Bản đao đánh xuống, chỉ mấy chục cái thôi là người trên băng ghế đã rũ đầu, mệnh nhập hoàng tuyền.
Lúc này Bộ Lục mới lấy bàn tay đang nắm trên vai Tạ Tri Phi ra, xoay người rời đi.
"Bộ tướng quân đợi đã, ta còn hai câu hỏi."
Bộ Lục từ từ xoay người, rũ mắt nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi nhìn lại hắn.
"Câu hỏi thứ nhất, nếu là gián điệp thì vì sao không giao cho Cẩm Y Vệ, để cho bọn họ điều tra xem người này còn đồng bọn khác trong kinh thành hay không?"
Xem ra họ Tạ này không chỉ là một công tử bột.
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, quân đội cũng có quy củ của quân đội. Còn Cẩm Y Vệ?" Bộ Lục cười gằn một tiếng: "Trong kinh có người Thát Đát, vốn là sự thất trách của họ."
Tạ Tri Phi căng thẳng, đâu chỉ là Cẩm Y Vệ thất trách, Binh Mã Ti ngũ thành cũng không thoát khỏi liên quan.
"Câu hỏi thứ hai: Có một người, Bộ tướng quân hình như còn chưa xử trí."
Mọi người bị hắn nhắc nhở như vậy, vội vàng chuyển ánh mắt về phía nghĩa tử họ Từ.
Chỉ thấy hắn giống như bị búa đánh đến bối rối, nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, đồng tử không nhúc nhích.
Nghĩ lại, hắn cũng không ngờ tiểu quan nhân mà mình bỏ nhiều tiền để bao lại là quân cờ ngầm.
Đúng vậy, còn chưa xử trí người này.
Đường đường là nghĩa tử của Bộ tướng quân, đã đi dạo Hoa lâu, lại còn bị một quân cờ ngầm câu lên giường.
Lỡ như hắn đã tiết lộ bí mật của Bộ gia quân, vậy thì đó là tội lớn thông đồng với địch, phải mất đầu.
"Không làm phiền Tạ đại nhân quan tâm, tất nhiên ta sẽ xử trí theo quân pháp."
Ánh mắt Bộ Lục hiện lên vẻ đau đớn.
"Hắn không hay biết gì, không tính là tội lớn thông đồng với địch, nhưng tội đi dạo hoa lâu, không nhìn rõ người thì không thể tha, đánh tám mươi đại bản."
Ánh mắt hắn nhìn qua nghĩa tử, nhả ra từng chữ.
"Có thể chịu đựng được hay không, phải xem mạng của hắn."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Mấy chục binh sĩ lập tức đuổi theo, không để hụt mất một bước.
Từ Niệm An thì bị người kéo ra khỏi lầu Ngọc Sênh, ném lên lưng ngựa, không có binh sĩ nào bước lên khoác cho hắn một bộ xiêm y, thời tiết lạnh lẽo nhưng vẫn để cho hắn ở trần như vậy.
Tạ Tri Phi không tự chủ được đi theo.
Bộ Lục xoay người lên ngựa, tay cầm roi ngựa chỉ vào Tạ Tri Phi, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ba vạn quân Bộ gia, không ai dám nhìn thẳng ta, tên nhóc nhà ngươi lại dám, đúng là lá gan không nhỏ."
Cổ họng Tạ Tri Phi khẽ nhúc nhích: "Vì sao không dám? Ngươi cũng đâu phải hung thần ác sát gì?"
"Ông đây bây giờ không phải, nhưng cầm đao lên là phải đấy."
Bộ Lục kẹp chân vào bụng ngựa đi hai vòng quanh Tạ Tri Phi, sau đó ngẩng đầu: "Các chàng trai, xuất phát."
Một tiếng "Xuất phát" vang lên, mấy chục binh sĩ đồng loạt xoay người lên ngựa, đồng loạt giơ roi ngựa lên, động tác đồng nhất giống như là một.
Trong bóng tối, một đoàn kỵ binh đen kịt rời đi như sấm sét, vội biến mất trong tầm mắt Tạ Tri Phi.
Mắt hắn, ướt rồi.
Máu hắn, nóng lên.
Bốn kinh tám mạch, đều dường như bốc cháy.
Hắn giống như nhìn thấy tổ phụ hắn mặc một bộ khôi giáp, đeo đại đao trên lưng, rong ruổi trong ngập tràn bão cát.
Hắn giống như thấy được bốn người bác của hắn, không rời một tấc đi theo sau Đại tướng quân, khôi giáp lẫm liệt, đao quang như tuyết.
Lại giống như thấy được những chàng trai trong quân đội Trịnh gia, xương cốt ai nấy đều cứng thép boong boong, không sợ hãi xông về phía trận địa địch.
Chín năm, hắn cố gắng sắm vai tam gia Tạ phủ.
Tam gia lười biếng.
Tam gia phong lưu.
Tam gia hiền hòa.
Tam gia miệng ngọt.
Nhưng sát khí của Chu gia hôm nay nói rõ cho hắn biết... hắn căn bản không phải Tạ tam gia, hắn là Trịnh Hoài Tả.
Là cháu ruột của lão tướng quân Trịnh Ngọc.
Là tên nhóc từ nhỏ đã cầm một thanh đao còn lớn hơn người mình, khổ luyện mỗi ngày dưới roi của phụ thân.
Trong máu hắn có da ngựa bọc thi thể, có sa trường thu điểm binh, có cả nhà trung liệt...
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Tạ Tri Phi lại nổi lên một ý niệm.
Nếu như ta đã là Trịnh Hoài Tả, thì có thể tòng quân không?
Ta sẽ làm thanh đao nhọn của Triệu Hoài Nhân, thay hắn đi trong gió mưa với đám võ tướng kia.
Thay hắn cùng uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt lớn, xưng huynh gọi đệ với bọn họ.
Thay hắn vào sinh ra tử dưới mưa tên, đồng cam cộng khổ với bọn họ.
Ta có thể tòng quân không, để dùng đao trong tay, dùng quân công trên người đi bảo vệ một người.
Thân thế của nàng kỳ lạ khó lường, huyết án diệt môn của Trịnh gia dấy lên vì nàng, bí mật đằng sau này một khi bị mở ra thì chắc chắc là mưa to gió lớn.
Nàng là người mà tổ phụ, phụ thân thà rằng hy sinh cốt nhục của Trịnh gia, cũng muốn liều mạng bảo vệ, nếu họ không còn, thì nên đến phiên ta.
Dòng máu của người Trịnh gia chợt ùa lên.
Ý chí chiến đấu trong máu, sự dũng mãnh, trung thành, cuồng vọng, từng chút chạm vào trái tim Tạ Tri Phi.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng chợt thấy kiên định.
Ta có thể!
Ta phải làm được!
"Tạ Thừa Vũ, ngươi khóc à?" Hách Quân thò đầu tới, bất ngờ.
"Nghĩ gì vậy?"
Tạ Tri Phi lười lau cả nước mắt: "Bụi bay vào mắt thôi."
"Ta biết mà, sao có thể!" Hách Quân vươn tay ôm vai hắn: "Đi, đi, đi, tiếp tục uống rượu đi."
"Còn có tâm tư uống rượu sao?"
Tạ Tri Phi nghiêm mặt: "Mau về đi, kể chuyện lầu Ngọc Sênh cho cha ngươi nghe, để cha người tiến cung trong đêm."
Hách Quân phong lưu thì phong lưu, nhưng đầu óc hắn vẫn dùng tốt.
Lầu Ngọc Sênh có người Thát Đát trà trộn vào, việc này là chuyện lớn, truyền đến tai bệ hạ thì tối nay Binh Bộ, Cẩm Y Vệ đừng hòng được ngủ nghỉ.
Phụ thân tiến cung ngay trong đêm, đoạt được công lao đầu tiên, nói không chừng Hách Quân hắn cũng có thể dính chút ánh sáng.
Ánh mắt Hách Quân nhìn Tạ Tri Phi lập tức nóng lên.