Trên đường về nhà Tùng Kỳ luôn suy nghĩ về điều đó, càng suy nghĩ cô càng không hiểu được tại sao cậu ấy lại như vậy nên cảm thấy rất phiền.
“Trùng Trùng, cháu về rồi sao!”
“Dạ cháu vừa mới về, tối nay nhà bà Trần nấu canh cá sao.”
“Đúng vậy, hôm nay nhà bà làm canh cá, cá này là do ông Ngô của cháu câu được đấy, hôm nay vận khí không tồi nên ông ấy câu được hơn nửa thùng cá, cháu về nhà lấy một cái chậu rồi qua đây lấy vài con về ăn đi.”
“Dạ, cháu cảm ơn bà Trần.”
“Cảm ơn cái gì chứ.”
“……”
Nhà của Tùng Kỳ ở khu nhà dành cho cán bộ giáo viên này của Tứ Trung đã lâu nên quan hệ với những người hàng xóm ở đây rất tốt.
Toàn bộ Tứ Trung có ba toà nhà dành cho giáo viên và công nhân viên chức.
Hai toà nhà có bốn tầng, mỗi tầng có sáu hộ gia đình cư trú, diện tích căn hộ có lớn có bé, kí túc xá bé cho một người thì rộng khoảng 20m2, căn hộ lớn cũng không quá 50m2.
Toà nhà cuối cùng có ba tầng, diện tích căn hộ đồng đều nhau, có diện tích trên dưới bảy mươi mét vuông, các căn hộ này được phân cho lãnh đạo nhà trường và giáo viên già có trình độ và thâm niên cao.
Bố mẹ Tùng Kỳ chỉ là những giáo viên bình thường, nhưng trình độ giảng dạy không tồi, lại có thành tích tốt trong các cuộc thi cho giáo viên được sở tổ chức. Hơn nữa, mấy năm sau khi khôi phục kỳ thi đại học, các lĩnh vực đều thiếu nhân tài, lúc này họ mới có thể nằm trong nhóm đầu tiên lấy được một suất phân phòng ở vào năm 1985.
Họ được chia một căn hộ khoảng năm mươi mét vuông ở khu nhà Đức Hinh Uyển này.
Hứa Tuệ Anh cũng khá may mắn, bà rút thăm chọn được một trong hai căn nhà duy nhất có sân ở tầng một.
Lúc đó khi kết quả chia phòng ở được công bố đã có rất nhiều người ghen tị.
Phải biết rằng lúc đó vẫn chưa có kế hoạch hoá gia đình nên mỗi nhà đều có rất nhiều con mà Tùng Trí Uyên cùng Hứa Tuệ Anh lại chỉ có một mình Tùng Kỳ.
Hai người họ còn là những giáo viên trẻ trong nghành có tuổi nghề chưa đến ba năm, dù cho nhóm học sinh đầu tiên họ dạy có thành tích tốt nghiệp ưu tú vô cùng giúp Tứ Trung nâng cao danh tiếng toàn thành, thì việc được chia cho căn phòng 101 vẫn khiến vài người cảm thấy không phục.
Nhưng chính sách chia phòng ở đã được quyết định xong, nhà họ Tùng lấy được căn phòng 101 hoàn toàn là do may mắn, dù có không phục cũng vô dụng.
Chính vì thế có người muốn chơi chiêu bài đồng tình, muốn hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh đổi nhà với mình.
Hứa Tuệ Anh dĩ nhiên không đáp ứng rồi.
Hai vợ chồng đều là người không được cha mẹ xem trọng, vì nguyên nhân này hay nguyên nhân khác mà phải về quê, cha mẹ anh em còn không thể dựa vào huống chi là những lời hứa hẹn của hàng xóm cơ chứ?
Tình người nóng lạnh, họ đã sớm nhìn thấu từ lâu.
Lúc trước khi ở bên nhau cả hai đều không có ý định dựa dẫm vào ai nhưng cũng may cả hai đều là người thực dụng.
Khi còn là thanh niên tri thức thì nghiêm túc lao động, sau này tin tức đại học truyền ra cũng không ai cản trở ai, hỗ trợ bổ sung kiến thức cho nhau, cùng nhau thi đậu đại học.
Sau này thì cùng nhau đi dạy, chăm con đi học chứ không suy xét đến chuyện ly hôn đường ai nấy đi. Quả thực là một đôi vợ chồng thanh niên tri thức điển hình, đừng nói là ở xã Mai Bình, ngay cả huyện Nam Khang thì câu chuyện của họ cũng rất nổi tiếng. Mỗi khi xuất hiện việc thanh niên trí thức bỏ vợ bỏ con hay nữ nhân bỏ chồng vứt con gái thì câu chuyện của hai vợ chồng họ lại được nhắc đến để làm gương.
Sau khi vượt qua kỳ thi đại học họ cũng chỉ viết một lá thư báo tin cho gia đình.
Từ việc này có thể nhìn ra được vợ chồng Vương Tuệ Anh thích đọc sách nghiên cứu nhưng cũng không phải những con mọt sách.
Thậm chí có thể nói họ là người rất giỏi nhìn tâm ý, đoán tâm tư người khác.
Khi thấy Tùng Kỳ chán nản đi vào cửa nhà, hai vợ chồng lập tức trao đổi ánh mắt với nhau, quyết định không hỏi gì cả.
Dù sao tính tình con gái nhà mình ra sao họ là người rõ nhất.
Tốt bụng, nhanh miệng, lỗ tai như đeo van lọc vậy, những lời không thích nghe thì nói tai trái lọt tai phải, trẻ người non dạ, dễ bị lừa.
Chỉ là vô tư như vậy cũng không phải là không có chỗ tốt, không cảm nhận được ác ý của người khác thì càng ít bị tổn thương hơn.
Nếu đã xảy ra việc gì lớn hay cảm thấy mình quá oan ức, không cần hai người bọn họ hỏi con bé cũng sẽ nói ra mà thôi.
Nếu đã không nói thì việc này con bé có thể tự mình giải quyết được.
Hứa Tuệ Anh:“Con về rồi à? Cơm ở trong nồi đây mau đi ăn đi, ăn xong con rửa chén rồi đi đổ rác luôn, tiện đi mua cho mẹ chai nước tương ở tiệm lão Trần, đừng mua nước tương của cái tiệm ở cửa đông, vị nước tương ở đó rất khó ăn.”
“Mẹ, chuyện này cứ từ từ đã, bà Trần kêu con qua lấy cá.”
Tùng Kỳ chạy nhanh vào bếp lấy chậu nước rồi chạy đi luôn.
Vài phút sau, cô mang về ba con cá trích lớn.
Hứa Tuệ Anh đã dọn xong những món ăn ngon trên bàn.
Sự thật chứng minh, bất luận sự việc rắc rối như thế nào đi nữa thì cũng không đáng để tâm đến.
Đặc biệt đối với những người có tâm lòng bao dung lớn thì việc ăn cơm có lực hấp dẫn hơn.
Trong nháy mắt sự chú ý của Tùng Kỳ đã được chuyển sang một chủ đề khác.
“Mẹ ~~~~”
“Khó khăn lắm con mới có thời gian nghỉ ngơi thư giãn mà, có thể không làm việc nhà được không ạ?”
Chiến thuật làm nũng không thành công.
Hứa Tuệ Anh cười rất dịu dàng nhưng lời nói thì lạnh băng như trời đông tháng chạp: “Nghỉ ngơi với con là chuyện rất quan trọng sao? Con làm việc được bao lâu chứ, bố và mẹ làm việc suốt gần hai mươi năm đây, chẳng phải bố mẹ vẫn phải đi làm đó sao?”
“Sao có thể được chứ ạ, một ngày hai người chỉ cần dạy hai ba tiết thì có thể về nhà rồi, con thì ở trong xưởng làm quần quật suốt tám tiếng đồng hồ đấy, sau khi làm xong cả người đều nhức mỏi hết.”
Tùng Kỳ chớp mắt, tiếp tục tỏ vẻ đáng thương để làm nũng.
“Thì đó là do con không thi đậu đại học, bố mẹ khuyên con ôn thi lại mà con có chịu đâu? Trình độ học vấn thấp thì phải chấp nhận làm những công việc chân tay thôi chứ than thở cái gì?”
Tùng Kỳ:…… Mưu mô!
Quá mưu mô!
Cô chu cái miệng nhỏ của mình lên, thở dài.
Đây đâu phải là chuyện cô muốn hay không là được chứ.
Rõ ràng là do ông trời đã hạn chế con đường học tập của cô ngay từ đâu rồi mà.
“……Việc này sao có thể trách con được, con đã rất cố gắng rồi, nhưng……nhưng con nghe không hiểu thì làm sao.”
Nói đến việc học tập Tùng Kỳ lại nhụt chí, cả người đều ủ rũ.
Chuyện này cũng rất kì lạ nha, khi được bố mẹ dạy thì cô hiểu, nhưng khi đến trường giáo viên chỉ cần thay đổi nội dung câu hỏi đi một chút thì cô lại không hiểu.
Từ năm hai cấp ba, Tùng Kỳ thật sự đã rất nỗ lực, dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó nhưng vẫn vô dụng.
Cô là người có thể dành ra nhiêu giờ để chăm chút ngoại hình nhưng vì học tập cô đã gạt hết chuyện đó sang một bên, mái tóc của cô lúc đó còn ngắn như mấy đứa con trai nữa cơ đấy.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.
Nhưng lúc cô đang khổ sở vì chuyện học tập, hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh cũng không khá hơn là bao.
Họ cảm thấy việc dạy cho cô, còn khổ hơn nhiều so với việc dạy nguyên một lớp học.
Nếu Tùng Kỳ lừa dối họ, tâm tư của con bé không đặt vào việc học tập thì họ còn có việc để dạy dỗ cô, đem sự tức giận của mình phát tiết ra hết, hoặc tất cả mọi phương diện của con bé đều không tốt hai bọn họ cũng thừa nhận. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng mọi mặt của con bé đều rất hoàn hảo, chỉ riêng mỗi việc học là vẫn không thể khá lên được.
Mắng cô, cô cũng không đáp trả.
Đôi mắt sương mù mênh mông, vô cùng đáng thương thường mở to nhìn trộm hai người, khiến hai người cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.
Người ta thường nói, vẻ đẹp đạo đức trí tuệ và sức khoẻ luôn đi cùng nhau, nhưng chữ “Trí tuệ” của con gái họ đã bị những chữ khác bỏ lại rồi.
Một nhà ba người dày vò nhau hai năm, sau khi “cây búa” thi rớt nện xuống, chẳng hiểu sao hai vợ chồng họ lại cảm giác bản thân được giải thoát rồi.
Không thể học thì không thể vậy.
Thi không đậu thì đành chấp nhận thôi.
Ngốc thì ngốc thôi, chỉ cần họ hạ thấp tiêu chuẩn xuống, không kỳ vọng con gái thành công thành phượng, cuộc sống rồi sẽ tốt dần lên thôi.
“Được được được, không trách con, chỉ tránh mẹ với ba cọn sinh con ngốc nghếch, mau đi ăn cơm đi.” Hứa Tuệ Anh vung tay, ngăn con gái tiếp tục làm nũng.
“Vậy…… Nước tương?”
“Hửm?” Hứa Tuệ Anh chống nạnh, dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn Tùng Kỳ.
Nội tâm của Tùng Kỳ liền sợ hãi, lưng còn thẳng hơn cả tấm thép, lễ phép: “Nước tương của lão Trần đúng không ạ, con nhớ kỹ rồi!”
Tùng Trí Uyên đóng sách lại, cười nhìn hai mẹ con so trí.
Chờ con gái họ tung tăng vào phòng bếp lấy chén ăn cơm thì hai vợ chồng nhìn nhau cười: Nhìn xem, vấn đề cũng không lớn lắm!
Tùng Kỳ ngoan ngoãn ăn cơm như gà mổ thóc, rửa chén xong cô liền xách túi rác chậm rì rì đi ra khỏi cửa.
Thùng rác nằm ở trong một góc giữa hai toà Đức Hinh Uyển và Trí Mỹ Uyển.
Cô vừa xách túi rác đi được vài bước, đến chỗ quẹo thì sau lưng đột nhiên bị người đụng phải bằng một lực rất mạnh.
Cả người không khống chế được mà ngã về phía trước.
Cũng may cô phản ứng nhanh, xoay lưng một cái rồi chống tay trên tường.
Thật không uổng công cô rèn luyện thân thể từ nhỏ, nếu không bây giờ cô đã ngã sấp mặt rồi.
Tùng Kỳ còn chưa tức giận thì đối phương đã lớn tiếng doạ người.
“Tùng Kỳ, cậu đi ngoài đường mà mắt để sau gáy sao?”
Cậu thanh niên nóng tính quát lớn.
Tùng Kỳ trợn mắt há hốc mồm:……
Lời này đúng ra phải là cô nói mới đúng chứ!
“Võ Dương cậu có bệnh đúng không, cậu nói mắt ai để sau gáy?”
Đương nhiên Võ Dương biết mình sai rồi.
Chẳng qua khi nghe Khúc Miêu Miêu gặp chuyện, trong lòng cậu ta cảm thấy rất lo lắng và bối rối.
Hoàng hôn xuống, sắc mặt cậu ta tối sầm lại sau đó lại đỏ bừng lên, như đang xấu hổ vậy. Nhưng nghĩ đến mối quan hệ thân thiết giữa Tùng Kỳ và Khúc Miêu Miêu, Võ Dương đành nhẫn nhịn rồi xin lỗi.
“…… Thực sự xin lỗi, xin lỗi được chưa.”
Tùng Kỳ xoa lòng bàn tay bị tường làm trầy xướt.
Nghe được lời xin lỗi qua loa lấy lệ của cậu ta, Tùng Kỳ liền liếc xéo Vỗ Dương một cái, cô cười lạnh:“Tôi không chấp nhận, cậu tưởng lời xin lỗi của cậu đáng giá ngàn vàng hả, ai mà thèm chứ!”
Dứt lời, cô cũng không muốn tranh cãi với cậu ta nữa nên xách túi rác rời đi.