"Nếu như ta là Hồ Tam muội, trong lòng cất giấu một thanh mai trúc mã xa tận chân trời, rồi lại cả đời khó quên. Ta cực kỳ hiểu rõ hắn, bởi vì thiếu niên Ngô Quan Nguyệt không giấu ta chuyện gì, hắn sẽ nói đến hoài bão lớn lao của mình, nói đến nguyên nhân mình đến phố cổ ở, còn cả việc phụ mẫu bất hòa. Chúng ta kết duyên với Hắc Đản, cùng nuôi dưỡng nó, ta thường nhớ đến Hắc Đản. Vì vậy, một ngày nào đó ta hỏi hắn, tại sao ngươi lại đối xử tốt với chó như vậy?"
Tạ Tri Phi nhanh chóng tiếp lời.
"Ta nói cho Hồ Tam muội, tổ tiên Ngô gia chúng ta từng được chó cứu mạng, vì thế đã để lại tổ huấn, đời sau không được giết chó, ăn chó, chó là bằng hữu trung thành nhất của Ngô gia chúng ta."
Yến Tam Hợp gật gật đầu.
"Rất nhiều năm sau, ta trở thành Quý lão phu nhân cẩm y ngọc thực. Có một ngày, ta vô tình nghe nói thảm án Trịnh gia diệt môn là do cha con Ngô Quan Nguyệt làm, thế giới của ta bèn sụp đổ."
Hai mắt Tạ Tri Phi sáng ngời, tiếp lời Yến Tam Hợp.
"Bà căn bản không thể tin được chuyện này lại là bút tích của Ngô Quan Nguyệt, trong trí nhớ của bà, Ngô Quan Nguyệt là gió trong trăng sáng, là hiện thân của thần tiên. Bà khiếp sợ, hoài nghi, đau khổ, lo lắng, đủ loại cảm xúc đè nén trong lòng, không ai có thể nói, không ai có thể tố cáo, cho đến ngày chết già cũng không thể tiêu tan."
Yến Tam Hợp: "Câu trước đúng, câu sau không đúng."
Tạ Tri Phi: "Không đúng chỗ nào?"
"Ta căn bản không tin vụ án của Trịnh gia là bút tích của Ngô Quan Nguyệt, ta khiếp sợ, hoài nghi, đau khổ qua đi, ta tỉnh táo lại, vì thế âm thầm phái người lén hỏi thăm." Yến Tam Hợp ánh mắt xa xăm: "Ta đi khắp nơi hỏi thăm, khi ta nghe được những con chó mà Trịnh gia nuôi đều bị giết..."
Đồng tử Tạ Tri Phi co rút, bật thốt lên: "Bà ấy biết vụ án này chắc chắn không phải do cha con Ngô Quan Nguyệt làm, bọn họ bị oan uổng."
Một chữ cuối cùng rơi xuống, trong phòng yên lặng.
Tạ Tri Phi đến đây rốt cục hiểu được, muốn giải được tâm ma của lão phu nhân, thì không cách nào vòng qua vụ án của cha con Ngô Quan Nguyệt được.
"Tam gia có thể thả tay ta ra không?"
"A..."
"A..."
Tạ Tri Phi chợt buông tay: "Xin lỗi, ta nắm tay Bùi Minh Đình quen rồi."
Cánh tay của hắn và của ta có thể giống nhau sao?
Yến Tam Hợp thầm rít gào, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên: "Cho nên việc này ta không thể đồng ý với ngươi, hết thảy đều phải chờ giải xong nửa tâm ma kia rồi nói sau."
Tạ Tri Phi dường như không nghe thấy.
Yến Tam Hợp thấy hắn bất động: "Tam gia còn có chuyện gì muốn dặn dò sao?"
Tạ Tri Phi ngước mắt nhìn cô, do dự một chút: "Nếu như, tâm ma của Hồ Tam Muội là vì biết vụ án của Trịnh gia không phải do cha con Ngô Quan Nguyệt làm, vậy thì nói cho cùng, vẫn là có liên quan đến cha con Ngô Quan Nguyệt, vậy thì hương của Ngô Thư Niên sao lại tắt nửa chừng như vậy."
"Ngươi nói rất đúng, đây cũng là chỗ khiến ta suy nghĩ suốt dọc đường, vẫn không nghĩ thông suốt." Yến Tam Hợp uể oải nói: "Ta hẳn là còn bỏ sót thứ gì đó."
Lúc nàng nói lời này, tay hơi chống, đầu khẽ ngẩng lên, chiếc cổ thon dài lộ ra một đường cong đẹp mắt.
Tay Tạ Tri Phi lại theo bản năng vươn ra, lúc duỗi được một nửa thì bỗng nhiên nghe thấy tim đập thình thịch hai cái, tự nhiên thấy chột dạ quá.
Ta chột dạ gì chứ?
Hắn tự hỏi.
"Tạ Tri Phi, ngươi làm gì vậy?"
"Hả?"Tạ Tri Phi cả kinh đứng lên, nói nhanh: "Không, không có gì, cô nghỉ ngơi sớm đi, ta..."
"Tạ Tri Phi!" Yến Tam Hợp đứng lên: "Xét thấy lời ngươi rằng sẽ đất rung núi chuyển, nên vụ án Trịnh gia ta càng không thể xen vào, ta không chê mạng mình dài đâu."
Tạ Tri Phi ngẩn ra.
"Ngươi và Bùi Minh Đình, một tên là chỉ huy sứ Bắc thành, một tên là Hữu Thiện Thế, phía sau còn đứng một 'Người nào đó' là đủ rồi!"
Tạ Tri Phi không giận mà cười, hai hàng lông mày kiếm chậm rãi giãn ra, môi nhếch lên, để lộ nụ cười phong lưu. Sau đó khoát tay, nghênh ngang rời đi.
Yến Tam Hợp đứng yên tại chỗ.
Thế gian này có một từ gọi là hồng nhan họa thủy, có từ lam nhan yêu nghiệt hay không?
Ngay khi cánh cửa đóng lại.
Nụ cười trên mặt yêu nghiệt chợt trầm xuống, nhẹ nhàng nói trong lòng: Yến Tam Hợp, vụ án Trịnh gia người buộc phải tham gia, bởi vì chỉ có ngươi mới có thể giải đáp bí ẩn trong này, muốn trốn ư? không có cửa đâu!
Yêu nghiệt đi xuống cầu thang, Chu Thanh, Đinh Nhất đang chờ ở phía dưới.
"Gia?"
Tạ Tri Phi nhìn hai người một cái, chắp tay đi ra gian ngoài khách trạm.
Hai người vội đi theo.
Ba chủ tớ đi đến một nơi không người, Tạ Tri Phi xoay người.
"Đinh Nhất, ngươi lập tức về kinh gặp Thái Tôn, bảo hắn nghĩ cách sắp xếp cho Yến Tam Hợp gặp Quý Lăng Xuyên."
Đinh Nhất: "Vâng!"
Tạ Tri Phi: "Ngoài ra, ngươi nhờ đại ca ta giúp đỡ sắp xếp, ba ngày sau ta sẽ khỏi bệnh xuất hiện, Bùi đại nhân cũng phải từ Quảng Tây làm xong việc trở về."
Đinh Nhất: "Hiểu rồi!"
Tạ Tri Phi: "Đi đi!"
Đinh Nhất nhìn khuôn mặt căng thẳng của gia, bèn lấy lòng nói: "Có một chuyện vui quên nói cho gia."
"Nói đi!"
"Tên Từ Thịnh kia hai tháng trước đi Tây Sơn săn thú, đột nhiên ngã ngựa, gãy một chân."
Đinh Nhất hưng phấn nói: "Thẩm Trùng làm việc đúng là không có kẽ hở."
Tạ Tri Phi thản nhiên nói: "Ừ!"
"Hả?" Lúc Đinh Nhất xoay người, nghi ngờ nhìn Chu Thanh một cái: Sao gia chẳng vui gì thế.
Chu Thanh sờ sờ mũi: Không phải đã nói với ngươi rồi sao, sau khi trở về, tâm trạng của gia không tốt lắm.
"Chu Thanh, ngươi theo ta trở về phòng."
"Vâng!"
Chủ tớ hai người xoay người đi vào quan dịch, trở lại trong phòng.
Trong phòng, Bùi Tiếu đang ngồi một mình dưới ánh đèn, trong tay thưởng thức chung trà, thần sắc u ám mờ mịt.
Đằng sau hắn là Hoàng Kỳ đang đứng thẳng người.
Tạ Tri Phi thầm thở dài một tiếng, đi tới bên cạnh Bùi Tiếu ngồi xuống.
"Chu Thanh, Hoàng Kỳ, các ngươi cũng ngồi đi."
Chu Thanh cùng Hoàng Kỳ liếc nhau, không rõ vì sao Tam gia cũng học theo tác phong của Yến cô nương rồi.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Tạ Tri Phi mở miệng.
"Về chuyện của cha con Ngô Quan Nguyệt và Chu Dã, các ngươi đều nuốt vào trong bụng cho ta, không được nói chữ nào ra ngoài."
Bùi Tiếu còn đang đắm chìm trong nỗi buồn sau khi Cửu muội đâm đầu tự sát, thuận miệng nói: "Ngũ Thập ngươi yên tâm, việc này ta biết nặng nhẹ."
"Ngươi biết nặng nhẹ, nhưng không biết cái này nhẹ bao nhiêu, cái này nặng bao nhiêu." Tạ Tri Phi nhìn hắn: "Mặc kệ là ai, phụ thân ta, phụ thân ngươi, đại ca ta, thậm chí phía Thái Tôn cũng không thể lộ ra một chữ."
"Ngay cả Hoài Nhân cũng muốn gạt sao?"
Bùi Tiếu vừa định hỏi một câu "Vì sao", thì đã nghe Tạ Tri Phi lại nói: "Ngẫm lại Trịnh lão tướng quân là ai đi? Ngẫm lại cha con Ngô Quan Nguyệt là ai đi? Lại nghĩ đến Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện, Cẩm Y vệ... Dùng hết đầu óc mà nghĩ đi, Minh Đình à!"
Bùi Minh Đình bị hắn nói như vậy, tim lập tức vọt lên cổ họng, mồ hôi lạnh toát ra.
Mẹ kiếp!
Vụ án này nếu nổ ta thì bầu trời ở Tứ Cửu Thành cũng phải lật lại!
"Cho nên, suốt dọc đường ngươi ít nói, ăn cơm không vô, ngủ không ngon, là vì chuyện này sao?"
"Chứ còn vì gì nữa."
Bùi Minh Đình vỗ trán, ảo não nói: "Ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, thật sự là sơ suất."
"Không phải ngươi sơ suất mà vì vì trong lòng chỉ nghĩ đến một nửa tâm ma của lão phu nhân."
Tạ Tri Phi gằn từng chữ: "Lời ta sắp nói đây, các ngươi đều cho ta nghe cẩn thận, lý do chúng ta thoái thác với bên ngoài là..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT