“Cô gặp qua cô ấy rồi đó, cô ấy tên là Hình Nhát Nặc, là người mà tôi luôn yêu. Tôi mặc dù mắt đi ký ức nhưng nhưng khi gặp lại cô ấy, tôi vẫn rất thích.” Ôn Lương Diệu bình tĩnh nói.

 

Trái tim Diệp Ngưng chìm xuống, cô vẫn nghĩ, nếu anh mắt trí nhớ, anh sẽ quên đi quá khứ và tất cả tình cảm của mình.

 

Nhưng sao lại như thế này? Tại sao anh lại không quên đi Hình Nhất Nặc chứ? Diệp Ngưng đã xem trộm email của anh, cô biết anh vẫn chưa bày tỏ tình cảm của mình cho Hình Nhất Nặc.

 

Anh đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình nên sau khi mất trí nhớ, anh nhất định sẽ quên đi đoạn tình cảm đó!

 

Nhưng mà, anh không có quên đi.

 

Diệp Ngưng cười đắng cay một tiếng, có chút xấu hổ, chật vật: *Thì ra, anh không quên cô ấy.”

 

*Trông cô ấy còn khá trẻ, chắc cũng mới lớn nhỉ.” Diệp Ngưng cắn môi, khen ngợi, cô đã gặp Hình Nhất Nặc, một cô gái rất thanh tú và xinh đẹp.

 

: Hơn nữa, bối cảnh gia đình cô nàng xem ra cũng rất tốt.

 

“Cô ấy hai mươi, đã trưởng thành rồi.” Ôn Lương Diệu đắc ý nói, lời này tựa như đã đợi cô ấy từ rất lâu.

 

Diệp Ngưng cắn môi, chịu đựng nỗi buồn trong lòng: “Thật thế sao, vậy em chúc phúc cho hai người, chúc hai người thật hạnh phúc.”

 

“Cảm ơn cô. Diệp Ngưng, tôi cũng chúc cô sớm tìm được hạnh phúc của mình.” Ôn Lương Diệu chân thành đáp lại.

 

Diệp Ngưng gật gật đầu, đồng thời đứng dậy: “Vậy em về trước. Ò đúng rồi, đoàn phim của chúng ta có thể sớm được giải thưởng, anh chắc cũng sẽ có một giải. Gặp nhau ở lễ trao giải nhé.”

 

“Đúng vậy không?” Ôn Lương Diệu mỉm cười nói.

 

“Chắc sắp có thông báo cho anh rồi đó.” Diệp Ngưng nói xong quay đầu nhìn lướt qua sô pha. Người đàn ông thon dài đẹp trai kia cuối cùng đè xuống tất cả tâm tình trong lòng, vốn không thuộc về cô, rốt cuộc cũng sẽ không thuộc về cô.

 

Nhưng mà cô sẽ không bao giờ quên anh, có thể trong tương lai, cô sẽ để ý đến cuộc sống của họ, nhưng sẽ không quấy rầy anh nữa.

 

Nếu như Ôn Lương Diệu là người đàn ông dễ thay lòng đổi dạ thì khi ở Bắc Cực cô đã sớm chiếm được trái tim anh rồi.

 

Nhưng anh hết lần này đến lần khác từ chói, đó đã trở thành một trong những nét quyền rũ của anh đối với cô.

 

“Tôi tiễn cô.” Ôn Lương Diệu đứng dậy.

 

Diệp Ngưng cũng rất vui mừng, được anh đưa ra cổng, cuối cùng Diệp Ngưng cũng rời đi.

 

Ôn Lương Diệu trở về phòng của mình anh bắt đầu lấy kịch bản của Hình Nhất Nặc ra đọc. Bởi vì anh cũng sẽ tham gia cải biên kịch bản này một chút, thu thập thêm thông tin để làm cho câu chuyện thêm đầy đủ hơn.

 

Đây là tác phẩm đầu tiên của Hình Nhất Nặc, anh ấy hy vọng cô có thê khởi đầu thật tốt.

 

Vì mất trí nhớ nên anh cần tham khảo thêm nhiều thông tin hơn, cần trau dồi nhiều hơn cũng khó tiếp thu nhưng để làm cho bộ phim này thú vị hơn, anh sẽ dốc hết sức lực.

 

Bộ phim này đã mời một đạo diễn có kinh nghiệm quay cổ trang, và từng đạt nhiều giải thưởng cùng nhiều tác phẩm tiêu biểu. Lần này Hình Nhát Nặc có thể nói là được hỗ trợ tối đa, nếu cô muốn bật lên trổ hết tài năng cô cũng cần cố gắng nhiều hơn.

 

Đạo diễn rất có kinh nghiệm trong việc tuyển chọn vai diễn, nên chưa đầy ba ngày sau, ông đã lập danh sách và gửi hồ sơ của các diễn viên được chọn cho Ôn Lương Diệu.

 

Ôn Lương Diệu nhìn vào ứng cử viên diễn viên đầu tiên, một ngôi sao nam rất được yêu thích, đẹp trai và lịch lãm, hai đầu lông mày lộ ra một nét ôn nhu thuận mắt, cực kỳ phù hợp với nhân vật này. Ôn Lương Diệu nghĩ đến Hình Nhát Nặc phải 5 đóng phim cùng nhau, trái tim anh vân hơi nghẹn lại một chút.

 

Tuy nhiên, đây là công việc mà Hình Nhát Nặc yêu thích anh sẽ không đánh gãy đôi cánh của cô vì điều này, tất cả những gì anh cần là bảo vệ cô, hỗ trợ cô ấy và giúp cô đạt được địa vị như cô mong muốn.

 

Anh muốn cô sống tốt hơn bắt cứ ai khác.

 

Sau khi Ôn Lương Diệu xác định danh sách các diễn viên, anh gọi cho Hình Nhất Nặc tới cùng nhau thương lượng xem xét danh sách.

 

HÌnh Nhất Nặc hai hôm nay cũng ở nhà đọc kịch bản một cách nghiêm túc, cô gạt bỏ tâm lý ham chơi trước đây, như thể cô đã trưởng thành trong khoảng thời gian ngắn vậy.

 

Ngồi trong phòng của Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc lắng nghe phân tích các nhân vật của anh. Cô chống cằm và lắng nghe một cách chăm chú. Sau khi nghe xong, cô đột nhiên cảm thấy giống như khi mình còn được anh dạy kèm thời trung học vậy. Lúc ấy, anh giảng cô nghe nhưng lúc đó cô nghe nhưng không hiểu.

 

Bây giờ, mỗi lời anh nói, cô đều nghe hiểu cả rồi, một cảm giác hưởng thụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play