Sao lại không có chuyện của hắn chứ, là hắn mang người vào, lỡ như có chuyện gì bất trắc, đừng nói không thể ăn nói với con trai mình, phía bên Tam gia..."
"Bùi thái y, ngươi ra bên ngoài đi." Yến Tam Hợp đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Đi thật xa vào."
Đây không phải là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt sao?
Máu Bùi Ngụ trào lên, quay đầu bước đi, vừa đi tới viện thì chợt bước chậm lại.
Không đúng.
Nha đầu này là không muốn liên lụy tới hắn, mới kêu hắn đi xa ra!
Kỳ quái, tâm ma của một ni cô sao lại có quan hệ với Lục Thời?
Vậy ni cô đó là ai?
Yến Tam Hợp chờ Bùi Ngụ rời đi, hít sâu vài hơi mới vén áo lên ngồi xuống chiếc ghế tròn trước giường.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào nam nhân già nua trên giường.
Nam nhân từ từ mở mắt ra.
Khi anh mắt đối diện nhau, Yến Tam Hợp ưỡn thẳng lưng: "Am Thủy Nguyệt có một ni cô tên Tĩnh Trần, Tĩnh Trần trước khi xuất gia tên là... Đường Chi Vị."
Gương mặt Lục Thời không có chút biến hóa, giống như hắn căn bản không nghe thấy Yến Tam Hợp nói.
"Đường Chi Vị là con gái của Đường Kỳ Lệnh, Đường Kỳ Lệnh từng là tiên sinh của ngươi, năm đó ngươi vào kinh tham gia khoa cử, mượn nhà của Đường gia, Lục đại nhân, chuyện cũ đời trước đều nhớ chứ?"
Vẻ mặt Lục Thời, rốt cuộc cũng có biến hóa.
Biến hóa này, Yến Tam Hợp phải tìm một từ để hình dung, đó chính là: Vi diệu.
"Nói đi, ngươi giả làm y đồng của Bùi Ngụ trà trộn vào Lục phủ ta, có chuyện gì?"
"Giọng của người bệnh lâu ngày là khàn đi, nhưng giọng của Lục Thời ngoại trừ khàn ra, thì còn thấy rất mệt mỏi."
Nhưng mà, thứ thu hút sự chú ý của Yến Tam Hợp, là câu hỏi ngược lại kia của hắn.
Ngươi giả vờ...
Ngươi trà trộn vào...
Có chuyện gì?
Không hề nhắc đến một chữ đến quan hệ giữa hắn và Đường gia.
Yến Tam Hợp thầm đưa ra phán đoán: Con người Lục Thời vừa cẩn thận vừa xảo quyệt.
"Nếu Lục đại nhân nhớ lại chuyện cũ trước kia, ta có thể nói cho ngươi biết chuyện gì, nếu như không nhớ được..." Yến Tam Hợp nheo mắt, học theo Tạ Tri Phi, chậm rãi bắt chéo chân: "Có một số việc có nói nhiều cũng vô nghĩa."
Chiêu này gọi Khương Thái Công câu cá, chỉ mong người mắc câu, nàng cược sự tò mò của Lục Thời với mình.
Giả làm y đồng; Trà trộn vào Lục phủ.
Sau đó thì sao, Lục Thời không muốn biết tại sao ư?
Yến Tam Hợp như thấy được biểu cảm trên mặt Lục Thời, lại hơi biến hóa.
Nhưng thứ nàng không nhìn thấy, là Lục quản sự phía sau lặng lẽ tiến lên một bước, chỉ chờ chủ tử lên tiếng, thì sẽ bẻ gãy cổ của nàng.
Ánh mắt đục ngầu của Lục Thời nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp, một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Yến Tam Hợp."
"Bao nhiêu tuổi?"
"Mười bảy."
"Người ở đâu?"
"Phủ Vân Nam."
"Tìm ta làm gì?"
"..."
Yến Tam Hợp im lặng.
Cô không chỉ im lặng, mà còn lạnh lùng, không hề sợ hãi nhìn thẳng Lục Thời.
Trong lòng Lục Thời có một cảm giác vô cùng kỳ quái, giống như người ngồi trước mặt không phải là một tiểu cô nương mười bảy tuổi, mà là lão giang hồ đã ở trong triều đình mấy chục năm.
Thật đúng là hiếm lạ!
Triều đình bao nhiêu văn thần võ quan, cũng không dám nhìn thẳng Lục Thời hắn, cô nương này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?
"Đường Kỳ Lệnh từng là tiên sinh của ta. Đường Chi Vị đã từng là sư muội của ta, năm đó ta ở nhờ Đường phủ." Ánh mắt hắn đanh lại: "Ngươi tìm ta làm gì?"
"Ta tìm ngươi đương nhiên là có chuyện quan trọng." Ánh mắt Yến Tam Hợp lại sâu thêm: "Lục đại nhân vừa rồi không nói thật, Đường Chi Vị không chỉ là sư muội của ngươi."
Lục Thời đột nhiên biến sắc.
Yến Tam Hợp nhìn vẻ mặt này của hắn, quyết định thừa thắng xông lên: "Ngươi và nàng tư định chung thân?"
Lục Thời chống ván giường ngồi dậy, lớn tiếng quát: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là Yến Tam Hợp." Nàng hất cằm, lộ ra mình là át chủ bài.
"Quan tài của Tĩnh Trần sau khi chôn xuống đã nứt ra. Quan tài của người chết nứt ra, là vì lúc còn sống trong lòng có niệm, sau đó niệm sẽ thành ma. Ta được người của Am Thủy Nguyệt mời tới hóa giải tâm ma cho Tĩnh Trần"
Ánh mắt Lục Thời mở to.
Trong phòng, cực kỳ yên tĩnh.
Yến Tam Hợp không nói gì nữa, đôi mắt đen bình thản nhìn Lục Thời, lẳng lặng chờ hắn mở miệng.
Có một số việc từ nghe được đến tiếp nhận, phải cần có thời gian, Yến Tam Hợp biết mình không thể gấp.
Ánh mắt Lục Thời lại nhỏ đi, cho đến khi mí mắt rũ xuống, tạo thành một khe hở, mới mở miệng.
"Yến Tam Hợp, tâm ma của nàng không phải là ta, ngươi tìm lầm người rồi."
Yến Tam Hợp đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, hỏi ngược lại: "Ta có nói tâm ma của nàng là gì đâu, sao Lục đại nhân lại biết là ta tìm nhầm người?"
"Rất đơn giản." Lục Thời lạnh lùng cười: "Ta và nàng chưa từng tư định chung thân, chúng ta là quan hệ sư huynh sư muội trong sạch."
"Lục Thời, ngươi chắc chứ?" Nếu muốn biết Yến Tam Hợp có ghét một nam nhân hay không, thì cứ nhìn và cách xưng hô.
Lục Thời thản nhiên trả lời: "Ngoại trừ quan hệ này, thì không còn gì khác."
Ngươi không biết xấu hổ à?
"Được!" Yến Tam Hợp đè nén cơn tức: "Ngươi đã nói các ngươi là quan hệ sư huynh sư muội, vậy thì quan tài của nàng không khép lại được, ngươi là sư huynh, có thể góp một phần sức hay không?"
"Yến Tam Hợp, ngươi có thể điều tra đến nơi này của ta, hẳn là đã biết rất nhiều chuyện." Giọng nói của Lục Thời mang theo vẻ lạnh lùng.
"Lục Thời ta là một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, đối với một tiểu nhân thì sao quan tài của nàng có thể khép lại được, không khép lại được thì liên quan gì đến ta chứ?"
Yến Tam Hợp kinh hãi: "Ngươi có thể trơ mắt nhìn quan tài nàng mãi mãi không khép lại ư?"
"Có thể!"
"Ngươi không sợ trên đầu ba thước có thần linh sao?"
"Đường Kỳ Lệnh nhúng tay vào khoa mùa xuân, gian lận giúp người ta, bị xét nhà là đáng đời; Đường Chi Vị là nữ nhi của nàng, lúc Đường gia hưng thịnh, nàng hưởng thụ hết thảy vinh hoa; lúc Đường gia suy tàn, nàng cũng chịu đựng hết thảy, coi như thần linh cũng sẽ không trách đến trên đầu ta." Lục Thời cười gằn một tiếng: "Huống chi người chết như đèn tắt, nàng không nên có niệm nay tâm ma gì cả, hết thảy đều di nàng gieo gió gặt bão, tại sao ta phải giúp?"
"Ngươi..." Yến Tam Hợp nghẹn họng.
"Ngươi không cần tới tìm ta, chuyện này ta coi như chưa từng nghe nói." Lục Thời liếc mắt nhìn Lục Đại, Lục Đại tiến lên một bước, đưa tay ra hiệu tiễn khách.
Yến Tam Hợp không nhúc nhích.
Hóa Niệm Giải Ma bao nhiêu năm, nhưng hắn chưa từng gặp nhân vật nào như Lục Thời, người này đâu chỉ vong ân phụ nghĩa, quả thực là chẳng có nhân tính.
Cũng khó trách Đường Kiến Khê không muốn nghe đến tên của người này.
Thật sự, rất bẩn tai.
"Yến cô nương, ta khuyên ngươi nên rời đi trước thì hơn." Lục Thời chậm rãi nhắm mắt lại: "Đừng liên lụy trong viện kia, dù sao nơi này cũng là Lục phủ, hắn tự mang người vào, ta có thể cáo tội hắn có mưu đồ bất chính."
"Họ Lục, ngươi nương nó hãy làm người đi!" Yến Tam Hợp bị người nắm lấy điểm yếu, phẫn nộ đứng dậy, một chân vừa bước ra ngưỡng cửa, ánh mắt nàng đã tối lại, cuối cùng nghiến răng nói một câu.
"Lục Thời, ta còn tới tìm ngươi nữa."
"Yến cô nương." Giọng của Lục Thời vang lên sau lưng: "Lần sau đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa, nếu không... hậu quả ngươi gánh không nổi đâu!"
Trái tim Yến Tam Hợp chợt chùng thẳng xuống đáy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT