Cuộc sống của nàng gái nhỏ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, cuộc thi lần này gặp phải một trắc trở lớn như vậy, Đường Doanh sợ nàng ở nhà lâu ngày suy nghĩ lung tung nên đưa ra đề nghị mới: "Cách kỳ thi bốn tầng của con cũng đã qua lâu, vị giám khảo kia cũng nói dựa trên năng lực của con, lần sau thi lại không phải việc khó.
Hiếm khi được rảnh rỗi, con có muốn đi chuẩn bị một chút cuộc thi sơ cấp bậc năm hay không?”
Lục Tiêu đang ngồi một bên uống trà, nghe xong lời này của Đường Doanh vội vàng cướp lời nói tiếp: "Cuộc thi sơ cấp bậc năm cũng không đơn giản, hao phí thể lực không ít, không thì Vi Vi vẫn nên chờ qua trận pháp rồi đi.
”
Đường Doanh hung hăng trừng Lục Tiêu một cái, chẳng lẽ bà nói dông dài như vậy từ nãy đến giờ là để gọi con gái đi thi sao? Bà muốn để cho con gái giải sầu, dời lực chú ý!
Ông chồng này của bà đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, điển hình cái hay không nói, chỉ biết nói cái dở.
Thật sự là quá tức giận!
Những năm gần đây ghi danh thi tiên ban vẫn vô cùng hấp dẫn, lần này thí sinh báo danh cũng không ít, lượng bài thi cần chấm cũng lớn.
Để đảm bảo tính công bằng của cuộc thi, quy định của cuộc thi không chỉ yêu cầu đề thi phải tuyệt đối được niêm phong kín trước khi bắt đầu thi, sau khi thu bài thi sẽ triệu tập các tiên quân chấm bài thi ở trong điện Văn Hoa, đến khi nào chấm bài thi xong mới có thể để họ ra ngoài.
Mấy người lớn tuổi đều đã quen với tình huống này, cũng biết nếu bị gọi tới chấm bài thi không qua mười ngày nửa tháng thì không được ra khỏi điện Văn Hoa, cho nên sau khi tới điện Văn Hoa bình tĩnh mười phần, từng bước từng bước tham dự vào công tác chấm bài thi.
Còn có mấy vị tiên quân trẻ, tuổi tương đối nhỏ đều là lần đầu nhận được hạng mục công việc này, ngồi chấm bài thi trong điện Văn Hoa là ngồi một hơi đến tận bảy tám ngày, họ có chút ngồi không yên, hi vọng thời gian chấm bài thi buồn tẻ này mau kết thúc nhanh chút, trở về cuộc sống bình thường tốt đẹp ở thế giới bên ngoài.