Yến Tam Hợp xoay người, tiếp tục dạo bước trong bóng tối.
Nàng bình tĩnh, nhìn không ra chút phập phồng nào, nhưng Lý Bất Ngôn và Tiểu Bùi gia đều biết, đầu óc người này chắc chắn đang suy tư.
Đúng vậy, Yến Tam Hợp đang nhớ lại lần thứ hai mình vào âm giới.
Thứ ngoài ý muốn duy nhất là Chu Viễn Mặc, hắn bị đưa vào Âm giới.
Nàng cắt ngón tay vì cứu hắn.
Một giọt máu rơi xuống đất, trời đất biến sắc.
"Yến cô nương, Yến cô nương..."
Tiểu Bùi gia nhìn người tới, trong lòng nghĩ Chu đại ca sắp bị mắng rồi, Yến Tam Hợp hận nhất là lúc suy nghĩ lại bị người khác quấy rầy.
Trong bóng đêm, Chu Viễn Mặc vội vàng đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, vén áo bào lên, quỳ thẳng xuống đẩt.
"Chu đại ca, ngươi..."
"Yến cô nương." Chu Viễn Mặc không để ý tới Tiểu Bùi gia, ngẩng đầu nhìn Yến Tam Hợp, cầu xin.
"Cầu xin ngươi ra tay cứu Chu gia, đại ân đại đức không thể báo đáp, ngoại trừ chuyện kia ra thì cái mạng này từ nay về sau cũng là của Yến cô nương."
Trái tim Tiểu Bùi gia run lên.
Ngay cả mạng cũng cho Yến Tam Hợp, đây là vì sao?
Yến Tam Hợp chẳng hề nhúc nhích lông mày, chỉ lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi muốn ta cứu như thế nào?"
Chu Viễn Mặc buông tay bên người, run rẩy: "Máu của cô nương, có thể cứu."
Ta nghe thấy gì thế?
Tiểu Bùi gia sợ tới mức vội vàng nhìn Lý Bất Ngôn, không ngờ gương mặt Lý Bất Ngôn, lại như mưa gió sắp đến, nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp lạnh lẽo nói: "Ngươi thông minh đó."
Chu Viễn Mặc miệng đầy mùi máu, nhưng lòng lại đắng cay.
Từ nhỏ hắn đã theo phụ thân học tập xem bói xem phong thủy, đã gặp qua rất nhiều chuyện âm tà.
Trong âm giới, Yến Tam Hợp cắt ngón tay, đám quạ liền thối lui, trăng máu cũng ẩn vào bầu trời đêm, hiển nhiên là máu của nàng có tác dụng.
Trở lại nhân gian, từ hầm băng đi ra đã truyền đến tin tức tốt là nương và tam đệ muội tỉnh lại.
Trực giác của hắn cho thấy, chuyện này chắc chắn có liên quan đến máu của Yến Tam Hợp, vì thế mới hỏi thêm một câu: "Tỉnh lúc nào."
Bây giờ xem ra, trực giác này rất đúng.
Nương và tam đệ muội gặp chuyện không may là bị tà khí của Âm giới quấn lấy, máu của Yến Tam Hợp, không chỉ có thể đánh lui đám quạ kia mà có thể khiến trăng máu ẩn thân, còn có thể cứu bọn họ.
"Yến cô nương, ngươi có điều kiện gì, cứ nói, chỉ cần là việc ta làm được..."
Chưa nói hết thì cổ Chu Viễn Mặc chợt thấy hơi lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, thì thấy một thanh nhuyễn kiếm, chỉ cần nhích về phía trước một tấc là có thể chặt đứt cổ hắn.
"Hỏi một người Chu gia nàng phải đổ máu một lần. Tâm ma này không giải được, lại tiếp tục hỏi, đến khi Yến Tam Hợp mất hết máu mà chết hả."
Lần này Lý Bất Ngôn thật sự đã nổi lên sát khí.
"Chu lão đại à, không phải chỉ có mạng người Chu gia các ngươi mới đáng giá đâu."
"Lý cô nương, không cần cứu một người đổ máu một lần đâu." Tay phải Chu Viễn Mặc run rẩy lấy bùa trong ngực ra, giơ lên cao.
"Chỉ cần Yến cô nương chịu cứu thêm một lần, ta sẽ dán lá này lên trán phụ thân, là có thể trấn tà cứu người."
Thấy Lý Bất Ngôn thờ ơ, hắn vội nói: "Trong lục hào gọi nó là Cửu Sát."
Yến Tam Hợp: "Có thể trấn được bao nhiêu ngày?"
Chu Viễn Mặc: "Chín chín tám mươi mốt ngày, cũng là không đến ba tháng."
Yến Tam Hợp không cảm thấy chuyện này đơn giản như vậy: "Ngoại trừ máu của ta, ngoại trừ lá bùa này, còn cần cái gì nữa?"
Chu Viễn Mặc rũ mi, nhỏ giọng nói: "Bùa này không phải bùa bình thường, còn cần ba năm dương thọ của ta."
Yến Tam Hợp: "Ba tháng sau thì sao? Bùa này có mất hiệu lực hay không?"
"Có!" Chu Viễn Mặc ngẩng đầu: "Nếu như ba tháng sau tâm ma của cha ta vẫn chưa giải thì cần phải vẽ bùa mới, lại xin Yến cô nương thêm một giọt máu."
Yến Tam Hợp: "Thêm ba năm dương thọ của ngươi?"
Chu Viễn Mặc liếm môi dưới: "Chín năm."
Không ngờ còn tăng gấp ba,
Yến Tam Hợp hỏi tận gốc rễ: "Nếu như ba tháng sau nữa, tâm ma vẫn không giải được, ngươi chắc chắn phải vẽ thêm một lá bùa, thì tốn mấy năm dương thọ?"
"Theo lý là tám mươi mốt năm." Chu Viễn Mặc cười khổ: "Chỉ là ta không đủ tám mươi mốt năm dương thọ để trừ, cho nên..."
Yến Tam Hợp cả kinh: "Ngươi sẽ chết?"
Chu Viễn Mặc: "Vâng, vẽ xong lá bùa thứ ba, ta sẽ chết!"
Im lặng!
Sự im lặng khiến cho hô hấp người ta ngừng lại!
Tiểu Bùi gia nghe mà choáng váng.
Không phải hắn không rõ, là thế đạo này biến hóa quá nhanh.
Trong nháy mắt, máu của Yến Tam Hợp đã trở thành thịt của Đường Tăng, mà Chu đại ca chỉ còn sống được sáu tháng?
Chuyện này...
Nương nó là chuyện gì đây?
Lý Bất Ngôn cất nhuyễn kiếm lại, hất cằm với Yến Tam Hợp, dứt khoát nói: "Ta không ngăn cản, ngươi làm chủ đi."
Yến Tam Hợp không chớp mắt nhìn Chu Viễn Mặc: "Ngươi cam tâm sao?"
Cam tâm bỏ mạng vì Chu gia?
Chu Viễn Mặc: "Không có con đường khác, ta chỉ có thể đánh cược một phen thôi."
Đánh cược vào sự thông minh của Yến Tam Hợp.
Đánh cược vào sự nhẫn tâm của phụ thân.
Đánh cược vào vận may của mình.
"Mạng của ngươi vô dụng với ta." Yến Tam Hợp khẽ nhắm mắt: "Nhưng ta bằng lòng đánh cược với ngươi một lần."
"Yến cô nương..."
Chu Viễn Mặc vừa mừng vừa sợ, yết hầu trượt vài cái, nhưng chẳng nói nên lời.
Hắn là người Chu gia, hắn chết vì Chu gia, chết cũng đúng lý đúng tình.
Nhưng Yến Tam Hợp không phải, nàng...
"Không cần lãng phí thời gian, làm việc đi."
Chu Viễn Mặc nhìn chằm chặp Yến Tam Hợp, xoay người dùng tay áo lau nước mắt, sau đó khom lưng dập đầu.
Dập đầu ba cái xong, hắn hùng hồn nói từng câu từng chữ: "Yến cô nương, từ nay về sau cái mạng này của ta là của ngươi.
"Không đợi Yến Tam Hợp nói gì, Chu Viễn Mặc đã đứng lên khỏi mặt đất."
"Yến cô nương, đi theo ta."
...
Trong bóng đêm.
Yến Tam Hợp đi theo phía sau Chu Viễn Mặc, phía sau nàng là Tiểu Bùi gia, Lý Bất Ngôn đi cuối cùng.
Một hàng bốn người, không xách đèn lồng, cứ đi trong bóng tối.
Càng đi, càng cảm giác những ngọn đèn của Chu gia cách bọn họ càng xa.
"Vẽ bùa làm phép, phải ở bí cảnh, bí cảnh ở góc đông bắc phòng, nơi này ngoại trừ cha và ba huynh đệ chúng ta ra thì không ai có thể đi vào, ngay cả lão tổng quản cũng không được."
Yến Tam Hợp: "Gia chủ trước kia thì sao?"
Chu Viễn Mặc: "Gia chủ đã thay nhiều đời, nhưng bí cảnh luôn là đây, không thay đổi."
Tuy rằng bên cạnh có một cao nhân Khâm Thiên Giám, một bà đồng, một đại hiệp, nhưng Tiểu Bùi gia vẫn thấy hơi sợ.
"Chu đại ca, tại sao đoạn đường này tối đen như mực, chẳng có một ngọn đèn thế?"
"Đèn là sáng, tương khắc với âm." Chu Viễn Mặc nhìn về phía sau: "Yến cô nương, cẩn thận dưới chân, đoạn này đều là đường đá vụn, không dễ đi."
Lý Bất Ngôn vừa nghe lời này, vội đẩy Tiểu Bùi gia ra sau, đỡ lấy cánh tay Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp: "Tại sao lại có đường đá vụn?"
"Có lợi cho việc bố trận làm phép."
Chu Viễn Mặc: "Tổ sư Chu gia chúng ta là Viên Thiên Cương, ông am hiểu nhất hai loại: một loại là phong giám, loại khác là Cân cốt đoán mệnh."
Yến Tam Hợp: "Cân cốt đoán mệnh thì ta biết, nhưng phong giám là gì?"
Chu Viễn Mặc: "Phong giám là chỉ dựa vào tiếng gió hướng gió, là có thể đoán được hung cát."
Tiểu Bùi gia nhịn không được cảm thán: "Giỏi thật."
Chu Viễn Mặc: "Chỉ tiếc là đến thế hệ chúng ta, Phong Giám đã trở thành một truyền thuyết, Chu gia có giỏi hơn nữa cũng không học được môn đó."
Yến Tam Hợp: "Đây cũng là nơi các ngươi theo Chu lão gia học sao?"
"Một nửa ở thư phòng của cha ta, một nửa ở đây, thời gian ở đây nhiều hơn một chút."
Chu Viễn Mặc: "Con cháu Chu gia, ba tuổi vỡ lòng đã học thuộc thiên can địa chi*, năm tuổi nhập môn bái kiến tổ sư gia, bảy tuổi đã đọc thuộc Chu Dịch làu làu."