Nhưng trong tin nhắn này chỉ có 1 câu, còn có 1 cái video, ông ngạc nhiên, nhìn dòng chữ không đầu không cuối này, ông có hơi ngạc nhiên mở video ra.

 

Chỉ thấy trong video, quay ở trên một con đường, trong video rất nhanh xuất hiện một đôi nam nữ, người đàn ông kia ông không quen biết, nhưng người phụ nữ kia lại khiến cho đôi mắt của Bạch Thế Trạch thít chặt lại.

 

Người phụ nữ trên video kia đương nhiên là Diệp Giai Mị người vợ hiện tại của ông, chỉ thấy người đàn ông kia ôm lấy eo của bà ta, cầm túi của bà ta, thân mật bước ra từ quán cafe.

 

Mặc dù chỉ ngắn ngủi mười mắy giây, thế nhưng, đoạn video này vẫn khiến cho nội tâm của Bạch Thế Trạch phẫn nộ, lúc ông vất vả làm việc kiếm tiền, vợ của ông vậy mà lại đi uống cafe với người đàn ông khác? Còn ôm ôm ấp âp?

 

Ngoại trừ video, còn có ảnh chụp, còn có biển số xe của 1 chiếc xe con màu đen.

 

Sắc mặt Bạch Thế Trạch tức giận đến xanh xám, ông lập tức cắn răng bắm số điện thoại của Diệp Giai Mị. Lúc này Diệp Giai Mị đã trang điểm xong, đang định đi ra ngoài, vừa bước lên xe liền nghe thấy tiếng điện thoại, trong lòng bà ta nghĩ chắc chắn là Hồ Thắng, cái tên chết tiệt này chắc chắn là chờ sót ruột rồi. Nhưng khi bà ta cầm điện thoại lên xem, lập tức bị dọa, lúc này, điện thoại của Bạch Thế Trạch gọi đến đúng là khiến cho bà ta có chút hoảng loạn.

 

Bà ta nghĩ thầm, có phải là ông để quên tài liệu gì ở nhà hay không? Bình thường nếu như để quên cái gì, thì sẽ gọi điện thoại để bà ta đưa đến công ty.

 

Diệp Giai Mị lập tức mỉm cười nhận điện thoại: “Alo chồng, có phải anh để quên tài liệu gì ở nhà rồi? Có cần em đưa đến không?”

 

“Diệp Giai Mị, hôm qua cô đi đâu hả? Đi mèo mả với thằng nào?” Đầu dây bên kia Bạch Thế Trạch phẫn nộ chất vấn.

 

Bởi vì ông nhìn thấy Diệp Giai Mị trong video mặc chính là bộ quần áo ngày hôm qua.

 

Sắc mặt Diệp Giai Mị lập tức thay đổi, bà ta hô hấp có chút dồn dập: “Chồng, anh nói gì vậy? Em nào có đi mèo mả gì đâu chứ? Em vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong nhà mài!”

 

“Ngoan ngoãn? Hôm qua cô đi uống cafe với 1 thằng đàn ông, còn ôm ôm ấp ấp ở trên đường, vẫn muốn lừa tôi?”

 

Bạch Thế Trạch trực tiếp vạch trần lời nói dối của bà ta.

 

Cái này… sắc mặt Diệp Giai Mị bị dọa đến trắng bệch, hôm qua? Uống cà phê? Không phải chính là bà ta với Hồ Thắng hay sao?

 

Nhưng làm sao mà Bạch Thế Trạch lại biết được?

 

“Thế Trạch, anh nghe em giải thích, anh chắc chắn là hiểu nhằm rồi, đó là bạn học của em! Bọn em chỉ là gặp nhau ở trên đường rồi cùng nhau uống cafe mà thôi.”

 

“Diệp Giai Mị, cô dám ngoại tình sau lưng tôi.” Bạch Thế Trạch gầm nhẹ một câu, ông vẫn không tin tưởng lời giải thích của bà ta.

 

“Không có! Chồng, em thực sự không có, thực sự… anh tin tưởng em.” Đầu dây điện thoại bên kia Diệp Giai Mị trực tiếp giả vờ khóc, giả bộ đáng thương. Nhưng trong lòng bà ta cũng đã gấp đến không được rồi, không ngờ hôm qua cách nhà xa như vậy rồi, bọn họ cẩn thận vui vẻ với nhau như vậy, cũng vẫn để cho Bạch Thé Trạch biết được, rốt cuộc thì ai là người âm thầm tố cáo bà ta chứ?

 

“Cô đừng giải thích nữa, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, chờ tôi tra rõ rồi, cô xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào?” Bạch Thế Trạch dù sao thì cũng không cho phép mình bị đội nón xanh.

 

“Chồng… chồng…” Diệp Giai Mị vội gọi hai câu, liền bị Bạch Thế Trạch tắt điện thoại. Bà ta ngồi ở trong xe, gấp đến mức thở gấp, đối với bà ta thì chuyện này vô cùng nghiêm trọng, Bạch Thế Trạch không có tình cảm gì với bà ta, nếu như để ông biết được chuyện của bà ta và Hồ Thắng, bà ta chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

 

Sau khi Bạch Thế Trạch cúp điện thoại của Diệp Giai Mị ông tìm trợ lý thân tín nhất đến.

 

“Bạch tổng! Có chuyện tìm tôi?”

 

Bạch Thế Trạch chia sẻ bức ảnh có biển số xe của chiếc xe màu đen kia cho trợ lý, ra lệnh nói: “Điều tra tất cả những người có biển số xe này cho tôi, tôi muốn biết tất cả thông tin chỉ tiết của người này.”

 

“Vâng, tôi lập tức đi điều tra.” Trợ lý đứng dậy rời đi.

 

Lúc này Bạch Thế Trạch phẫn nộ đập mặt bàn, Diệp Giai Mị vậy mà cũng dám đội nón xanh cho ông như: thế.

 

Giờ phút này Diệp Giai Mị ở trong xe bị dọa đến thở hỗn hễển, bà ta nhanh chóng gọi điện thoại cho Hồ Thắng.

 

“Alo! Em thân yêu, đến rồi à?” Đầu dây bên kia Hồ Thắng vui vẻ hỏi.

 

“Lão Hồ, chúng ta bị phát hiện rồi, ban nãy Bạch Thế Trạch gọi điện thoại mắng em, nói hôm qua em ở ngoài quán cafe cùng 1 người đàn ông khác thân mật, em không biết là ai đã tiết lộ chuyện của chúng ta.” [ ái gì? Sao có thể sảy ra chuyện này? Bạch Thế Trạch biết được bao nhiêu rồi?” Đầu dây bên kia Hồ Thắng cũng – giật nảy mình, dù sao anh cũng không phải cùng một cấp với Bạch Thế Trạch.

 

“Em cũng không biết, tóm lại, an ta bắt đầu nghi ngờ em rồi, bây giờ em đi tìm anh ta giải thích.” Diệp Giai Mị nói xong, cúp điện thoại của Hồ Thắng bà ta đi thẳng đến công ty Bạch Thế Trạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play