Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 477: Truyền thừa

Chu gia còn sao nữa, khổ sở giày vò chứ sao?

Ngày Chu lão gia chết, Nhị phu nhân sảy thai, thai nhi bốn tháng tuổi không hiểu sao lại sảy mất, Nhị phu nhân lập tức xuất huyết nhiều, mệnh khó giữ được.

Thẩm lão thái y ra tay, Thi Quỷ Môn thập tam châm cứu người.

Đi đến mũi thứ mười hai, máu của Nhị phu nhân vẫn không ngừng.

Bởi vì trước đó đã nói, chỉ châm mười hai mũi, Nhị phu nhân cuối cùng mất hết máu mà chết, sau khi chết cũng không nhắm mắt.

Thẩm lão thái y không hạ châm cuối cùng, trong lòng áy náy, khóc ngay tại chỗ. Về đến nhà lập tức ngã bệnh, đến nay vẫn còn xin nghỉ ở viện thái y.

Chu nhị gia ôm thi thể thê tử mình dần dần lạnh như băng, cực kỳ bi thương.

Trong một đêm, hắn chết cha, chết nhi tử, chết thê tử, đều là người thân nhất của hắn.

Chu nhị gia mất hết can đảm, cũng muốn đi theo, may mà bị người khác ngắn lại.

Nhị phòng khóc lóc rung trời, thi thể Chu lão gia kia còn nằm đó, nhưng trời đã sắp sáng rồi.

Trời vừa sáng, thân thích bằng hữu sẽ tới phúng viếng, cho dù Chu đại gia mặt dày dùng câu "Hôm nay là quẻ hung, bất lợi cho tân khách" một lần thì cũng chống đỡ không quá ba ngày.

Thời điểm mấu chốt phu nhân Mao thị nghĩ một chiêu, bày một bộ quan tài trống đặt ở giữa linh đường.

Không ai thần kinh đến mức mở nắp quan tài lên, để nhìn Chu lão gia một cái đâu!

Mao thị lại lần nữa hạ khẩu lệnh, hạ nhân trong phủ dám để lộ ra một chữ, mặc kệ hắn là ai thì đều đánh chết.

Cứ như vậy, người Chu gia lại nâng hai cỗ quan tài, một cái dùng để chôn "Chu lão gia", một cái dùng để chôn nhị phu nhân Nhâm thị.

Ngày hôm sau cửa lớn Chu phủ mở rộng, bạn bè thân thích đến phúng viếng.

Cha nương đẻ của nhị phu nhân chẳng thể tin nổi con gái mình đang yên đang lành đột nhiên mất đi, vừa vào cửa đã làm loạn.

Kết quả vừa nghe Chu gia mời hơn nửa thái y viện đến khám bệnh cho con gái, thì cơn tức giận này mới giảm đi một nửa.

Lại nhìn thấy hai đứa cháu gái lớn lên như hoa như ngọc, một nửa tức giận kia cũng chỉ có thể tiêu tan.

Cháu gái họ Chu, Chu gia dù thế nào thì cũng là chỗ dựa tương lai của hai tỷ muội các nàng.

Oán được ai đây?

Chỉ có thể oán mạng con gái mình không tốt.

Linh đường hai bên đều đã dàn xếp ổn thỏa, thi thể Chu lão gia lại là chuyện lớn, cũng không thể để cho hắn nằm ở trên tấm ván phơi thây như thế, để lâu ngày sẽ bốc mùi.

Chu lão đại và Mao thị thương lượng, quyết định đặt người trong hầm băng.

Những gia đình thế gia đều không thiếu bạc, họ thường sẽ đào một hầm băng trong phủ để chứa băng, đợi đến lúc trời nóng thì mang ra dùng.

Trùng hợp là, mùa hè năm nay không nóng lắm, trong hầm vẫn còn có một chút băng.

Nếu không đủ, lại len lén đến Tạ phủ, Bùi phủ mượn một chút, cố chống đỡ qua hai tháng là đến mùa đông rồi.

Trời bắt đầu vào đông, chuyện này cũng dễ làm hơn.

Chuyện thi thể đã được giải quyết, lại gặp phải một cửa ải khó khăn khác.

Người sau khi chết, phải chôn xuống đấy.

Chu lão gia cũng chỉ là giám chính Khâm Thiên Giám, một quan viên ngũ phẩm, nói trắng ra cũng là một người bình thường.

Người bình thường trong thời gian ngừng linh sẽ có thuyết pháp, ba ngày ít nhất, năm ngày là vừa đủ, bảy ngày nhiều nhất.

Thời gian dài ngắn thì phải xem hiếu tâm của các con cháu.

Cho dù bày đủ bảy ngày, thì sau bảy ngày sẽ thế nào?

Nếu thật sự khiêng quan tài trống đưa tang, là điều kiêng kị lớn trong phong thủy.

Chu lão đại sốt ruột đến độ rụng tóc, ngắn ngủi vài ngày, cả người già đi không chỉ mười tuổi.

Thời điểm mấu chốt, vẫn là Mao thị lo lắng chu toàn.

Nàng nói Chu lão gia cả đời này tiết lộ quá nhiều thiên cơ, quan tài cần đặt ở trong Phật môn, nghe Phật âm bảy tháng mới có thể nhập táng, nếu không gia trạch bất an, con cháu bất an.

Chuyện này đối với người khác mà nói, quả thực rất kỳ lạ. Nhưng ở Chu gia, thì là chuyện hết sức bình thường.

Xem bói tính quẻ, phong thủy bát tự, không phải là để lộ thiên cơ sao?

Vì thế, Chu lão đại nhờ đại muội phu Tạ Nhi Lập, Tạ Nhi Lập nhờ tiểu Bùi gia.

Bảy ngày sau, một quan tài trống khiêng ra khỏi Chu phủ, tới một ngôi chùa ở ngoại ô, Chu gia tốn ba ngàn lượng bạc, thuê một phòng trong chùa để đặt quan tài của Chu lão gia.

Chu lão đại chọn vài hạ nhân đáng tin cậy, thay phiên canh giữ.

Chuyện của Chu lão gia, cứ như vậy mà lừa gạt được.

Nhưng chuyện này căn bản không xong.

Tiểu Bùi gia thở dài: "Đêm qua, Chu lão đại bị bệnh, cha ta tới cửa hỏi chẩn, ngươi đoán xem là sao?"

Lý Bất Ngôn mở to mắt: "Nói mau, đừng có lấp lửng nữa."

Lấp lửng đó!

Tiểu Bùi gia cố ý đưa đầu về phía Triệu Diệc Thời, cố ý hạ thấp giọng nói: "Cha ta nói là hung hiểm."

Triệu Diệc Thời cả kinh biến sắc: "Bệnh gì, sao lại hung hiểm như vậy?"

"Cha ta cũng chẩn không ra bệnh gì, mấy lão thái y ở Thái y viện cũng chẩn không ra, chỉ là sờ mạch thấy không ổn, nhưng lại chẳng thể nói ra là chỗ nào không ổn."

Tiểu Bùi gia lại thở dài.

"Ngươi nói Chu lão gia trước khi chết có gì không bỏ xuống được thế, tính ra đã có hai mạng người rồi, thêm một người nữa chẳng phải là ba rồi sao!"

Triệu Diệc Thời im lặng một lát: "Lý cô nương, tiểu thư nhà ngươi chừng nào thì về?"

Lý Bất Ngôn tính toán: "Thuận lợi thì một tháng, không thuận lợi..."

Phủi phui cái miệng quạ đen, bọn họ chắc chắn sẽ gặp thuận lợi.

Tiểu Bùi gia chắp tay lại, vái lên trời mấy cái.

Bồ Tát phù hộ, Chu lão đại ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, chắc chắn phải cố chịu đến khi Yến Tam Hợp bọn họ trở về.

Lý Bất Ngôn vừa nghe Tiểu Bùi gia nói thì cảm thấy có chỗ nào không đúng: "Gì chứ, còn Chu lão nhị thì có thể xảy ra chuyện sao?"

Tiểu Bùi gia dùng biểu cảm "Ta không nói chuyện với tên phá đám nhà người" bưng chung trà lên uống.

Triệu Diệc Thời cúi đầu mở miệng: "Khâm Thiên Giám đều là cha truyền con, con truyền cháu, cháu truyền chắt, truyền thừa từ đời này sang đời khác."

Xiêm y hắn hun hương long tiên, rất nhạt, thỉnh thoảng lại chui vào mũi Lý Bất Ngôn.

Lý Bất Ngôn thầm nghĩ nam nhân đại trượng phu mà xông hương gì chứ?

Nhưng thân thể lại không tự chủ được tiến về phía trước, cảm thấy rất thơm.

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen kịt của Triệu Diệc Thời.

Nàng vội vàng ngồi ngay ngắn: "Điện hạ nói tiếp đi!"

"Chu gia nghe nói có gia huấn, một là truyền nam không truyền nữ, hai là không truyền trưởng, không truyền đích, chỉ truyền người có linh tính." Triệu Diệc Thời: "Chu lão gia vừa chết không phải là con trưởng, nhưng lại là người có linh tính nhất Chu gia, Chu lão thái gia bèn truyền y bát cho hắn."

Lý Bất Ngôn nghe mà hồ đồ: "Vậy thì có liên quan gì đến việc Chu đại gia không thể chết?"

"Ba đứa con trai của Chu lão gia, vị Chu đại gia vừa khéo là người có linh khí nhất, rất nhiều bản lĩnh giữ nhà của Chu lão gia, hết thảy đều dạy cho hắn." Giọng nói của Triệu Diệc Thời vẫn lạnh nhạt như trước: "Nếu hắn gặp chuyện không may, bản lĩnh bói toán của Chu gia sẽ đứt đoạn, Khâm Thiên Giám phải đổi người khác."

"Chu gia không xong, tất nhiên sẽ có người giỏi." Lý Bất Ngôn: "Hắn không phải có hai đệ đệ sao?"

"Trời ạ, ngươi có thể nghe kỹ một chút không?" Tiểu Bùi gia hung tợn nói: "Cha truyền con, con truyền cháu, cháu truyền chắt, nào có nói huynh truyền đệ?"

"Đây là quy củ!"

"Sao ta lại quên chuyện này chứ." Lý Bất Ngôn vỗ đầu: "Chu đại gia không có con trai hay sao?"

"Có hai người." Triệu Diệc Thời hết sức kiên nhẫn nói: "Nhưng cho dù là người có linh tính hơn nữa, thì cũng cần hai ba mươi năm tôi luyện, mới có thể xuất sư. Nếu không..."

"Nếu không sẽ thế nào?"

"Hại người hại mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play