Bùi Ngụ gần như bị kéo vào trong viện, ngước mắt lên nhìn thấy Yến Tam Hợp, chưa kịp nói gì đã vội vàng vào phòng trong.
Vừa vào phòng, Bùi Ngụ không nói gì mà bắt mạch ngay, chẩn đoán hồi lâu, mới nói: "Trầm Hương, lấy châm."
Trầm Hương nhanh chóng mở hộp thuốc ra, đưa một chiếc túi da vào tay Bùi Ngụ.
"Sư phụ, châm đây ạ."
Ba mũi châm vào huyệt Bách Hội nhưng Mao thị không có động tĩnh gì.
Tim Bùi Ngụ đập thình tịch, lại nhanh chóng thi thêm ba châm, mí mắt Mao thị lúc này mới hơi khẽ động.
Không hay rồi!
Bùi Ngụ nhanh chóng xắn tay áo lên: "Những người không liên quan mau ra ngoài, kéo áo phu nhân lên quá ngực, tháo đai trán ra."
Chu Vị Hi đẩy Chu Viễn Mặc: "Đại ca, các ngươi ra ngoài trước đi, ta ở trong này."
Chu Viễn Mặc mơ mơ hồ hồ đi ra khỏi phòng.
Khi mẫu thân ngất đi, hắn đang ở bên cạnh, mới giây trước vẫn còn nói thèm ăn, mà giây sau đã ngã nhào về phía trước.
"Yến cô nương."
Chu Viễn Mặc đứng cạnh Yến Tam Hợp.
"Nương ta vẫn luôn khỏe mạnh, hơn hai tháng trước trong phủ xảy ra chuyện cấp bách như vậy mà cũng đâu có bị ngất đâu."
"Ta đã nói qua với Chu Vị Hi rồi."
Yến Tam Hợp ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Không thể nhanh như vậy."
"Nhưng..."
"Đại gia, đại gia, không xong rồi, không xong rồi."
Một nha đầu mặc đồ màu lục chạy như bay vào: "Tam thiếu phu nhân... ngươi vừa thổ huyết, ngất rồi."
"Cái gì?"
Mẫu thân bị ngất, tam đệ muội cũng thổ huyết ngất...
"Yến Tam Hợp."
Chu Viễn Mặc vừa hét vừa vươn tay ra khóa chặt lấy hai cánh tay Yến Tam Hợp.
"Đây, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi nói rõ cho ta!"
"Bỏ nàng ra!"
m thanh vang lên, một thanh nhuyễn kiếm lao tới.
Tât cả chuyện này xảy ra quá đột ngột.
Đột ngột đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng lại, cổ Chu Viễn Mặc kề thêm một thanh nhuyễn kiếm sáng loáng.
"Bất Ngôn."
Yến Tam Hợp nhẹ giọng gọi.
Lý Bất Ngôn vẫn thờ ơ, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nổi gân xanh của Chu lão đại, lạnh lùng lặp lại một câu.
"Ta bảo ngươi bỏ nàng ra."
Chu Viễn Mặc không nhúc nhích.
Hắn quỳ xuống;
Hắn đã vứt bỏ quy tắc của tổ tiên, thề sẽ trung thành với nàng, kết quả là mới ngày đầu tiên...
"Tại sao?"
Chu Viễn Mặc gầm lên: "Tại sao mẫu thân ta và tam đệ muội lần lượt xảy ra chuyện?"
"Chu Viễn Mặc."
Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: "Thay vì tra hỏi ta, sao ngươi không đi xem Tam thiếu phu nhân có còn cứu được hay không. Nếu được, thì cứu nàng; nếu không, thì khiêng một cỗ quan tài về đây."
Bà cô ơi, xin nàng nói dễ nghe một chút được không!
Tiểu Bùi gia gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh.
Vào lúc sống còn như thế này, đừng kích thích Chu lão đại nữa, không nhìn thấy ánh mắt hắn luôn chằm chằm như muốn ăn thịt ngươi hay sao.
Nhưng, những lời gay gắt của Yến Tam Hợp còn ở phía sau.
"Gia chủ đời này của Chu gia gặp biến cố lại có đức tính như vậy sao? Ta thấy tâm ma này cũng không cần giải nữa, dù sao thì Chu gia trong tay ngươi sớm muộn gì cũng bại thôi."
"Cha, cha..."
Tiểu Bùi gia hét đến khản cả giọng: "Nhanh, nhanh đi xem Tam thiếu phu nhân có sao không."
Bùi Ngụ có thể nghe rõ ràng mọi thứ bên ngoài, có điều tay vẫn còn đang thi châm, không đào đâu ra lúc nào rảnh.
Một châm cuối cùng hạ xuống, ông vội vàng vỗ vai Trầm Hương, lại vội vàng cầm hộp thuốc đến bên cạnh con trai, đạp cho hắn một cước.
"Đồ ngốc, mau đi gọi thái y khác đến, ta nào có ba đầu sáu tay, vị bên trong vẫn còn chưa tỉnh!"
Tiểu Bùi gia bị đá đến choáng váng.
Nhị gia Chu phủ đã kịp phản ứng lại: "Mau, mau đi mời thái y."
Một cậu bé sai vặt nhanh nhẹn co cẳng chạy.
Bùi Ngụ chỉ tay vào Chu lão đại, hận rèn sắt không thành thép:
"Dù có vội đến mấy cũng không được trách Yến cô nương, muốn trách phải trách cha các ngươi, trong lòng rốt cuộc có gì mà không buông được? Tự trách bản thân mình đi, cái gì cũng không biết, làm con trai kiểu gì thế?"
Nói xong, ông nhấc chân chạy, vừa chạy vừa hét:
"Yến cô nương ở viện nào, mau dẫn đường đi, kẻ nào cũng không ngây ra thì phát rồ phát dại, còn có thể làm chút chính sự hay không!"
Hễ có động tĩnh gì lại trách móc Yến Tam Hợp, người ta đâu có nợ Chu lão đại ngươi, ngươi nhảy lên nhảy xuống cho ai xem? Có biết rõ là ai đến cứu ai không?
Còn nữa.
Một nam nhân đã ba mươi tuổi, trong tay chấp chưởng Khâm Thiên Giám, gặp chuyện còn không bằng một tiểu cô nương, chẳng trách Yến Tam Hợp người ta lại mắng ngươi.
Mắng giỏi lắm!
Ta cũng muốn mắng!
Lão tử vì Chu gia các ngươi vắt chân lên cổ mà chạy, mệt muốn chết rồi!
Chu Viễn Mặc buông thõng tay, cả người như bị đóng băng, vừa mệt mỏi vừa suy sụp.
Đây đều là người thân của hắn!
Chuyện xảy ra ngay trước mắt hắn, sau này xuống cửu tuyền hắn biết ăn nói ra sao với liệt tổ liệt tông đây.
"Cha..."
Vì bi phẫn, cơ mặt Chu Viễn Mặc không khống chế được mà run lên: "Cầu xin cha giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng con!"
Bỏ qua?
Đồng tử Yến Tam Hợp cho rút lại như kim châm.
Việc đầu tiên của hóa niệm giải ma chính là tìm hiểu người chết.
Người trước khi chết, kiếp trước sẽ hiện lên trong tâm trí như một thước phim quay chậm, với người có tâm ma, một cảnh tượng nào đó sẽ ở mãi trong tâm trí họ.
Yến Hành là một bức thư nhà;
Quý lão phu nhân là một con chó đen;
Đường Chi Vị là một đoạn tiếng la.
Nàng nhìn thấy tâm ma của họ, đồng ý giải ma cho họ, tương đương với việc ký khế ước với người chết.
Một khi khế ước được ký, oán khí của người chết sẽ không lớn như vậy, họ sẽ cho Yến Tam Hợp - người giải ma một chút thời gian.
Nàng có thể ra khỏi làn sương đen của Chu lão gia, khế ước này đã được ký.
Vì sao, Chu lão gia bỗng chốc lại không đợi được?
Điều này không hợp lý!
Đôi mắt đen của Yến Tam Hợp đảo qua, nhìn về phía Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu rùng mình khi bị nàng nhìn: "Yến, Yến Tam Hợp, ngươi, ngươi..."
"Ngươi nói với cha ngươi, dù thế nào đi nữa cũng phải giữ lại mạng phu nhân và Tam thiếu phu nhân."
"Sao lại là ta chuyển lời?"
Đầu óc Bùi Tiếu chợt thông minh đột xuất: "Ngươi thì sao, sao lại đi?"
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Ta muốn xuống dưới thăm dò lần nữa."
Xuống dưới, là chỉ hầm băng;
Thăm dò, là chỉ Chu lão gia.
Bùi Tiếu nghĩ lại cảnh vào hầm băng ngày hôm qua, hai chân bắt đầu va vào nhau lập cập.
"Những, những, những người khác chúng ta chỉ, chỉ, chỉ, chỉ thăm dò một lần, vì, vì, vì sao..."
"Vì có gì đó không ổn!"
Yến Tam Hợp liếc nhìn Lý Bất Ngôn, Lý Bất Ngôn vốn đã thu kiếm về lại rút kiếm ra.
Bồ Tát ơi!
Tiểu Bùi gia nhìn thấy tình cảnh này liền ngã mông xuống đất, trong lòng ngihx tiểu gia ta rút lui lúc này cũng chưa muộn!
"Yến cô nương."
Chu lão đại đột nhiên vươn tay ra chặn lại: "Ta đi cùng ngươi."
Ánh mắt Yến Tam Hợp sắc bén.
"Vừa rồi ta vội quá nên mất bình tĩnh, ngươi đừng so đo với ta."
Chu lão đại tỏ vẻ hối hận: "Con người ta tuy không đủ năng lực, nhưng ta vẫn biết một chút về những thứ âm tà, cô nương dẫn theo ta không chừng ta còn giúp được phần nào.". 𝑇r𝗎yệ𝙣 hay? 𝑇ì𝐦 𝙣gay 𝘵ra𝙣g chí𝙣h { 𝑇r𝐔𝐦𝘵 r𝗎yệ𝙣﹒V𝙣 }
"Ồ, Chu đại gia đột nhiên tỉnh ngộ rồi."
Lý Bất Ngôn chế nhạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT