Yến Tam Hợp: "Cái gì kêu trên cái cây bên ngoài thế?"
Tạ Tri Phi: "Là tiếng ve."
Yến Tam Hợp: "Ồn quá, ngươi bắt nó đi."
Tạ Tri Phi: "..."
Yến Tam Hợp, ngươi làm cho Tiểu Tạ Tử rất khó xử đó!
Tạ Tri Phi cẩn thận: "Đây không phải Bùi phủ chúng ta, tiểu thư chịu khó một chút đi."
Không bắt sao?
Yến Tam Hợp ngẩng đầu: "Chỗ quỷ quái này nóng muốn chết, ngươi quạt cho ta."
Quạt?
Ta đường đường là Tam gia?
Tạ Tri Phi theo bản năng nhìn Lý Bất Ngôn: Đây là chuyện của ngươi.
Lý Bất Ngôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: Bây giờ là chuyện của ngươi!
Bùi Tiếu cúi đầu ho khan một tiếng, họa vô đơn chí: "Tiểu Tạ tử, tiểu thư nói gì thì làm cái đó đi, mau lên!"
Chu Thanh đồng tình nhìn gia nhà mình: Gia, ta cũng lực bất tòng tâm!
Được rồi.
Gia biết rồi.
Gia sai rồi.
Cười ai cũng không thể cười vị tiểu thư Tam Hợp "Bùi gia" xấu tính kia.
Tam gia nhếch môi, đi tới bên cạnh Yến Tam Hợp, vén vạt áo trước lên quạt.
"Tiểu thư, lúc này không có quạt, người chịu khó một chút ạ."
"Tiểu thư, tiểu Tạ Tử có cần dùng thêm sức không?"
"Tiểu thư, có mát lên chút nào không?"
Yến Tam Hợp: "..."
Tiểu thư muốn bịt miệng hắn lại quá!
Có tiếng bước chân tới gần, Tạ Tri Phi vội vàng lui về phía sau một bước, đứng thẳng tắp.
Chu Dã quay lại: "Đây là giấy thông hành, đây là thư tay, Bùi đại nhân cất kỹ nhé."
Bùi Tiếu đứng dậy nhận lấy, giao cho Tạ Tri Phi phía sau: "Chu đại nhân, thật sự rất cảm tạ!"
"Tiện tay mà thôi."
Chu Dã gật đầu: "Đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm.
"Chu đại nhân, xin dừng bước."
Bùi Tiếu khách sáo xong, xoay người đi ra ngoài.
Yến Tam Hợp trừng mắt nhìn Tạ Tri Phi, xách váy, bước từng bước nhỏ đi theo.
Như vậy...
Tạ Tri Phi không nhớ đời, khóe miệng định cong lên thì đã thấy Chu tri phủ nhìn hắn, mặt vội cúi xuống ôm quyền với Chu đại nhân.
......
Cây cầu bắc trên sông Bắc Thương, gọi là cầu Bắc Thương.
Qua cầu, là nước Đại Tề.
Sau khi xuống cầu, Chu Thanh đi trước dẫn đường.
Thị vệ giữ cầu nước Đại Tề kiểm kê nhân số qua cầu, sau khi kiểm kê không sai thì khắc con dấu lên giấy thông thành, lúc này mới mở cửa khẩu để xe ngựa đi qua.
Yến Tam Hợp trở lại trên xe, vén mũ lên, sau đó vén rèm xe lên nhìn ra ngoài.
Tuy rằng chỉ cách một cây cầu, nhưng biến hóa lại rất lớn.
Rừng cây dày đặc hơn một chút, quan đạo cũng dần dần hẹp lại, đi hết thời gian một chén trà thì đã phân không rõ đường này rốt cuộc là quan đạo, hay là đường núi.
Rất xóc nảy.
Xung quanh không có ai đi lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy ngôi mộ hoang. Trên núi, mấy con quạ đen trên đỉnh đầu kêu qua kêu lại rất vui vẻ.
"Sao lại hoang vu như vậy?" Yến Tam Hợp nhíu mày.
"Tiểu thư có điều không biết, chúng ta thấy thôn Hồ gia đã nghèo rách mùng tơi lắm rồi, nhưng khu phố cổ cách một con sông này còn nghèo hơn nữa."
Lý Bất Ngôn thở dài: "Đừng nói bỏ tiền hỏi thăm tin tức, cho dù là cho cái bánh bao thì bọn họ cũng đã tranh nhau nói rồi."
Yến Tam Hợp cảm thấy mình đã quên mất một chuyện: "Vua của nước Đại Tề bây giờ là ai? Hay là họ Trần?"
Lý Bất Ngôn nhún nhún vai: "Việc này phải hỏi Tam gia."
Tam gia lúc này đang cưỡi trên ngựa, dùng nụ cười tuấn lãng vô địch của hắn nhiệt tình nói chuyện với mấy thị vệ xung quanh.
"Huynh đệ, các ngươi bình thường có tới đầu này không?"
Thị vệ giáp: "Không có việc gì thì chạy đến cái nơi chim còn chẳng ỉa này làm gì."
Thị vệ ất: "Đúng vậy, đều là người của Bố Chính Sứ Ti rảnh rỗi chạy về phía chúng ta, phủ Nam Ninh chúng ta mặc dù không phồn hoa hơn kinh thành, nhưng thứ gì nên có thì đều có."
Thị vệ Bính: "Nghe nói bên kia đến nơi chơi gái còn không có, đều phải chơi hoang ở bên đường."
"Ha ha ha ha..." Đám thị vệ cười to một trận.
Mấy lời nói này...
Chỉ mong đừng để hai bà cô trong xe kia nghe thấy.
Tạ tam gia chuyển đề tài: "Đúng rồi các huynh đệ, dân chúng Đại Tề vì sao lại có địch ý với chúng ta như thế?"
Thị vệ giáp: "Còn không phải bởi vì phụ tử Ngô Quan Nguyệt sao."
Thị vệ Ất: "Dân chúng bên kia đều không tin bọn họ giết cả nhà Trịnh lão tướng quân, đều nói là dựng chuyện."
Thị vệ Bính: "Hai người này không biết đã cho dân chúng Đại Tề canh mê hồn gì, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vẫn còn nhớ hai phụ tử này."
Tạ Tri Phi tay nắm chặt nắm đấm, cười gằn nói: "Ta đường đường là Hoa quốc, cần gì phải nói xấu hai phụ tử lưu vong kia."
Thị vệ Giáp: "Thì đó, nhưng bọn họ cứ không tin cơ!"
Thị vệ Ất: "Đại Tề là một nơi hoang dã, người ở đây không nói đạo lý."
Thị vệ Bính: "Nếu không là tri phủ đại nhân ta ép thì mấy người chúng ta cũng sẽ không đi chuyến này."
"Các huynh đệ vất vả rồi!"
Tạ Tri Phi phản ứng cực nhanh: "Chờ xong việc, ta mời mọi người uống một bữa rượu lớn."
Nam nhân dẫn đầu trong đám thị vệ tên là Tam Bàn.
Tam Bàn vừa thấy Tạ ca ca thức thời như vậy, thì cố ý nói: "Bữa rượu lớn thế nào?"
"Đương nhiên là các huynh đệ muốn lớn thế nào thì lớn thế đó."
Tạ Tri Phi nháy mắt với Tam Bàn: "Việc này ta làm chủ thay đại nhân nhà ta, ta không sợ tốn bạc, chỉ sợ không vui."
Niềm vui là gì?
Các nam nhân đều hiểu.
Không chỉ hiểu, hơn nữa đều rất muốn.
Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, đều âm thầm cười trộm.
Tạ Tri Phi dỗ đám người này xong, siết dây cương, xe ngựa chậm rãi rớt lại phía sau, song song với Bùi Tiếu.
Những lời tục tằng này rơi hết vào trong lỗ tai Bùi đại nhân.
Hắn nháy mắt với Tạ Tri Phi: Lát nữa tìm một chỗ nghỉ ngơi, chờ nghỉ ngơi xong thì phải ra roi thúc ngựa, nếu không cứ theo tốc độ này mà đi thì không biết tới năm nào tháng nào?
Tạ Tri Phi: Còn cần ngươi giải thích ư, Tam gia dỗ dành bọn họ, là vì bốn chữ 'ra roi thúc ngựa'này đấy.
Lại đi nửa canh giờ, đoàn người đã tới một khu rừng nhỏ.
Bên rừng có một cái hồ nhỏ, thích hợp cho ngựa uống nước.
Ngựa đều tụ lại uống nước, người lại chia làm hai nhóm.
Một nhóm vây quanh Tạ Tri Phi, nghe hắn kể chuyện lạ hai bên sông Vĩnh Định trong thành Tứ Cửu.
Nhóm còn lại thì vây quanh Bùi đại nhân, yên lặng gặm lương khô.
Cũng không biết Tam gia lại nói câu gì, chọc cho bọn thị vệ cười ha ha.
Lý Bất Ngôn cảm thán: "Không nhìn ra Tam gia còn có bản lĩnh này?"
Chu Thanh: "Gia nhà ta đi tới đâu, cũng có thể hòa thuận với người đó."
Hoàng Kỳ: "Nói thật đó, ta đến Ngũ Thành Binh Mã Ti, chỉ cần nói tìm Tam gia thì ngươi nào cũng hận không thể đích thân dẫn ta đi, cực kỳ nể mặt."
Bùi Tiếu: "Hắn từ nhỏ đã vui vẻ, dáng vẻ lại tuấn tú, cái miệng nhỏ nhắn lại ngọt ngào, khẽ véo khuôn mặt một cái cũng có thể véo ra nước."
"Sao cơ?" Yến Tam Hợp thình lình nói một câu: "Khi còn bé còn là một tên ẻo lả à?"
Ẻo lả?
Bùi Tiếu sửng sốt một lát, rồi cười ha ha.
"Nói đúng thật chứ, từ nhỏ hắn đúng là bệnh tật yếu ớt, động một chút là khóc nhè, đi vài bước đã mệt mỏi, đưa tay là bắt người bế, ẻo lả muốn chết luôn."
Yến Tam Hợp chẳng thể tưởng tượng ra được Tạ tam gia "ẻo lả muốn chết" ngày xưa sao lại biến thành dáng vẻ phong lưu cao to như bây giờ?
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía thị vệ bên kia.
Đúng lúc này, Tạ Tri Phi cũng đang nghiêng đầu.
Tầm mắt giao nhau.
Hai người đồng thời ngẩn ra.
Tạ Tri Phi: Ngươi nhìn lén ta hả?
Yến Tam Hợp: Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Yến Tam Hợp bình tĩnh dời tầm mắt: "Chu Thanh, lát nữa ngươi và Hoàng Kỳ đi nhanh trước."
"Vâng!"
"Bất Ngôn, lát nữa ngươi..."
Yến Tam Hợp thấy Lý Bất Ngôn đột nhiên biến sắc: "Ngươi làm sao vậy?"
"Xuỵt!"
Lý Bất Ngôn khoát tay, ra hiệu cho nàng đừng nói nữa, đồng thời nhìn qua nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh với nàng nhìn nhau, đường nét trên mặt chợt căng thẳng.
***Nay em bão chương chứ từ mai em về ví vòng tay tổ quốc rồi nên sẽ bận sml ra. Các chị thấy em không đăng bài thì củm đừng thất vọng ạ. Nào rảnh thì em lại ngoi lên hú hí đọc chuyện.😭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT