Tiễn Bùi thái y đi rồi, Ngô thị giữ chặt con trai, lo lắng nói: "Phải phái người thông báo cho phụ thân con."
"Mẫu thân, để con đi."
Tạ Đạo Chi mấy ngày nay đều ở thư phòng dưỡng bệnh, ngoại trừ lão thái thái và con trai lớn ra thì chẳng quan tâm đến người nào khác.
Ngô thị không buông tay: "Trong lòng phụ thân con có phải giấu diếm chuyện gì không?"
Tạ Nhi Lập nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, phụ thân để con lo."
"Các người gạt ta chuyện gì phải không?"
Ngô thị mặc dù không quản sự, nhưng trong phủ vẫn có tai mắt, trong lòng rất rõ ràng hẳn là có liên quan đến "Yêu nữ" trong lời lão gia ngày đó.
"Mẫu thân." Khẩu khí Tạ Nhi Lập chợt lớn lên: "Lúc này người đừng suy nghĩ lung tung, chăm sóc tốt cho lão thái thái quan trọng hơn, thật sự nếu có chuyện gì thì con đường làm quan cũng sẽ không còn."
Ngô thị vừa nghe con đường làm quan của nam nhân, thì chẳng dám hỏi nữa, vội vàng đi vào hầu hạ.
Tạ Nhi Lập phất tay áo, đi thẳng đến thư phòng phụ thân.
*
Trong thư phòng.
Tạ Đạo Chi nửa dựa nửa nằm, trán buộc một cái khăn, thấy nhi tử đến cũng không đứng dậy, cả người giống như bị rút hết tinh thần vậy.
Tạ Nhi Lập lặp lại lời Bùi thái y một lần, hỏi: "Phụ thân, trước mắt phải làm sao bây giờ?"
Tạ Đạo Chi thần sắc chết lặng: "Con hỏi ta làm sao bây giờ, thì có thể có cách gì."
"Phụ thân!"
Tạ Nhi Lập nóng nảy: "Dù sao cũng phải có chủ ý chứ!"
"Chủ ý gì, tìm không thấy tâm ma của ông ấy, ta có thể có chủ ý gì chứ... ta... ta... đây là báo ứng, đây đều là báo ứng!"
Tạ Đạo Chi ho khan, khuôn mặt già nua đỏ bừng.
"Lão gia, đại gia!" Tạ tổng quản vô cùng lo lắng đẩy cửa đi vào: "Vừa rồi Tam gia phái người đưa tin trở về, nói bọn họ đang trên quay lại."
"Đang yên đang lành tại sao phải trở về?" Tạ Nhi Lập quá sợ hãi: "Yến Tam Hợp, nàng ta đâu?"
"Nói là về cùng!"
"Vậy là tìm được rồi..." Nói được một nửa, Tạ Nhi Lập nhíu mày.
Không đúng!
Chính nàng nói tâm ma của Yến Hành không liên quan đến Tạ gia, thì quay về kinh thành làm gì?
Chẳng lẽ... Tâm ma này còn ở Tạ gia?
Tạ Nhi Lập bối rối: "Phụ thân, người xem."
Hắn lại nói không nổi nữa.
Môi phụ thân khẽ động nói cái gì đó, nhưng lại chẳng có một câu mà hắn có thể nghe hiểu, cả người đều đắm chìm trong thế giới của chính ông.
Tạ tổng quản vừa thấy dáng vẻ này của lão gia thì trong lòng càng luống cuống.
"Đại gia, việc này rốt cuộc là sao thế?"
Tạ Nhi Lập tuy khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng: "Chuẩn bị xe, ta ra khỏi thành đón bọn họ."
"Đại gia!" Tạ tổng quản túm lấy áo bào của hắn: "Nhưng lỡ như..."
"Lão gia, lão gia, không tốt rồi, đại sự không tốt rồi." Hạ nhân lảo đảo xông vào: "Lão thái thái chẳng đút được thuốc vào nữa, phu nhân bảo nô tỳ tới mời lão gia qua đó."
"Cái gì?" Tạ Nhi Lập biến sắc xoay người đi tới bên giường, dùng sức lắc Tạ Đạo Chi vài cái, lớn tiếng quát: "Phụ thân, lão thái thái không ổn rồi, người tính lại đi!"
"Mạng, đều là mạng, ông ấy đến đòi mạng rồi." Tạ Đạo Chi hướng cười thảm thiết với con trai: "Các ngươi có tin hay không, tiếp theo chính là ta, chính là ta!"
"Phụ thân..."
"Suỵt, đừng la." Tạ Đạo Nhất vén chăn, chống mép giường run rẩy đứng lên: "Người đâu, thay đồ cho ta, ta đi tiễn lão thái thái."
"Lão gia ơi." Tạ tổng quản quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy xuống.
"Ngươi khóc cái gì?" Tạ Đạo Chi hờ hững liếc Tạ tổng quản một cái: "Chờ lão thái thái và ta đi rồi, các ngươi khóc cũng không muộn."
Tạ Nhi Lập chỉ cảm thấy trời sập đất lún, hết thảy đều lắc lư trước mặt.
Loạn cả rồi! Tất cả đều loạn cả rồi!
*
Giọt mưa kẹp lấy hạt băng, rồi nện vào mặt.
Tạ Tri Phi lau nước mưa trên mặt, giơ roi quất xuống, rất nhanh đã đi song song với ngựa của Yến Tam Hợp.
"Yến Tam Hợp, mưa lớn rồi, có muốn tìm một chỗ tránh không?"
Yến Tam Hợp nghiêng đầu nhìn hắn một cái, mới vừa mở miệng, thì bị sặc một ngụm mưa gió.
Nàng đau đớn lắc đầu, ý bảo không cần, tiếp tục đi.
Tạ Tri Phi thấy quần áo nàng ướt đẫm, lại lớn tiếng gọi: "Ngươi có lạnh không?"
Yến Tam Hợp vẫn lắc đầu.
Tạ Tri Phi nhíu mày.
Nàng ăn mặc đơn giản như vậy, thế mà lại không lạnh, hắn đã lạnh đến mức sắp không chịu được rồi, chẳng lẽ người này được làm từ sắt sao?"
"Gia, mau nhìn đi." Chu Thanh chỉ cào đình nghỉ mát xa xa, kêu to: "Có đèn, hình như còn có xe ngựa."
"Giờ này ư?" Tạ Tri Phi hết sức cẩn thận nói: "Đi thăm dò một chút.
"Vâng!" Hai chân Chu Thanh kẹp lưng ngựa, vọt ra ngoài.
Chỉ chốc lát hắn đã cưỡi ngựa trở về, vẻ mặt hưng phấn: "Gia, là đại gia."
Tạ Tri Phi vui vẻ giơ roi lên, lại chạy tới bên cạnh Yến Tam: "Yến Tam Hợp, huynh ấy tới đón chúng ta."
Yến Tam Hợp hờ hững nhìn hắn, không nói gì.
Nhưng Tạ Tri Phi lại nhìn thấy tay nắm dây cương của nàng đang run rẩy.
Trong lòng hắn chợt căng ra.
Có chuyện gì vậy?
*
Đình nghỉ mát vốn rộng rãi, ngay lập tức chen vào rất nhiều người.
Tạ Nhi Lập thấy huynh đệ nhà mình ướt sũng thì đau lòng không chịu được, vừa muốn mở miệng thì liếc qua Yến Tam Hợp, lời nói chợt nuốt xuống cổ họng.
"Huynh, sao huynh lại tới đây?"
Tạ Nhi Lập khoát tay với hắn: "Yến cô nương, trong xe ngựa của ta có xiêm y sạch sẽ, mặc dù là nam trang nhưng vẫn tốt hơn đồ ướt sũng này, ngươi đi thay trước đi, trời lạnh như vậy sẽ bị bệnh đó."
"Không cần!" Yến Tam Hợp lau nước mưa trên mặt: "Ngươi chờ ở đây, hẳn là Tạ gia đã xảy ra chuyện rồi."
Tạ Nhi Lập im lặng nhìn nàng một hồi lâu, gật đầu nói: "Lão thái thái sắp không qua khỏi rồi."
"Lão tổ tông không qua khỏi." Máu trong người Tạ Tri Phi đều vọt lên đỉnh đầu, nhìn Yến Tam Hợp.
Nàng vội vã chạy về, trên đường chẳng ngừng một khắc, dù gió táp mưa sa thì vẫn ngồi trên lưng ngựa chạy như bay, có phải nàng đã sớm dự liệu được lão thái thái không qua khỏi hay không?
Còn nữa.
Tại sao lại là lão thái thái, không phải là ngươi trước sao?
"Ngươi thay vì nhìn chằm chằm ta, không bằng phái người nhanh về đưa tin trước đi." Giọng của Yến Tam Hợp còn lạnh hơn cả mưa.
"Chuẩn bị sắc bàn tế, phía trên dựng một cái lều che mưa, kêu Tạ Đạo Chi tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị giấy bút mực."
Lời này, quả thực còn chấn động hơn cả sét đánh.
"Ý của ngươi là..." Tim Tạ tam gia trong nháy mắt đã vọt lên cổ họng: "Tâm ma của tổ phụ ngươi, vẫn còn ở trên người phụ thân ta sao?"
"Ta cũng hy vọng là không phải." Yến Tam Hợp nhắm mắt lại, xoay người đi ra khỏi đỉnh nghỉ mát: "Không muốn lão thái thái nhà các ngươi chết thì nhanh lên, đừng lề mề."
Tạ Nhi Lập hoàn hồn sớm hơn ai hết, vội la lên: "Chu Thanh, ngươi mau trở về báo tin, trực tiếp tìm Tạ tổng quản, bảo hắn đi chuẩn bị."
"Vâng!"
"Khoan đã!"
"Tạ tam gia gọi Chu Thanh lại." Bảo lão Tạ chuẩn bị đồ của đại tỷ ta, phải là quần áo mới, ấm áo, trong ngoài đều cần, còn có cả giày, tất."
Ở phía xa, Yến Tam Hợp đang muốn xoay người lên ngựa, nghe nói như thế thì càng nắm chặt yên ngựa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT