“Đúng vậy, anh cũng thấy kỳ lạ, vừa xa hai tiếng đã nhớ em thế này rồi, sau này phải làm sao đây? Em phải ở cùng anh từ sáng đến tối mới được.”

 

Tô Thám bị chọc cười, liền nghiêm túc đồng ý với anh: “Được.”

 

“Nói với ba mẹ là mai đón họ đi thử lễ phục chưa?”

 

Hiên Viên Thần hỏi.

 

Tô Thắm lập tức chú ý tới, anh đã gọi ba mẹ cô là ba mẹ rồi, hơn nữa còn gọi thuận miệng như vậy, điều này làm cô sững SỜ.

 

“Sao không trả lời anh?”

 

Hiên Viên Thần lấy làm lạ.

 

*Nãy anh gọi ba mẹ em rồi?”

 

Tô Thắm hỏi lại.

 

“Ừm, không gọi là ba mẹ thì gọi là gì?”

 

Hiên Viên Thần cười hỏi.

 

Tô Thắm cong môi cười: “Chúng ta còn chưa kết hôn mà.”

 

“Thì gọi trước, đến lúc kết hôn gọi càng thuận miệng.”

 

Hiên Viên Thần cười cười trả lời cô.

 

“Khi nào chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn?”

 

Tô Thám nghĩ đến chuyện này.

 

“Chiều ngày kia, anh đã sắp xếp ổn rồi.”

 

Hiên Viên Thần làm sao có thể quên chuyện này được cơ chứ, chỉ cần là chuyện giúp Tô Thắm an tâm, anh đều đã nghĩ đến.

 

“Được, em sẽ nhớ mang theo hộ khẩu.”

 

Tô Thắm trả lời, nhìn thời gian một chút rồi nói: “Anh nên vào họp rồi.”

 

“Được, vậy buổi tối gặp!”

 

“Vâng!”

 

Cúp điện thoại, Tô Thấm mím môi cười, nhìn điện thoại, cảm thấy cuộc đời mới của cô vừa mới bắt đầu.

 

Cô không biết mình có thể làm tốt hay không, nhưng cô sẽ có gắng.

 

Tại sân bay trong nước, chạng vạng 6 giờ tối, trên lối đi hành khách, có một đội ngũ mang giá trị dung nhan cao xuất hiện, phía dưới là 8 vệ sĩ đi theo, vô cùng gây chú ý.

 

Một đôi vợ chồng trẻ, một thiếu niên đẹp trai và một thiếu nữ xinh đẹp, cùng với một đứa trẻ mấy tuổi, một đôi vợ chồng hiền hòa, tạo nên tổ hợp vô cùng đẹp mắt.

 

“Cuối cùng cũng về đến rồi.”

 

Đường Tư Vũ hít một hơi không khí trong nước, cảm thấy rất thoải mái.

 

Hình Liệt Hàn đỡ túi của cô: “Mệt không?”

 

*“Daddy, con có chút mệt.”

 

Cậu nhóc con muốn được ba bề.

 

“Đấng nam nhỉ như con kêu mệt cái gì, ba hỏi mẹ con kìa.”

 

Hình Liệt Hàn cúi đầu cười nói.

 

Cậu nhóc kia lập tức tự giác ngậm miệng, cậu biết trong lòng ba không ai có thể bằng mami, đối với cậu mẹ cũng là người quan trọng nhất.

 

“Anh ba, tối anh có thể lái xe đưa em đến nhà bạn không?”

 

Hình Nhát Nặc nhìn Hình Nhất Phàm nói.

 

“Em có muốn thi một cái bằng trong nước không? Ở nước ngoài đã bị treo máy cái rồi.”

 

Hình Nhất Phàm trêu ghẹo cô.

 

“Đáng ghét, anh đưa em đi không hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play