Lý Bất Ngôn lau qua loa mặt, theo Uông Ấn đi vào chính đường.
Uông Ấn chỉ vào chiếc giường quý phi ở Noãn Các nói: "Cứ canh ở đó."
"Ngươi thì sao?"
"Ta đi sắc thuốc cho điện hạ, tiểu Bùi thái y đến Bách Dược Đường của Bùi gia khám bệnh rồi."
Uông Ấn vội vàng rời đi, thực ra cũng không cách quá xa, chỉ ở ngay bên ngoài viện, chủ yếu là sợ tiếng sắc thuốc làm quấy nhiễu giấc ngủ của điện hạ.
Lý Bất Ngôn vừa ngồi xuống giường quý phi, lại nghe người bên trong nói: "Vào trong, đừng ở bên ngoài."
Không ngủ à?
Lý Bất Ngôn đi vào trong.
"Hai canh giờ sau đánh thức ta."
"Được."
Phòng trong trang trí sang trọng, nàng tìm một góc ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên giường.
Người nọ đối diện nàng, nhắm hai mắt, tóc xõa ra, bên hông đắp hờ một chiếc chăn gấm.
Lý Bất Ngôn nhìn hồi lâu, thầm nghĩ tới bốn chữ: Ngon mắt bổ miệng.
Nam nhân đột nhiên mở mắt: "Đang nhìn gì thế?"
"Điện hạ đẹp quá." Lý Bất Ngôn hào phóng thừa nhận: "Ta vừa rồi nhìn nhiều hơn hai cái, nhưng sau đó lập tức không nhìn nữa."
Nói xong, thân thể nàng uể oải chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Triệu Diệc Thời im lặng mỉm cười.
Có rất nhiều việc phải làm, thời gian cũng rất gấp, nhưng chưa đến mức Thẩm Trùng phải ra ngoài làm việc.
Đó là ý của hắn.
Vì sao lại có ý này, Triệu Diệc Thời không rõ lắm, giống như hộp bánh trung thu kia, thực ra chỉ là trong lòng muốn tặng thôi.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
...
Triệu Diệc Thời bị tiếng huýt sáo đánh thức, mở mắt ra đã thấy người nọ đưa lưng về phía hắn, ngồi ở trên cửa sổ, lắc lư hai cái chân dài.
Hắn nheo mắt, trở mình nằm thẳng, dùng bàn tay không bị thương che mắt lại.
Sau một tiếng huýt sáo rõ ràng khác, hắn lại nghe thấy nàng duỗi người rồi nhảy ra ngoài cửa sổ, sau đó đóng cửa sổ lại.
Cách một cửa sổ, hắn lại nghe thấy tiếng nàng lẩm bẩm.
"Người đẹp như vậy, lại còn không gắt ngủ, đúng là chẳng còn thiên lý nữa mà."
Triệu Diệc Thời dở khóc dở cười, cơn gắt ngủ vì bị đánh thức giờ này cũng vì câu nói này, mà tiêu tan chẳng còn gì.
Uông Ấn tới hầu hạ.
Đã gần trưa, thị vệ xách hộp thức ăn tới, Lý Bất Ngôn ngửi mùi cơm đi theo vào chính đường, Triệu Diệc Thời vừa khéo từ trong phòng đi ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Triệu Diệc Thời chỉ vào chỗ ngồi, Lý Bất Ngôn lập tức ngồi xuống, bưng bát cơm lên đợi hắn ăn.
"Ăn đi."
"Ngươi thì sao?"
Triệu Diệc Thời nhìn ra ngoài viện, Lý Bất Ngôn nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Uông Ấn bưng chén thuốc nóng hổi đi vào.
"Điện hạ, uống thuốc thôi."
Triệu Diệc Thời vừa bưng thuốc lên, ánh mắt quét qua Lý Bất Ngôn đang nhìn mình, bèn đưa chén thuốc đến trước mặt nàng.
"Thử một ngụm cho ta."
"Hả?" Lý Bất Ngôn trừng mắt: "Thị vệ bên cạnh phải làm cả việc này sao?"
Triệu Diệc Thời gật đầu.
Sớm biết vậy, đã không đồng ý rồi.
Lý Bất Ngôn nhận lấy chén thuốc uống một ngụm, chỉ cảm thấy từ đầu lưỡi đến gáy đều đắng đến tê dại, suýt nữa phun ra.
Triệu Diệc Thời nhìn nàng một lát, nhận lấy chén thuốc, uống một hơi.
Lý Bất Ngôn trợn mắt há hốc mồm: "Sao ngươi không nhíu mày?"
Triệu Diệc Thời nói như nói mớ: "Đắng quen rồi."
Lý Bất Ngôn ngẩn ra.
...
Dùng cơm xong, Triệu Diệc Thời đi đến phòng khách tiền viện.
Giờ phút này trong phòng khách, đã có mười mấy quan viên đang ngồi, chờ Thái Tôn điện hạ triệu kiến.
Triệu Diệc Thời ngồi xuống chủ vị, Lý Bất Ngôn chờ ở ngoài phòng khách.
Ban đầu nàng còn nghe vài câu, về sau thì buồn ngủ không chịu được, dứt khoát ngồi xuống ngưỡng cửa, tựa đầu vào khung cửa ngủ gà ngủ gật.
Ngủ gật xong, thấy trong phòng khách còn đang nghị sự.
Mà bên ngoài viện, lại có tốp năm tốp ba quan viên đang tụ vào một chỗ, chờ Thái Tôn triệu kiến.
Chưa xong nữa hả!
Liên tiếp ba ngày, Lý Bất Ngôn đi theo Triệu Diệc Thời, chỉ ngủ hai canh giờ vào sáng sớm, quả thực còn mệt hơn đi giải ma với Yến Tam Hợp.
Một thái tôn thôi đã mệt đến thế? Vậy còn thái tử? Hoàng đế thì sao nữa đây?
Lý Bất Ngôn thật lòng nghĩ mãi cũng không hiểu vị trí kia có gì đáng cướp, ngoại trừ có chút quyền lực ra, thì cực muốn chết.
Sáng sớm hôm đó, nàng đưa mắt nhìn vị quan viên cuối cùng rời đi, Thẩm Trùng đã lâu không lộ diện vội vàng đi vào viện, thẳng đến thư phòng.
"Điện hạ, trong kinh gửi thư đến."
Triệu Diệc Thời nhận lấy mật thư nhìn xem vài lần, trên mặt nở nụ cười hiếm có.
"Điện hạ, có chuyện gì vui sao?"
"Hách gia từ chối hôn sự của Đỗ gia, tính toán của Vương thúc ta thất bại rồi." Triệu Diệc Thời trả thư lại cho Thẩm Trùng: "Cũng may là có Thừa Vũ và Minh Đình."
Hắn nói xong, khoan thai đi ra ngoài, đứng bên cạnh Lý Bất Ngôn.
"Đi dạo với ta không?"
Lý Bất Ngôn thực sự đã buồn ngủ đến mức ngã xuống giường rồi, nhưng ánh mắt vừa chạm vào hắn, thì lại gật gật đầu.
Nam nhân tướng mạo anh tuấn, không chỉ có thể làm việc tùy ý mà còn có thể thoải mái hành hung, Lý Bất Ngôn ơi Lý Bất Ngôn, cái nết của ngươi với nương ngươi giống y chang nhau, đều là kẻ háo sắc.
Triệu Diệc Thời từ từ đi tới, thỉnh thoảng liếc về phía người bên cạnh.
Nàng cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất vui vẻ.
Hai từ vui vẻ này, đối với Triệu Diệc Thời mà nói rất là xa xỉ.
Bệ hạ từ nhỏ đã dạy hắn, người làm vua, thì chuyện gì cũng phải giấu trong lòng, ngàn vạn đừng để người ta nhìn ra vui buồn của ngươi.
Nhưng người bên cạnh thì khác.
Lúc hắn thấy nàng hắn muốn cười, không nhìn thấy nàng hắn cũng muốn cười, thậm chí chỉ cần nghĩ đến tên nàng
Đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê*.
* Là một câu thành ngữ của Trung Quốc: Đào mận không biết tự khoe mình, nhưng nếu nhiều người đến hái thì tự nhiên sẽ thành đường đi.
Ai đã đặt tên này cho nàng?
Rõ ràng người này thường xuyên nói ra những câu cuồng vọng.
"Lý Bất Ngôn?"
"Hả?"
"Có nghĩ tới việc đổi chủ tử hay không?"
Lý Bất Ngôn dừng bước nhìn hắn, kinh ngạc: "Không ngờ điện hạ cũng là người cạy góc tường?"
Triệu Diệc Thời hờ hững cười: "Cứ nói xem coi có cạy được không đi đã?"
"Có thể hỏi trước một câu, là điện hạ cạy về rồi định làm gì không?" Lý Bất Ngôn đi về phía trước vài bước, xoay người: "Thị vệ bên cạnh sao? Hình như bên cạnh điện hạ đâu có thiếu!"
"Thiếu một người bên cạnh."
Hắn giọng nói mát lạnh, từng chữ ổn trọng, mặc dù nói rất nhẹ nhàng, nhưng chẳng hề có ý vui đùa."
Lý Bất Ngôn tử tìm kiếm chữ "ngươi bên cạnh" trong đầu một lát, hỏi thẳng: "Ý của điện hạ là thích ta sao?"
Triệu Diệc Thời ngẩn ra, không ngờ nàng lại hỏi thẳng như vậy.
"Ngươi tặng hộp bánh trung thu kia, cũng là vì thích ta sao?" Nàng lại hỏi.
Thứ Triệu Diệc Thời không thiếu nhất là hàm dưỡng, cho dù sắc mặt đã không nhịn được nhưng vẫn nói: "Lý cô nương xưa nay vẫn nói chuyện thẳng thắn như vậy sao?"
Phía trước Lý Bất Ngôn, phía sau Lý cô nương?
Lý Bất Ngôn mỉm cười: "Thích cũng được, không thích cũng được, trước mắt điện hạ chắc chắn là cạy không nổi."
"Vì sao?" Triệu Diệc Thời cũng kinh ngạc.
"Bởi vì..." Lý Bất Ngôn vừa cười, vừa lùi về phía sau: "Ta vẫn chưa biết mình có thích ngươi hay không."
Đi được hai bước, nàng đứng lại, nghiêng đầu, ngữ khí rất bình thản: "Chờ sau khi ta biết rõ ràng rồi hãy nói!"
Trong lòng một người quanh co mười tám khúc, không thể đỡ nổi một cú đấm thẳng vào mặt.
Cú đấm thẳng này đánh tới, dù Triệu Diệc Thời có kiến thức rộng rãi, hay đã có tính toán trong lòng thì cũng không khỏi nhíu mày.
Sao nàng lại không đi theo lẽ thường thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT