Yến Tam Hợp cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt.
Bùi Ngụ ngồi xuống bên giường, chẳng chẩn ra được gì, cũng chẳng trông mong chẩn được gì, mạch tượng của nha đầu này lúc nào cũng kỳ lạ.
Vẫn là châm cứu đi.
Một châm đâm xuống, Yến Tam Hợp phút chốc đã mở mắt.
"Ai da nương của ta!" Lý Bất Ngôn mừng rỡ bước lên ôm chặt người vào trong ngực: "Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, Yến Tam Hợp, ngươi làm ta sợ muốn chết..."
"Ta..."
Yến Tam Hợp vừa mới đứng lên, phát hiện mình chẳng có chút sức nào, dụi đầu vào trong ngực Lý Bất Ngôn, ý bảo nàng đừng nóng vội.
Bùi Ngụ thấy Yến Tam Hợp nói còn không ra lời, vội nói: "Một mũi không đủ, châm thêm mấy mũi đi!"
Còn châm?
Yến Tam Hợp yếu ớt nói: "Đừng châm nữa, ta chỉ mệt quá thôi."
Chu lão nhị tủi thân nhìn đại ca nhà mình, khổ sở nói không nên lời.
Ngoài cửa, trái tim của Tạ Tri Phi cuối cùng cũng thả lỏng, dập đầu sau lưng Chu Thanh, cố sức thở hổn hển hai hơi... may quá, may quá.
"Tam gia đâu, tỉnh chưa?"
Tạ Tri Phi ngẩng đầu lên.
Ký ức xa xưa gào thét ập đến.
Từ nhỏ nàng đã là một con ma bệnh, một năm bốn mùa uống thuốc, sốt cao, sốt bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại sẽ luôn hỏi: Hắn đâu rồi?
Hắn đâu rồi?
Tam gia đâu rồi?
Giọng điệu đã lâu không nghe thấy này khiến trái tim Tạ Tri Phi tan nát, vội vàng cúi đầu, dùng sức nuốt nước mắt vào trong.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi."
Tiểu Bùi gia đứng đằng sau đẩy Chu Thanh ra, bước vào trong phòng: "Cũng giống như ngươi, còn yếu lắm."
Yến Tam Hợp gian nan ngẩng đầu.
Cuối ánh mắt, nhìn Tạ Tri Phi được Chu Thanh cõng, đang nhíu mày, lẳng lặng nhìn nàng.
Mặt trời phía đông chiếu từ phía sau hắn qua khe cửa sổ, một sáng một tối, Yến Tam Hợp không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn.
Nhưng không biết gì sao, nàng cảm thấy người này đang lo lắng cho nàng, bởi vì hai hàng lông mày hắn đang nhíu lại rất sâu.
"Chu Thanh, đặt ta lên ghế!"
"Cút ra ngoài hết cho ta!"
Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên, là giọng của Lý Bất Ngôn.
Tất cả mọi người giật mình nhìn Lý Bất Ngôn, không hiều vì sao đang yên đang lành, nàng lại đột nhiên nổi đóa.
"Cút!"
Lý Bất Ngôn rút nhuyễn kiếm bên hông ra đập mạnh lên bàn.
Tiểu Bùi gia sợ tới mức lui về phía sau một bước: Huynh đệ, nàng nổi điên gì thế?
Tạ Tri Phi mờ mịt: Không biết.
"Bất Ngôn." Yến Tam Hợp biết Lý Bất Ngôn vì sao nổi đóa, chồng người ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Ta thật sự rất mệt."
"Ngươi tưởng ta ba tuổi sao?" Ngực Lý Bất Ngôn phập phồng, hiển nhiên là đang giận đến cực hạn.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì trong hầm băng?"
"Vì sao Chu lão đại cũng biến mất?"
"Tại sao ngươi ngất đi, còn hắn vẫn khỏe?"
"Sao ngón tay hắn lại gãy?"
"Có phải tâm ma của Chu lão gia có biến hóa hay không?"
Từng câu hỏi bị ném ra, Yến Tam Hợp hấp hối nghĩ: Nha đầu này cũng thông minh, chỉ là lười động não thôi.
"Tại sao trước khi ngươi rời khỏi Phủ Vân Nam, sắc mặt lại quyết tuyệt như thế!"
Ánh mắt mọi người dời từ trên người Lý Bất Ngôn sang Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi cười khổ trong lòng.
Ngay cả người thần kinh thô như Lý Bất Ngôn và Bùi Minh Đình còn nhận ra tâm ma này có điều không đúng.
Hắn trượt khỏi lưng Chu Thanh, vịn khung cửa, gian nan đi vào trong phòng.
Tạ Tri Phi vốn không muốn hỏi, đều giấu sự sợ hãi và lo lắng trong lòng, nhưng lại bị lời chất vấn của Lý Bất Ngôn kích thích.
Hắn không thể không hỏi.
"Yến Tam Hợp, có phải ngươi gạt chúng ta chuyện gì không?"
Còn quyết tuyệt?
Ba chữ này hoàn toàn chọc giận Lý Bất Ngôn, vội cầm kiếm trên bàn lên.
"Lý đại hiệp, Lý đại hiệp!"
Tiểu Bùi gia hôm nay bị kinh hãi nguyên cả ngày: "Ngài làm việc tốt đi, yên tĩnh một lát, thế cục đã loạn lắm rồi."
Người này vừa đè xuống, lại phải dỗ người kia.
"Yến Tam Hợp, ngươi không phải thật sự gạt chúng ta điều gì chứ?"
Ngữ khí của Tiểu Bùi gia cực kỳ chân thành: "Chúng ta là gì của ngươi? Lý đại hiệp là gì của ngươi? Đừng để cho chúng ta lo lắng!"
Ánh mắt Yến Tam Hợp lướt từ Lý Bất Ngôn tới Bùi Minh Đình, cuối cùng rơi vào trên mặt Tạ Tri Phi.
Trên khuôn mặt này vốn lúc nào cũng hơi tươi cười, nhưng bây giờ nụ cười kia lúc này lại không tồn tại, khiến cho nàng không dám nhìn thẳng.
Quan sát kỹ thật đấy!
"Bất Ngôn, đỡ ta đứng lên."
Tiểu Bùi gia thấy Lý Bất Ngôn vẫn còn cầm kiếm trong tay, vội vàng nói: "Để ta, để ta!"
"Ai kêu ngươi!" Lý Bất Ngôn ném kiếm, lấy một cái đệm gấm lót ở phía sau Yến Tam Hợp.
Làm xong hết thảy, nàng còn không quên trừng Yến Tam Hợp: "Ngươi tốt nhất nói thật cho ta!"
Yến Tam Hợp suy yếu đến mức chẳng mở ra được, giọng nói càng yếu ớt hơn.
"Trong hầm băng, mắt Chu lão gia lại lần nữa mở ra, hơn nữa không ngừng chảy nước mắt màu đen."
Trời ơi!
Tiểu Bùi gia cắn chặt nắm tay, không cho mình phát ra tiếng.
Vừa nghiêng đầu, phát hiện cha ruột nhà mình cũng cắn chặt tay, ánh mắt trợn còn lớn hơn hắn.
"Vì thế ta quyết định vào âm giới của Chu lão gia lần nữa."
Tiểu Bùi gia buột miệng hỏi: "Yến Tam Hợp, Âm giới là nơi nào?"
Yến Tam Hợp: "Là vùng giữa dương gian và âm phủ, người có tâm ma, đều sẽ lưu lại nơi đó."
Tiểu Bùi gia nhìn về phía Tạ Tri Phi: Huynh đệ, nghe đi kìa, bà đồng có thể đi Âm giới đấy?
Nhưng cuối cùng chẳng thể truyền tin cho người kia!
Tạ Tri Phi tập trung nghe Yến Tam Hợp nói, không để ý tới hắn.
Yến Tam Hợp: "Chu Viễn Mặc không biết vì sao lại bị ta đưa vào Âm giới, hắn là người bình thường, người bình thường không thể tiến vào Âm giới."
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Chu Viễn Mặc, Chu Viễn Mặc nghiến chặt răng, nói: "Ta cũng cảm thấy có một sức mạnh cực lớn hút mình vào."
Dứt lời, trong lòng mọi người dâng lên một ý niệm: Vậy sao ngươi này vẫn sống sót?
Yến Tam Hợp nâng mí mắt lên: "Lúc ở Âm giới đã xảy ra chuyện gì, Chu Viễn Mặc ngươi nói đi."
"Được!" Trong giọng nói Chu Viễn Mặc vẫn còn mang theo sự sợ hãi sống sót sau tai nạn: "Âm giới rất lạnh, lạnh đến xương cốt đều đau nhức."
Một chữ cuối cùng rơi xuống, tất cả mọi người đều sợ sợ hãi tới cực điểm.
Nhất là Chu lão nhị, sợ tới mức máu cũng lạnh đi: "Đại ca, vừa rồi huynh suýt nữa là..."
"Ừ!"
Ánh mắt Chu Viễn Mặc sáng quắc nhìn qua Yến Tam Hợp: "Yến cô nương đã cứu ta."
Yến Tam Hợp từ từ mở mắt, thản nhiên nói: "Ở thời điểm mấu chốt, máu của ta có thể khiến mình trở lại dương gian."
Nàng rất ít khi dùng đến.
Bình thường thì nàng chỉ cần dùng ý niệm là có thể ra ngoài được rồi.
"Ta té xỉu, là bởi vì mất máu, ngủ một giấc, dưỡng một thời gian là khỏe thôi."
Đến đây, vai lưng Lý Bất Ngôn vẫn căng thẳng mới thoáng thả lỏng một chút.
"Về phần tại sao trên mặt ta lại có sự quyết tuyệt?" Ánh mắt Yến Tam Hợp nhẹ nhàng chống lại Tạ Tri Phi: "Vẫn là hai chữ kia: hung hiểm!"
Không ai nói gì cả.
Trong phòng, thậm chí chẳng còn tiếng hít thở.
Không nhập quan được.
Ngay hôm đó đã chết hai người một lớn một nhỏ.
Khó khăn lắm mới mời được Yến Tam Hợp trở về, ngày đầu tiên Giải Tâm Ma thì phu nhân té xỉu, Tam phu nhân té xỉu, Chu đại gia suýt nữa bị giữ lại âm giới.
Đây không phải hung hiểm, mà quả thực rất nguy hiểm.
Nguy hiểm chết người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT