ta chia nhau hành động đi."
Bùi Tiếu lăn lộn ở Tăng Lục Ti ba ngày, đang chán muốn chết: "Nói, muốn ta làm gì?"
Yến Tam Hợp: "Ngươi đi tìm đại thiếu phu nhân và tam tiểu thư hỏi chuyện."
Đại thiếu phu nhân thì được, dù sao cũng là phụ nhân.
Nhưng tam tiểu thư Chu phủ còn chưa xuất giá!
Lỗ tai Bùi Tiếu hơi nóng lên, gật đầu.
Yến Tam Hợp: "Hoàng Kỳ, Đinh Nhất."
"Có!"
Hai người các ngươi đến thư phòng Chu lão gia, bắt đầu kiểm tra lại thư phòng một lần, cảm thấy có gì không thích hợp, thì đặt sang một bên."
Hoàng Kỳ và Đinh Nhất liếc nhau: "Được!"
Bùi Tiếu tò mò: "Vậy còn ngươi?"
Yến Tam Hợp bước vào ngưỡng cửa: "Ta đi xem phu nhân thử."
Sắp xếp thật tốt!
Rất tiết kiệm thời gian!
Bùi Tiếu đi theo, thấy nàng chặn ở cửa: "Ấy... Yến Tam Hợp sao ngươi không đi?"
"Các ngươi cảm nhận được gì không?"
Tất cả mọi người bị lời này của nàng làm cho hoảng sợ.
Bùi Tiếu run giọng: "Ban ngày ban mặt, sao..."
Yến Tam Hợp khoát tay, ý bảo hắn đừng nói nữa, sau đó lại đi về phía trước vài bước, hít vào mấy hơi.
Không khí trong phủ đã thay đổi.
"Trở nên sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, đã không còn cảm giác như núi thái sơn đè lên người như mấy ngày trước nữa."
Trong mắt Chu Viễn Mặc lộ ra kinh hỉ.
"Yến cô nương, không dối gạt ngươi, ba huynh đệ chúng ta cũng cảm giác được, nhất là tam đệ ta, hắn đã lâu không hồi phủ, vừa trở về đã nói trong phủ rất khác."
Yến Tam Hợp nhìn về phía Chu Viễn Hạo.
Chu Viễn Hạo cẩn thận nhớ lại thử: "Ta cảm thấy người rất thoải mái, hô hấp cũng thông thuận, trước kia cũng thông thuận, cũng thoải mái, nhưng hình như rất khác."
Yến Tam Hợp: "Ngoại trừ ba huynh đệ các ngươi, còn ai có cảm giác này nữa không?"
Chu Viễn Mặc lắc đầu.
Yến Tam Hợp thốt lên: "Nhà các ngươi có vấn đề."
Trong lòng Chu Viễn Mặc chấn động.
Thân là người đứng đầu Khâm Thiên Giám, đương gia của Chu phủ, từ nhỏ đến lớn đi theo phụ thân xem qua vô số phong thủy.
Nhìn nhiều, tất nhiên thân thể sẽ có phản ứng theo bản năng.
Có tòa nhà vừa vào cửa, hắn chẳng cần lấy la bàn ra, chỉ cần nhắm mắt lại, tĩnh tâm, mở lỗ chân lông ra là đã biết được phong thủy tốt hay xấu.
Tòa nhà tốt có dương khí, vừa bước vào thì như gỗ gặp gió xuân, cả người cực kỳ thoải mái.
Cách kiểm tra dương khí đơn giản nhất, là tìm một bé trai tầm ba tuổi, thả nó vào trong nhà.
Nếu nó cười híp mắt chơi đùa chung quanh, vậy thì tòa nhà này là dương trạch, có dương khí.
Nếu bé trai vừa đặt chân xuống đất, đã khóc không ngừng, thì không cần mời thầy phong thủy, tòa nhà này chắc chắn không ổn.
Nhưng vấn đề mấu chốt là, tổ trạch Chu gia, là tổ tiên Chu gia từng thế hệ truyền lại, tòa nhà này đã là nơi tốt nhất mà tổ tông chọn rồi.
Địa thế tốt nhất;
Bố trí tốt nhất;
Nói một câu không khoa trương thì mỗi cái cây trong tòa nhà này, các tổ tiên đều đã tính toán canh giờ, trồng hướng nào, có lợi cho Chu gia, có lợi cho con cháu hay không.
Cho nên, ngoại trừ hoàng thành ra thì Chu gia là nơi có phong thủy bảo địa tốt nhất, căn bản không thể có vấn đề gì.
Trước đó, Chu Viễn Mặc vẫn đinh ninh như vậy.
Cho đến khi tấm bùa kia dán lên, hoa cỏ trong phủ cải tử hồi sinh, cả người hắn cảm thấy cả người thoải mái, mới ý thức được vấn đề này.
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Mỗi một cách sắp xếp trong phủ này hắn đều biết rõ ràng.
Với cả, hắn là người có linh tính như vậy, vì sao trước đây lại chẳng hề nhận ra?
Chu Viễn Mặc cắn răng hỏi: "Yến cô nương, ngươi cảm thấy vấn đề sẽ xảy ra ở đâu?"
"Không biết."
Yến Tam Hợp liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Nhưng sớm muộn gì cũng biết thôi."
...
Dù Yến Tam Hợp đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nhìn thấy Mao thị, nàng vẫn rất kinh hãi.
Tướng mạo Mao thị vốn là viên ngọc minh châu, cũng chính vì thế mà Yến Tam Hợp mới nói nàng là một đóa hoa phú quý nhân gian.
Bây giờ Mao thị nửa dựa nửa nằm trên giường, mái tóc đen đã biến thành xám trắng.
Hai gò má vốn đầy đặn chợt lõm xuống. Làn da được bảo dưỡng rất tốt cũng đầy nếp nhăn, dáng vẻ cực kỳ khô khan.
Nói sao nhỉ?
Giống như một bông hoa bị mất chất dinh dưỡng và khô héo đi vậy.
Yến Tam Hợp ngồi xuống bên giường: "Phu nhân có cảm thấy không khỏe ở đâu không?"
Mao thị lắc đầu: "Không thấy không khỏe ở đâu cả, chỉ cảm thấy chẳng có chút sức lực."
Yến Tam Hợp: "Có thể ăn uống không?"
"Ăn gì cũng không có khẩu vị, ăn tổ yến, ăn cháo đều là chỉ có một vị." Mao thị hữu khí vô lực nói: "Yến cô nương, ta bị sao vậy? Có phải người xui xẻo tiếp theo là ta không? Ta sắp chết rồi ư?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT