Tô Hi chống cằm nhìn ra cửa sổ, cô thực sự muốn đi dạo một mình, chơi một chút, tránh xa khỏi ánh mắt của Annie, bằng không chuyến đi của cô sẽ không còn gì thú vị.

 

“Amnie, chút nữa em phải đi gặp một người bạn, là người bạn học mà lần trước em nói với chị ý, cô ấy đang ở gần đây!” Tô Hi lập tức nói dối cô.

 

*Aj2”

 

“Là người lần trước em từng nhắc với chị đấy! Nói ra chắc chị cũng không biết. Em đã liên hệ với cô ấy rồi, hai tiếng tới chị với Tiểu Mễ về khách sạn nghỉ ngơi, em sẽ tự đi tìm bạn.”

 

“Không được! Vậy nguy hiểm lắm!” Annie không yên tâm.

 

“Em chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé ở trong nước, đi trên đường chẳng có ai biết em cả, có gì nguy hiểm chứ? Quyết vậy đi, 6 giờ tối em về khách sạn.” Nói xong, Tô Hi cầm túi đi lên, Annie và Tiểu Mễ không kịp phản ứng.

 

Tô Hi liền bước nhanh rời khỏi quán trà, sau đó chạy đi thật nhanh.

 

Annie và Tiểu Mễ thanh toán rồi đuổi theo cô, nhưng nào thấy bóng dáng của Tô Hi đâu.

 

“Bà Tô Hi này, làm loạn quá rồi.” Annie tức giận dậm chân.

 

Có điều, lúc này, Tô Hi đang hưởng thụ ánh nắng xế chiều, bước trên con đường sạch sẽ, giờ cô có thể tự do rồi, có thể tự do đi vào một vài trung tâm thương mại, mua ít đồ mà cô thích, còn có thể mua một cốc cafe, rồi vừa đi vừa uống.

 

Tô Hi bước ra từ một cửa hàng đồ cổ nhỏ với hai chiếc túi xách trên tay. Cô tiếp tục vừa nhìn ngắm vừa dạo phố. Trên ghế sau chiếc xe BMW màu đen lướt qua bên  đường, đôi mắt thâm sâu của Ôn Lệ Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ như đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

 

Anh vô thức ngước mắt lên, anh đột nhiên vô tình thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi trên đường khiến tim mình thắt lại, anh nói với tài xế ở phía trước: “Táp vào lề đường dừng xe lại.”

 

“Thiếu gia, người muốn dừng xe ở đây sao?” Tài xế hỏi.

 

“Ừ! Cậu về trước đi!” Ôn Lệ Thâm vừa nói vừa đầy cửa xuống xe.

 

Thân hình cao lớn vạm vỡ kết hợp với một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và một chiếc quần tây, trên tay là một chiếc đồng hồ bản giới hạn, trông anh vô cùng sang  trọng.

 

Tô Hi đang đi ở đằng trước hoàn toàn không hề hay biết có một người đi theo sau cô, cô vẫn tự do tự tại nhìn bên này ngắm bên kia. Lề đường có một chú mèo điềm tĩnh nằm tắm nắng, liền hấp dẫn cô cúi người xuống, cười ngắm nhìn một chút, rồi lại lây điện thoại ra chụp selfie vài tắm hình.

 

Tô Hi nhìn thấy một cụ già ăn xin bên đường, cô không do dự mà liền qua đặt vào một trăm đôla rồi tiếp tục đi về phía trước. Mà đằng sau cô, Ôn Lệ Thâm cũng không làm phiền cô, ánh mắt sâu thẳm của anh như một chiếc máy quay phim, ghi lại những hành động đáng yêu, giản dị của cô trong cuộc sống thường ngày.

 

Tô Hi bước tới một bức tượng ngay trước mắt, cô quay người định chụp chung một bức ảnh với bức tượng điêu khắc, cô đang tạo biểu cảm chuẩn bị selfie tắm ảnh khác.

 

Đột nhiên, cô nhìn thấy một người đàn ông cách đó 30 mét đút tay túi quần đang nhìn cô.

 

Tim cô đập bụp lên một tiếng.

 

Nhìn kỹ một lần nữa.

 

Trời ơil Sao: lại là Ôn Lệ Thâm? Biểu cảm của cô ngay tức khắc như nhìn thấy ma vậy.

 

Cô chỉ thấy người đàn ông này đứng trên đường trong dòng người đông đúc qua lại, bóng dáng cao lớn, đường nét tuần tú, khí chất lạnh lùng như một vị thần không nhuốm phàm tục.

 

Tim Tô Hi đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

 

Cô nhanh chóng quay người lại rồi nhẹ nhàng bước sang bên cạnh định rời đi.

 

“Cô muốn đi đâu?” Đằng sau, một âm thanh bực bội gọi cô.

 

Tô Hi lập tức cong đôi môi, bát đắc dĩ quay đầu mỉm cười nhìn anh: “Anh Ôn, trùng hợp quá! Sao anh lại có mặt ở đây?”  Ôn Lệ Thâm hừ lạnh: “Tặng cô nhiều vé vào như vậy, cô tính báo đáp tôi như nào? Nhìn thấy tôi là chạy đi mất?” Tô Hi nghẹn giọng, đành mỉm cười lấy lòng: “Vậy tôi mời anh uống cafe nhé?” Ôn Lệ Thâm lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.

 

Tô Hi lo lắng quyện hai tay lại với nhau: “Vậy…vậy tôi mời anh ăn cơm?” Ôn Lệ Thâm từng bước từng bước tiến về phía cô, tim Tô Hi lập tức đập loạn lên như đánh trận. Mà đúng vào lúc này, đằng sau người đàn ông vội vã qua đường va đập mạnh vào người cô như không có mắt nhìn vậy, Tô Hi nghiêng người về  phía trước trực tiếp xô vào lòng, cô trợn trừng mắt nhìn mình sà vào Ôn Lệ Thâm.

 

“A…” Như một bản năng, Tô Hi dang hai tay ra, khi hai cơ thể chạm vào nhau cô nhanh chóng ôm chặt lấy eo Ôn Lệ Thâm.

 

Ôn Lệ Thâm cũng duỗi tay ra, sợ cô va vào rồi văng ra nên tay anh tự nhiên ôm chặt eo cô.

 

Trong dòng người đi qua, một đôi nam nữ ngọt ngào ôm lấy nhau.

 

Mặt và tai Tô Hi đỏ bừng, cô nhanh chóng lùi lại một bước: “Xin lỗi… Tôi không có ý.” Ôn Lệ Thâm liếc mắt nhìn nét mặt ửng hồng của cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen, thuần khiết nhưng không  kém phần gợi cảm, vô cùng đáng yêu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play