Sau khi rời khỏi đây, Hạ Văn Lâm bắt đầu oán trách: “Anh Chử, tại sao lúc trước anh và Thịnh Nhị không nói với tôi là hai người có oán hận chất chứa sâu đậm với ngài ấy chứ? Lỡ như ảnh hưởng đến việc làm ăn trong nhà thì ông già nhà tôi có thể cầm cành mận gai đuổi theo đánh tôi ba mươi dặm lận đó?”
Lời này đổi thành ngày thường thì hắn không dám nói với Chử Trường Tiệp. Có lẽ vừa rồi Chử Trường Tiệp hoàn toàn bị áp chế khiến Hạ Văn Lâm nhận ra hắn ta ngoại trừ có một người cha làm to ra thì hoàn toàn là vỏ rỗng.
Nếu nói lúc trước hắn ta ở bộ đội thì hoàn toàn khác với mọi người.
Nhưng bây giờ không phải vì tác phong có vấn đề mà bị khai trừ khỏi Đảng và quân đội sao? Bây giờ dấn thân vào vòng kinh doanh ở thành phố Hải, thật ra bản chất không có gì khác với đám ăn chơi trác táng bọn họ.
Lúc này mới ăn tim hùm bắt đầu oán trách Chử Trường Tiệp.
Chử Trường Tiệp cũng biết ngoại trừ tên tuổi của ba ruột, hắn ta muốn dừng bước ở giới kinh doanh thành Phố Hải kiếm đầy bồn đầy chén thì không được đắc tội với Hạ Văn Lâm và Thịnh Tử Tấn.
“Đó là chuyện rất nhiều năm trước, tôi cho rằng đã sớm qua rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play