Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 20: Ứng cử viên sáng giá


4 tháng

trướctiếp

 

“Có phải con chướng mắt Phụng Tùng không?”

Tùng Kỳ bĩu môi, cô cẩn thận nhìn Trương Ái Hoa một cái.

Trương Ái Hoa giơ tay, động tác thân thiết gõ trán cô một cái: “Có chuyện thì cứ nói, còn sợ dì tức giận sao?”

“Được rồi!” Tùng Kỳ ho hai tiếng, hắng giọng, cô nói một cách nghiêm túc: “Con không chướng mắt anh ấy, rõ ràng là anh ấy chướng mắt con.”

Vẻ mặt của Trương Ái Hoa nghiêm túc, bà có lòng muốn giải thích giúp cháu trai: “Sau đó Phụng Tùng có giải thích với dì, là công việc ở bệnh viện rất bận chứ không phải là nó cố ý làm chậm trễ mẹ con và con.”

Tùng Kỳ le lưỡi, cô nói thẳng: “Anh ấy trốn con như trốn bệnh dịch vậy, điều đó nói rõ rằng anh ấy rất kháng cự việc xem mắt. Dì Trương, dì mau nhìn mắt con đi, gương mặt của con có phải rất xinh đẹp đúng không? Con cũng không phải không tìm ra được đối tượng, cứ nhất định phải xem mắt với anh ấy, anh ấy đã làm tổn thương lòng tự trọng của con nên con mới không thèm dùng mặt nóng dán mông lạnh đâu.”

Nếu đổi thành người khác nói lời này thì không hề đáng yêu nhưng kết hợp với Tùng Kỳ hơi ngước cằm lên, hiện lên một chút đắc ý, trong mắt còn lộ ra một chút xíu ấm ức, ngược lại lại có vẻ vừa chân thành vừa đáng yêu.

“Ừm, thật sự là Phụng Tùng không đúng. Vậy lần sau dì sẽ giới thiệu người tốt hơn cho con.”

“Được nha, con thích người đẹp trai ấy.”

“Được ~~~~~ nhất định dì sẽ chọn cho Kỳ Kỳ nhà chúng ta người đẹp trai nhất, có nhân phẩm tốt nhất.”

“Hahaha, dì Trương, dì hiểu con nhất.”

“……”

Tùng Kỳ trò chuyện một lúc với Trương Ái Hoa, nhìn thấy đèn đường bên ngoài sáng lên nên cô tạm biệt rời đi.

Cô bỏ hộp cơm trống không vào giỏ xe, đạp xe đạp chậm rãi về nhà.

Đột nhiên —— một giọng nói quen thuộc, dễ nghe đến mức khiến lỗ tai ngứa ngáy theo gió truyền vào lỗ tai cô.

Tùng Kỳ chấn động, đùi phải đột nhiên đặt trên mặt đất.

Nửa người trên của cô nhanh chóng xoay người 90 độ, nhìn về phía vỉa hè phía sau ——

Một cao một thấp, xem bóng dáng giống như là hai thanh niên đang vừa đi vừa nói chuyện. Hướng mà bọn họ đi đến vừa lúc là phố Bình An Nhị.

Người lùn trong đó mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển và áo vest, dựa theo trang phục thì cô đoán đối phương làm một công việc rất cần thể diện.

Người còn lại cao hơn mấy cm.

Người chân dài kia mặc một chiếc áo thun dính đầy bụi, chiếc quần to lòe loẹt, đứng từ đầu đường cũng có thể nhìn thấy, trên chân mang một đôi dép lê dính đầy vôi vữa xi măng, trên cẳng chân cũng lấm lem bùn đất.

Công nhân xây nhà à?

Tùng Kỳ cố gắng so sánh hai người này với bóng dáng nói “Xin lỗi, không nhịn được” của ngày hôm đó.

Đêm đó đối phương dựa vào trên cột điện, chân co lại tràn ngập cảm giác tùy ý không quan tâm……

Là người có cái quần dính đầy bùn đất kia?

Tùng Kỳ vội quay đầu xe đạp, quyết định tiến lại gần xác nhận một chút.

Nếu vẻ ngoài của đối phương xứng đôi với giọng nói của anh ta thì cô sẽ mời anh ta làm việc vặt kiếm tiền thêm, chắc chắn có thể làm cho Khúc Miêu Miêu tin tưởng.

Nếu anh ta có vẻ ngoài bình thường thì cô cũng muốn kết bạn, sau này cô muốn nghe thì mời người ta đi chơi.

Dù thế nào thì cô cũng không lỗ, còn không phải là mặt dày bắt chuyện thôi sao? Khương Bình cũng là cô chủ động tới gần mới trở thành bạn bè đấy, việc này cô rất giỏi!

Tùng Kỳ vô cùng tin tưởng.

Hai người chân dài nhưng đi không nhanh, Tùng Kỳ đi theo bằng tốc độ chậm rãi.

Trong đầu cô không ngừng tập luyện chờ chốc nữa thì câu đầu tiên nên nói cái gì để đối phương không coi cô là kẻ lưu manh hoặc người không đứng đắn.

Cô đi theo rõ ràng như vậy, Vương Phụng Tùng không phát hiện ra nhưng Ký Hòa Bắc là người nào chứ? Vì cuộc sống mà anh từng làm lưu manh trên đường mấy năm.

Anh gần như nhận ra ngay lập tức.

Anh lo lắng là kẻ thù ở Thành phố Cảng tìm tới cho nên kêu Vương Phụng Tùng sang quầy hàng bên kia đường mua thuốc lá.

Mục tiêu của Tùng Kỳ chính là vị “Công nhân” nào đó. Người đàn ông mặc đồ vest rời đi thì rời đi, cô không hề quan tâm.

Cô chỉ liếc mắt nhìn một cái, thu hồi ánh mắt, cô hít sâu rồi sau đó dẫm chân đạp mạnh.

Vốn khoảng cách chỉ gần mười mét nhanh chóng ngắn lại.

Cơ bắp của Ký Hòa Bắc căng chặt, anh không quay đầu lại, nửa người giấu ở dưới bóng râm của cây như thợ săn đang chờ đợi con mồi ra tay.- Ứng dụng ㄒYㄒ

“Két ——”

Ký Hòa Bắc ngừng thở nhưng lại nhìn thấy chiếc xe đạp dừng lại bên cạnh.

Cô gái có dáng người xinh đẹp duỗi chân dài chống trên mặt đất.

Cô nghiêng đầu nhìn lại, trong mắt là vẻ kinh ngạc không hề che giấu: “Này, này…… Cái đó, anh trai à, anh có muốn đi làm thêm không?”

“Này…… Cái đó, anh trai à, anh có muốn đi làm thêm không?” Đồng tử của Tùng Kỳ mở lớn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tròng mắt của cô nhìn chằm chằm gương mặt đối phương không rời mắt, trên mặt viết đầy vẻ si mê “Wow, thật đẹp trai, thật đẹp trai.”

Nhưng ánh mắt của cô rất trong sáng, giống như đang nhìn phong cảnh xinh đẹp, chỉ là thưởng thức mà không mang theo bất kỳ tia mơ ước tính kế nào.

Cô dùng gương mặt vô cùng xinh đẹp rất có tính công kích vừa tùy tiện nhìn Ký Hòa Bắc vừa cẩn thận đến gần, tương phản lớn đến mức làm người khác trố mắt.

Trái tim cảnh giác của Ký Hòa Bắc hơi thả lỏng nhưng đôi mắt đen như chim ưng vẫn nhìn chằm chằm Tùng Kỳ. Giống như Tùng Kỳ cảm thấy giọng nói của Ký Hòa Bắc độc đáo dễ nghe và đáng nhớ thì anh cũng nhớ cô.

Dù sao cũng là một đóa hoa kỳ lạ, người có thể sử dụng giọng nói làm nũng còn đúng lý hợp tình nói muốn quen nhiều bạn trai để cho bọn họ cùng nhau gánh vác áp lực nuôi cô!

Nhưng anh nhận ra cũng không có nghĩa người trước mắt là an toàn. Rất có khả năng là có người điều tra được tung tích của anh, cố ý sắp xếp mỹ nhân kế.

Lúc trước khi anh rời khỏi thành phố Cảng quay về nước thì đã làm hỏng hai vụ “Mua bán” lớn của ông chủ Lý, tuy nói anh đã sắp xếp cảnh giả chết nhưng cũng có thể để lại dấu vết và cũng có khả năng bị điều tra được hướng đi.

…… Chỉ là, lấy tác phong luôn im lặng giết người không tiếng động của ông chủ Lý thì ông ta sẽ lên kế hoạch mỹ nhân kế quanh co như vậy sao?

Không phải ông ta nên trực tiếp tìm mấy tên đàn em bỏ mạng xông lên dùng dao trắng đâm vào rồi rút dao đỏ ra, không hề cho anh một chút đường sống giãy giụa sao?

Ký Hòa Bắc chìm trong suy nghĩ.

Tùng Kỳ thấy đã lâu mà anh không nói lời nào, trong con ngươi sâu thẳm còn đang nhìn chằm chằm cô, sau lưng hơi lạnh lẽo.

Không biết tại sao trong nháy mắt trong đầu cô nghĩ đến con rắn lớn đang bao vây con mồi.

Hách!

Cô lập tức bị tưởng tượng của mình làm cho sợ tới mức giật mình một cái.

Trong lòng cũng cảm thấy bồn chồn. Nhưng sợ hãi thì sợ hãi, đối mặt với “Diễn viên” thích hợp như vậy mà muốn cô chưa thử một lần đã xám xịt chạy đi là tuyệt đối không có khả năng.

Tùng Kỳ liếm môi, tự động viên bản thân trong lòng.

Cô lại lần nữa lấy hết can đảm nói: “Chỉ là, chỉ là chủ nhật này anh đóng vai bạn trai của tôi thôi. Chỉ cần anh xuất hiện ở trước mặt bạn của tôi, cái gì cũng không cần phải nói, thời gian cũng không lâu lắm. Hai giờ là được rồi, 30 đồng, anh có làm không?”

Ký Hòa Bắc:……??

Đầu tiên trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng nhìn thấy lúc trước, nhưng Ký Hòa Bắc không cho rằng đối phương tìm tới anh mà không có mục tiêu.

Cô ấy rõ ràng không thiếu người theo đuổi, nếu cần người đóng vai bạn trai thì anh tin cô gái trước mắt này chỉ cần hơi lộ ra suy nghĩ một chút là sẽ có rất nhiều người xung phong nhận việc.

Một cô gái không thiếu người theo đuổi lại ngăn cản một người đàn ông xa lạ trên đường cái ……

A.

Bụng dạ khó lường.

Ký Hòa Bắc liếc nhìn Tùng Kỳ một cái, khóe miệng cong lên thành một độ cung mỉa mai: “Cô nói, cái gì?”

Tùng Kỳ sờ sờ vành tai nóng lên, ngay sau đó cô cảm thấy hoang mang:…… Cô đang bị cười nhạo sao?

Nhưng nếu nghĩ lại thì những lời này hình như cũng không đáng để trào phúng. Có lẽ đối phương thường nói chuyện bằng giọng điệu này, chỉ là đơn giản nghe không hiểu.

Mi mắt của Tùng Kỳ cong cong, lặp lại một lần nữa.

“Diễn bạn trai của cô? Chậc!”

Tùng Kỳ: “……”

Chậc cái gì mà chậc!

Chỉ anh biết chậc sao! Tôi cũng biết làm đấy. Nếu không phải vẻ bề ngoài của người này thật sự đẹp kinh người……

Tùng Kỳ tức đến mức gương mặt phình phình thành cá nóc nhưng người nhỏ ở trong lòng lại đang giơ bó hoa nhảy nhót, không biết cố gắng mà hoan hô nói rằng giọng nói của anh rất dễ nghe!

Cái này làm cho cô không biết làm sao, vì vậy cô cố ý học anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Chậc.”

“Anh trả lời một tiếng có được không, đắn đắn đo đo. Kêu anh làm diễn viên chẳng lẽ còn khó hơn so với công trường và xi măng sao?”

“Có phải anh chê ít đúng không, vậy, vậy, vậy thêm mười đồng nữa đi. 40 đồng là tiền lương một tuần của tôi rồi đó, anh không được được một tấc lại muốn tiến một thước đó.”

Anh mà muốn nhiều hơn nữa thì cô chỉ có thể từ bỏ.

Không sai, đẹp trai đến mức trời sụp đất nứt thì giá trị ở trong lòng cô cũng có hạn.

Ký Hòa Bắc bật cười ngay lập tức. Không biết là anh đã bị câu nào chọc trúng điểm cười hay là bị giọng nói nũng nịu điệu đà vừa hung dữ vừa nóng nảy kia chọc cười.

Người đẹp thì đẹp thật, nhưng “Kế” thì thôi bỏ đi.

Nếu sau lưng có người của Thành phố Cảng thao túng thì cô ấy tuyệt đối sẽ không nói chuyện bằng cái giọng điệu này, bởi vì —— hễ là người ở Thành phố Cảng từng gặp qua anh đều biết anh không có kiên nhẫn với phụ nữ nũng nịu, căn bản không có khả năng trúng kế!

===

Tên truyện: SAU KHI VAI ÁC HẮC HÓA, TA THẢM RỒI

Tác giả: Phùng Tinh Hà

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên thư, Thị giác nữ chủ.

Giới thiệu: 

Thời An tham gia vào một trò chơi công lược.

Nàng chọn lựa, giữa một đống thiết lập nhân vật chọn trúng một người vô cùng hợp ý, đối tượng công lược đoạn trước thì ốm yếu đáng thương, đoạn sau lại là vai ác cố chấp bệnh kiều. 

Thời An cẩn thận nghiên cứu cốt truyện, phát hiện mỗi năm vào sinh nhật, trùm phản diện đều phải giết trăm người tế trời, vì thế nàng quyết định dắt đầu ra tay từ sinh nhật của đối phương.

Thời An chỉnh thời gian công lược đến lúc trước khi đối tượng hắc hóa, mỗi một ngày sinh nhật hằng năm đều cố gắng chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho đối phương. 

Mắt thấy giá trị hắc hóa của đối phương hạ thấp từng chút một, vào lúc nhiệm vụ sắp hoàn thành, di động của nàng vỡ.

Mở mắt lần nữa, Thời An trở thành tam tiểu thư hàng năm hôn mê bất tỉnh của tướng phủ. 

5 năm không gặp, giá trị hắc hóa của vai ác lại bị kéo đầy.

Hệ thống: Mời người chơi công lược một lần nữa, sau hoàn thành nhiệm vụ thì được về nhà.

Thời An: Thôi được rồi, nàng mệt mỏi quá.

***

Mục Trì Thanh chìm nổi trong luân hồi không biết mấy đời, mỗi một đời đều bị người ta bắt nạt chèn ép, vô luận hắn phản kháng như thế nào cũng đều không thể tránh thoát

Vào lúc hắn cho rằng vận mệnh đã như vậy lại xuất hiện một người đặc biệt.

Đối phương sẽ chỉ xuất hiện vào ngày sinh thần của hắn, mỗi năm một lần, lại cứu rỗi hắn, hắn nhịn không được mà muốn nhiều hơn.

Mục Trì Thanh liều mạng muốn giữ lấy ánh sáng này, hắn nỗ lực làm bản thân biến thành bộ dáng mà đối phương thích, khiêm tốn thân thiện, lấy lễ đối nhân xử thế.

Khi hắn cho rằng mình đã tốt lắm rồi, có tư cách hỏi đối phương có thể mãi lưu lại hay không, đối phương lại đột nhiên biến mất, mãi cho đến sinh thần năm tiếp theo cũng chưa xuất hiện.

Từ đây, âm u trong lòng hắn càng ngày càng nghiêm trọng, trở thành Nhiếp Chính Vương khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật.

Một lần đi ra ngoài, Nhiếp Chính Vương đụng phải xe ngựa của tam tiểu thư tướng phủ.

Mọi người đều nói thật đáng thương, tam tiểu thư hôn mê nhiều năm, mới vừa tỉnh lại liền đắc tội ma đầu giết người không chớp mắt, cũng không biết mệnh sống có hay không.

Bên ngoài xe ngựa, tam tiểu thư nhẹ giọng nhận lỗi.

Thân hình Mục Trì Thanh chấn động, người cứu rỗi hắn đã trở lại rồi. Lần này, hắn sẽ không hỏi đối phương có thể lưu lại hay không, hắn muốn vây khốn lấy ánh sáng của mình.

Tag: Hệ thống, Ngọt văn, Xuyên thư

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thời An ┃ vai phụ: Mục Trì Thanh

Một câu tóm tắt: Vai ác: Không sao cả, ta có thể tự mình suy diễn.

===

Chú thích: Khi nữ chính về bối cảnh hiện đại sẽ dùng “cô”, bối cảnh cổ đại sẽ dùng “nàng”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp