Ngày đầu tiên làm tân nương, Mao thị bưng trà hành lễ cho với phụ mẫu chồng.
Theo lý thì nương chồng ngày đầu ít nhiều sẽ lập quy củ cho tân nương tử, nhưng lão phu nhân không lập.
Không chỉ không lập, lão phu nhân còn rất nhiệt tình dẫn nàng đi gặp người trong tộc, trong lời nói ra còn có ít nhiều che chở.
"Cho nên, mấy năm đầu ngươi gả đến Chu gia, lão phu nhân đối xử với ngươi rất tốt."
"Ừ."
Một người đối với ngươi có tốt hay không, cũng không cần nhìn nàng nói cái gì, làm cái gì, mà có thể nhìn ra được từ ánh mắt.
Vừa mới bắt đầu vài năm, ánh mắt lão phu nhân nhìn nàng rất dịu dàng, mang theo chút từ ái.
Trong phủ có năm người con dâu, chỉ một mình nàng là thứ xuất.
Trước khi xuất giá mẫu thân đã nhiều lần dặn dò, bảo nàng sau khi gả đi thì ít nói chuyện, ít ra mặt, làm việc nhiều, nịnh nhiều, đừng tiếc tiền ở trước mặt cha nương chồng.
Mẫu thân nói, có thể dùng tiền thu mua, lung lạc lòng người, thì cứ dùng tiền mà làm. Sống trên đời chỉ mong cầu được thoải mái, đấu xem ai sống lâu hơn thôi.
Nàng nhớ kỹ lời của mẫu thân, vừa nịnh nọt vừa đập tiền với lão phu nhân.
Đúng như mẫu thân nói, ban đầu cuộc sống của nàng cực kỳ thoải mái, các tẩu tẩu lúc đó không ai dám coi thường nàng.
Lão phu nhân đi đâu cũng nghĩ đến nàng, trong phòng khác có gì thì phòng nàng chắc chắn không thiếu, cực kỳ công bằng.
Thái độ của chủ tử, là thái độ của hạ nhân, ngay cả lão tổng quản quyền lực lớn nhất trong phủ, cũng rất khách khí với phòng họ.
"Bắt đầu thay đổi từ khi nào?" Yến Tam Hợp hỏi.
"Khi nào ư?" Mao thị nhớ rất rõ ràng.
"Là khi lão gia được khen càng ngày càng nhiều trong việc tính toán phong thủy, từ từ áp đảo người khác, thái độ của lão phu nhân đối với ta cũng dần thay đổi."
"Nói cách khác, là từ lúc con thứ bắt đầu uy hiếp đến con trưởng, lão phu nhân không thể không quẹo khuỷu tay vào trong, bắt đầu che chở con ruột của mình."
So với Mao thị nói năng uyển chuyển, Yến Tam Hợp lại nói thẳng thừng ra, khiến người ta chảy mồ hôi lạnh.
Mao thị cắn răng hàm, gật mạnh đầu một cái.
"Vậy nói cách khác..." Ánh mắt Yến Tam Hợp kinh ngạc: "Chu Toàn Cửu giành được vị trí gia chủ Chu gia, cũng từng trải qua trắc trở?"
"Yến cô nương, năm đứa con trai, chỉ có một đứa có thể làm gia chủ, chắc chắn phải trải qua trắc trở."
Mao thị ăn ngay nói thật.
"Nhưng rốt cuộc đã trải qua trắc trờ gì thì ta không nói được, vì lão gia chưa bao giờ tiết lộ với ta một chữ, ta cũng không dám hỏi."
"Lại là quy củ của Chu gia?"
"Nam dương, nữ âm. Chu gia xem bói xem phong thủy, làm chuyện âm tư, nữ nhân lại xen vào, nhẹ thì nhà không yên, nặng thì tai ương dính máu."
Mao thị: "Ngày đầu tiên ta vào cửa, lúc bưng trà cho lão thái gia, ông đã trịnh trọng cảnh cáo ta."
Cho đến bây giờ, Mao thị vẫn nhớ rõ, mỗi chữ lão thái gia đã nói với nàng vào năm ấy...
"Làm thê tử Chu gia, tối kỵ nhất là lắm mồm nhiều miệng, thu lòng hiếu kỳ lại, điều gì nên hỏi thì hỏi, nên lo thì lo. Những thứ không nên hỏi, không nên lo thì không được hỏi một chữ, cũng không được duỗi một ngón tay vào."
"Lão phu nhân lúc tuổi về già, không được lão thái gia sủng ái." Mao thị từ từ nói: "Sau khi lão phu nhân ngã bệnh, lão thái gia không vào phòng của bà lấy một lần, lão phu nhân bởi vì chuyện này mà mất hết động lực sống, chịu đừng mấy tháng rồi rời đi."
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Là gì sao?"
Mao thị: "Lão phu nhân muốn nhúng tay vào chuyện của Chu gia vì con trai mình, nên bị lão thái gia chán ghét."
Ồ?
Yến Tam Hợp thở nhẹ lại: "Xem ra... lão phu nhân không cam lòng con trai cả bị con thứ chèn ép nhỉ?"
"Suy bụng ta ra bụng người, ai mà cam tâm chứ." Mao thị trước kia không rõ, bây giờ có con trai con gái rồi mới hiểu được suy nghĩ của lão phu nhân, cũng rất đồng cảm.
"Nhưng thứ thiên phú này, nói trắng là ông trời ban cho chén cơm ăn, đời này có ai đấu nổi ông trời chứ, Yến cô nương nói có đúng không?"
Yến Tam Hợp lẳng lặng nhìn bà, bỗng nhiên chuyển đề tài.
"Nha hoàn trong viện Chu lão gia đổi thường xuyên cũng vì đề phòng chuyện này sao?"
Mao thị bị người ta nói trúng tim đen, dứt khoát thừa nhận.
"Cô nương thông minh, đoán đúng rồi."
"Chỗ tốt của việc làm gia chủ, không riêng gì tiếp nhận tổ trạch, tổ điền của Chu gia, mà còn càng nhiều chỗ tốt hơn."
Mao thị không muốn mình bận rộn hơn nửa đời người, kết quả lại phải chắp tay nhường cho người khác.
Lão phu nhân vì sao lại rơi vào kết cục này, nói trắng ra là vì bà quá mềm lòng.
Lúc trước nếu không phải bà đồng tình với Phó di nương.
Nếu bà không cho phép Phó di nương sinh hạ lão gia.
Nếu lão gia không thiên tư thông minh...
Chu gia này là của con ruột nàng, không ai được phép cướp.
Một nữ nhân nhân từ với người khác, thì là ác độc với mình, nếu đến lúc dùng đao thật súng thật, thì đừng nói tỷ muội họ, dù là tỷ muội ruột cũng có thể trở mặt thành thù thôi.
Yến Tam Hợp: "Quan hệ giữ lão phu nhân và lão gia nhà ngươi thế nào?"
"Lời này phải nói như thế nào đây?" Mao thị suy nghĩ nửa ngày, mới mở miệng nói: "Vẫn luôn cách một tầng."
Một người cũng gọi là "Mẫu thân", một người cũng gọi là "Con của ta", nhưng người sáng suốt vừa nhìn là đã biết ít nhiều lộ có chút khách sáo, giả dối.
Nhất là mấy năm sau, lão phu nhân chẳng biết tại sao, mà đến diễn trò cũng lười, có đôi khi còn chỉ vào mũi con thứ mắng "Lòng lang dạ sói".
"Lão gia nhà ta tính tình không nóng nảy, lúc bị mắng, hoặc là về nhốt mình ở thư phòng vụng trộm gạt lệ, hoặc là than thở với ta, ta bèn ôm ông ấy vào trong ngực, ngồi với ông ấy một hồi nghe ông ấy than thở."
Mao thị nói tới đây, đột nhiên cười khổ.
"Ông ấy bình tĩnh rồi lại quay qua khuyên ta, bảo ta đừng có tính toán với lão phu nhân, nhường bà một chút, còn nói lão phu nhân lớn tuổi, hồ đồ, trước kia bà đối xử với hắn và Phó di nương rất tốt."
Yến Tam Hợp: "Lão phu nhân bị bệnh gì?"
"Đầu tiên là vào ngày Đông Chí nhiễm một chút phong hàn, sau đó lập tức ngã bệnh, hạ sốt thì kêu đau tim, thái y nổi danh ở thành Tứ Cửu đều mời tới, cũng không biết uống bao nhiêu thuốc đắng."
Mao thị nhớ lại nói: "Lúc đi năm mười tám tuổi, ngày đó vừa khéo đến phiên ta chăm bệnh, ta ngủ ở gian ngoài, ban đêm không có gì không ổn, uống thuốc vào đổ mồ hôi rồi đi ngủ."
Ngày hôm sau ta tỉnh lại, phát hiện bên trong không có động tĩnh gì, bèn khoác xiêm y đi vào xem, thì thấy người lão phu nhân đã cứng lại.
Nói tới đây, Mao thị dùng khăn lau nước mắt.
"Lão phu nhân nửa đêm rời đi, bốn đứa con ruột không ai ở bên bà đến cuối đời, chưa tới vài ngày lại có tin đồn truyền ra, nói nàng nửa đêm nói bên tai lão phu nhân gì đó, khiến lão phu nhân tức chết.
"Yến cô nương, ngươi phân xử cho ta với."
Mao thị đến bây giờ đều cảm thấy mình cực kỳ tủi thân.
"Ngẩng đầu ba thước có thần linh, ta chỉ là một nữ nhân, sao có cái lá gan đó. Hơn nữa, ta chọc bà ấy tức chết thì có gì tốt? Ai làm gia chủ đâu phải do lão phu nhân định đoạt."
Yến Tam Hợp lẳng lặng nhìn bà.
Mấy câu này bề ngoài nghe thì như không có gì, nhưng ý ở ngoài lời cũng không ít.
Lão phu nhân là đột nhiên tắt thở.
Bởi vì quá đột ngột, nên không để lại lời nào.
Có người vu oan cái chết của lão phu nhân lên đầu Mao thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT