Sau ngày hôm đó, Tô Ngữ nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói rằng hi vọng cô sẽ giúp họ một việc, mức lương khá là cao, nếu làm tốt còn có tiền thưởng. Tô Ngữ chỉ là một cô gái lương tháng ba, bốn ngàn cho nên cô cảm thấy cuộc gọi này giống lừa đảo hơn, vì thế cô cũng chẳng để ý tới. Kết quả là, ngày hôm sau họ lại gọi tới, nói rằng hi vọng cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút, vì công việc nhẹ nhàng hơn việc cô đang làm, hơn nữa chỉ cần làm duy nhất một việc mà thôi. Thế nhưng Tô Ngữ vẫn không để ý đến. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày, Ôn Hoa vẫn cờ cô ở dưới cửa tiểu khu. Sau khi tan làm về, Tô Ngữ đều sẽ qua chào hỏi cậu một, hai câu.
Cô đã nhận ra rằng, mặc dù vẻ ngoài Ôn Hoa hoàn mỹ, nhìn quần áo và những người đi theo thì cũng đoán ra được gia thế của cậu cũng rất ra gì và này nọ. Chỉ tiếc rằng, dường như đầu óc cậu không được bình thường. Cậu vẫn luôn nhìn cô rất chăm chú, nhưng rất ít nói, trên mặt cũng chẳng mấy khi thể hiện cảm xúc. Nhưng vì cậu rất đẹp trai, có thể nói là cực kì đẹp, cho nên Tô Ngữ cũng không cảm thấy chán ghét.
Ngày thứ ba, ông chủ của công ty nhỏ mà Tô Ngữ đang làm gọi cô vào văn phòng, nói:
“Tô Ngữ, cô làm việc ở công ty chúng ta bao lâu rồi?”
Tô Ngữ không nghi ngờ gì, trả lời: “Tám tháng.”
Đây là công việc đầu tiên sau khi Tô Ngữ tốt nghiệp đại học, cho nên cô vẫn luôn nghiêm túc làm việc.
Dường như ông chủ có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Tô Ngữ, cô làm việc rất tốt, tôi biết cô luôn làm việc có trách nhiệm. Nhưng mà, hiện tại công ty gặp phải một chút khó khăn. Rất tiếc khi phải thông báo với cô rằng, cô không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa.”
Tô Ngữ sửng sốt, gần đây cô không làm sai chuyện gì, hơn nữa việc đột ngột thông báo đuổi việc khiến cô không thể tin được. Cô há miệng, muốn nói gì đó, nhưng ông chủ đã giơ tay, ngắt lời cô:
“Bây giờ cô thu dọn đồ đạc rồi tới phòng tài vụ nhận lương đi. Tôi đã nói với người ở phòng tài vụ rồi. Đi ra ngoài đi.”
“Ông chủ, tôi…”
“Đi ra ngoài.”
Tô Ngữ tức giận xoay người kéo cửa, phía sau truyền tới giọng nói của ông chủ:
“Cô trở về suy nghĩ lại xem, có phải đã đắc tội với ông lớn nào không, sau đó thì đi xin lỗi người ta đi.”
Tô Ngữ dùng sức đóng cửa lại, cả người ngun ngút lửa giận đi về phía phòng tài vụ. Cô còn trẻ, tương lai vẫn có thể tìm được việc khác, không ở đây thì ở quê.
Vừa mới bước chân ra khỏi công ty thì chuông điện thoại vang lên: “Cô Tô, chắc hẳn hiện giờ cô đang rảnh, chúng ta nói chuyện đi.”
Bên trong phòng làm việc xa hoa rộn lớn, một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi cung kính nói với người đàn ông ngồi ở ghế đối diện:
“Ông chủ, cô ấy đồng ý rồi, hẹn gặp vào ba giờ chiều nay.”
Người đang nói là Lý Minh Thành, đã làm việc ở nhà họ Ôn hơn hai mươi năm. Mà người đàn ông ngồi ở ghế đối diện là Ôn Lỗi, là người đứng đầu nhà họ Ôn, cũng là chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Hâm.
Ông mặc một chiếc áo thiết kế theo kiểu Tôn Trung Sơn. Trên bàn là là một tách trà, vẫn còn đang tỏa hơi nghi ngút. Ôn Lỗi nhìn chén trà một lát, sau đó nói:
“Ừ.” Dừng lại một chút, ông nói tiếp, “Lão Lý, ông nói xem, lần này có cơ hội nào không?”
Lý Minh Thành mỉm cười, đáp: “Tôi cảm thấy chắc chắn có cơ hội.”
Ôn Lỗi gật đầu, không nói gì nữa, đứng dậy đi đến chỗ cửa sổ sát đất, trầm mặc nhìn ra bên ngoài.
Hai giờ bốn mươi lăm phút chiều, Tô Ngữ đã tới quán trà. Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Quán trà này được trang trí vô cùng xa hoa, mức độ xa hoa này vượt qua cả tưởng tượng của cô. Trong ấn tượng của cô thì quán trà đều là nhiều người ồn ào, nhưng ở nơi này thì cực kì yên tĩnh, trong không khí còn tràn ngập hương trà nhàn nhạt.
Một cô gái mặc sườn xám có khí chất như tiểu thư đài các mỉm cười, hơi cong eo, sau đó hỏi: “Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Tô Ngữ chưa từng được người nào đối xử thế này với mình, có chút ngượng ngùng đáp: “Có, người đó hẹn tôi ba giờ chiều đến đây, tên là Lý Minh Thành.”
“Vâng, vậy mời cô theo tôi lên lầu.” Cô gái vươn tay về phía trước.
“Cảm ơn.”
Tô Ngữ được dẫn tới một căn phòng ở tầng ba, cô tùy ý gọi một ấm trà xanh. Sau khi cô gái kia ra ngoài, Tô Ngữ mới bắt đầu đánh giá căn phòng này. Nơi này có vẻ rất đắt, cho nên cô mới hối hận vì ban nãy đã tùy tiện gọi đồ, cũng không biết là bao nhiêu tiền.
Đúng ba giờ, cửa được mở ra, là Ôn Lỗi và Lý Minh Thành.
“Cô Tô, xin chào, tôi là Lý Minh Thành, còn đây là…”
Ôn Lỗi giơ tay ra hiệu, Lý Minh Thành dừng lại.
“Tôi là Ôn Lỗi, ba của Ôn Hoa.” Nói xong,ông chậm rãi ngồi xuống rồi nhìn Tô Ngữ.
Tô Ngữ ngây ra một lúc, cô và Ôn Hoa còn không được tính là bạn bè, vậy mà tại sao ba của cậu lại tìm đến cô?
“Xin chào, xin hỏi bác tìm cháu là có chuyện gì ạ?”
Dứt lời, cô mới nhớ rằng đối phương từng đề nghị muốn cô làm việc, hơn nữa cô vừa bị đuổi việc thì họ cũng biết. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.
“Đúng rồi, có phải công việc của cháu là do…” Cô không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Không sai, là vì tôi nên cháu mới mất việc. Bên tôi có một công việc, hi vọng cháu có thể nhận.” Giọng điệu ông cực kì bình tĩnh, vẻ mặt như thể đây là chuyện đương nhiên.
Trong lòng Tô Ngữ cực kì khó chịu, nhưng cũng không dám bùng nổ. Bởi vì cô mới làm việc không lâu, còn chưa tiết kiệm được chút tiền nào, mà không có việc làm thì cuộc sống của cô sẽ trở nên rất khó khăn. Mà ba mẹ vẫn luôn nghĩ cô làm việc ở thành phố rất tốt. Hơn nữa, đối phương có thể khiến cô bị đuổi việc một lần, thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Cô biết đối phương là người mà mình không thể đấu lại được. Cho nên, dù không vừa lòng với hành động này, cô cũng chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.
“Có thể cho cháu biết lý do không? Cháu tự nhận thấy là mình không hề đắc tội với bác, thậm chí cháu còn không quen biết bác.” Tô Ngữ nắm chặt tay thành quyền, cố giữ duy trì sự bình tĩnh.
“Ôn Hoa là đứa con trai duy nhất của tôi. Tôi biết dạo gần đây thằng bé đều đến chỗ cháu chờ cháu. Hơn nữa còn chủ động nói chuyện với cháu.” Ông nói, giọng điệu có chút vui vẻ.
Tô Ngữ không nói gì, chỉ hơi nhíu mày, cô ý nhìn ông, ý như muốn nói: “Thì sao?”
“Thật ra thằng bé… Chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người khác, bao gồm cả tôi.” Ôn Lỗi chậm rãi nói chuyện quá khứ cho cô nghe.
Thi ra, từ khi còn nhỏ, Ôn Hoa đã cực kì thông minh, hơn nữa cũng rất đáng yêu. Là kiểu người gặp người thích. Nhưng mà, có một lần cậu và mẹ đi ra ngoài thì xảy ra tai nạn. Mẹ cậu ôm chặt cậu vào lòng để bảo vệ. Cậu thì không có việc gì, nhưng mẹ cậu lại không tỉnh lại, trở thành người thực vật.
Từ lúc đó, Ôn Hoa càng ngàng càng trở nên quái gở. Cậu không muốn nói chuyện, không muốn đi học, thậm chí bác sĩ nói chuyện cùng, cậu cũng không có phản ứng. Bác sĩ làm bài kiểm tra trí tuệ cho cậu thì nhận được kết quả chỉ số IQ của cậu là 140, là một thiên tài. Cũng vì vậy mà mọi người cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Tháng trước, mẹ cậu đã qua đời sau mười ba năm kiên trì.
Sau đó, Ôn Hoa chạy ra ngoài và gặp được Tô Ngữ.
“Bác hãy nén bi thương.” Tô Ngữ trầm giọng nói, “Nhưng mà có liên quan gì đến công việc của cháu ạ? Cháu vẫn chưa hiểu lắm.”
“Thằng bé đồng ý nói chuyện cùng cháu. Cho nên tôi hi vọng, cháu có thể ở bên cạnh thằng bé, phối hợp với bác sĩ, để thằng bé dần hồi phục.” Ôn Lỗi nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kiên định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT