Dưới sân khấu núi kêu biển gầm, trên sân khấu mặt đần thối.
“Hệ thống… cứu, cứu con…” Nhạc Thiên khó nhọc nói.
Hệ thống: “Cậu cứ hát vài tiếng là xong rồi, vẫn chưa nhận ra sao? Đang trong buổi biểu diễn đó.”
Nhạc Thiên: “Tao thành minh tinh nè!”
Hệ thống: “Ừm, ca sĩ.”
Nhạc Thiên: “Oa! Vui quá đi! Giới giải trí có quá chừng anh đẹp trai luôn há há há há.”
Hệ thống: “Ờm, cậu vui là được rồi.”
Thái độ của hệ thống rất lạ, Nhạc Thiên tạm thời không nghĩ nữa, cứ giải quyết cho xong buổi diễn trước mắt rồi tính sau, Nhạc Thiên nhìn màn hình nhắc lời rất lớn ở phía đối diện, há mồm dựa vào bản năng hát, “Qua cảnh khói lửa…”
Vừa mở miệng, cậu đã chính giọng hát của kình động, sao mà dở dữ vậy! Tiếng hát tuyệt thế gì thế này, lỗ tai cậu suýt nữa đã ung thư ngay tại chỗ.
Lại lắng tai nghe, dưới sân khấu đang kêu gào: “An Nhạc Thiên xuống đi! An Nhạc Thiên xuống đi! An Nhạc Thiên xuống đi!”
Nhạc Thiên: “…”
Hệ thống: “Nào, minh tinh, mau hát đi.”
Nhạc Thiên: “Hức.”
Nhắm mắt hát theo lời, Nhạc Thiên thấy mình đã nhục đến không còn gì để nói nữa, tiêu điều ảm đạm xuống sân khấu, hỏi hệ thống: “Sao An Nhạc Thiên này hát dở thế mà làm ca sĩ được vậy?”
Hệ thống: “Ờm, rồi có vấn đề gì không? Nói người khác không thấy ngại à, sao trước đó nhìn lại mình đi, cậu thẳng như nhang muỗi thế thấy mình còn xứng đáng là người bảo vệ thế giới ngôn tình không?”
Nhạc Thiên; “Tao không xứng.”
Nhạc Thiên: “Cho nên tao phải cố gắng bảo vệ thế giới đam mỹ.”
Hệ thống: “…” Cút!
Nhạc Thiên cười hì hì, “Hiện trường tai nạn quay xe gắt thế mà còn mở được concert lớn như này, khỏi phải nói, chống lưng của tao chắc cứng lắm đây.”
Hệ thống: “…” Trông kiêu ngạo quá nhỉ.
Ở thế giới này, An Nhạc Thiên là trẻ mồ coi, nhưng số cậu ta may, lúc cha mẹ cậu ta còn trẻ có một người bạn thân từng trải qua sinh tử với nhau tên là Lữ Ung Hành, sau khi cha mẹ cậu ta qua đời, An Nhạc Thiên được Lữ Ung Hành nhận nuôi, sau đó Lữ Ung Hành lên như diều gặp gió, ăn sung mặc sướng quyền phách một phương trong giới xã hội đen.
An Nhạc Thiên muốn vào giới giải trí, Lữ Ung Hành tùy tiện lên tiếng, An Nhạc Thiên lập tức trở thành một ca sĩ lớn như bây giờ, hát thì tệ, mà tài nguyên vẫn đầy ắp, lưu lượng kèm theo, thuỷ quân khống bình.
Nhạc Thiên: “Đệt, Lữ Ung Hành trâu X như thế, thì nam chính còn trâu bò đến cỡ nào nữa.”
Hệ thống: “Lữ Ung Hành chính là nam chính.”
Nhạc Thiên: “…”
Hệ thống: “Cậu gọi hắn ta là chú Lữ.”
Nhạc Thiên: “…” Thật là thú vị.
Hệ thống: “Hắn ta rất không thích An Nhạc Thiên.”
Nhạc Thiên khó nhọc nói: “Tại sao?”

Hệ thống: “Chắc là tại cậu rõ ràng là hát dở như vậy, mà còn không biết trời cao đất dày khóc lóc om sòm lăn lộn đòi phải vào giới giải trí cho mất mặt, hở tí ra là lôi tên tuổi hắn ra hù dọa người ta, mà đó chỉ là một phần nhỏ trong đó thôi.”
Nhạc Thiên mặt mày đầy máu, cậu vẫn kiên cường nói: “Tao thấy tao còn vớt vát được chút gì đó.”
Nữ chính trong thế giới này là bạn gái tin đồn của An Nhạc Thiên, Đào Nguyệt Tâm, An Nhạc Thiên rất thích cô ta, cậu ta cứ cố gắng kéo cô ta làm bạn gái tin đồn của mình mãi, lại dùng tài nguyên đàn áp Đào Nguyệt Tâm, nên Đào Nguyệt Tâm mới không thể không cam chịu.
Nhạc Thiên: “…cuối cùng thì cũng được làm người xấu rồi, đã thật.”
Sau đó, Đào Nguyệt Tâm không thể chịu được yêu cầu càng ngày càng quá đáng của An Nhạc Thiên, trong một lần đi tiệc vô tình uống say, lạc vào phòng tổng thống của Lữ Ung Hành, qua một đêm tình với Lữ Ung Hành, rồi Lữ Ung Hành trở thành chỗ dựa Đào Nguyệt Tâm, An Nhạc Thiên chính thức hy sinh.
Nhạc Thiên: “! Ê, kịch bản thế này hơi quá đáng rồi đó nha! Ít nhiều gì tao cũng là con trai ruột của người anh em của hắn ta mà!” An ninh của khách sạn cao cấp mà lắm nguy cơ quá vậy, nhất định phải chỉnh đốn, phải cải cách lại!
Hệ thống: “Con trai của anh em, chứ không phải con trai của hắn.”
Nhạc Thiên: “Chưa nghe bao giờ à? Con trai của anh em, không cần khách khí.”
Hệ thống: …thật sự chưa từng nghe bao giờ.
Nhạc Thiên hít một hơi thật sâu, quay mặt về phía kính trang điểm trong phòng nghỉ, trên mặt cậu vẫn còn lớp make up khi biểu diễn, mái tóc ngắn màu xám, bên sườn mặt có một lọn tóc màu tím nhạt, mái thưa che trán, phấn mắt màu đỏ làm đuôi mắt kéo dài ra, xinh đẹp lại hững hờ.

Bình tâm mà nhận xét, mặt mũi An Nhạc Thiên rất được, làm một bình hoa di động hoàn toàn không có vấn đề.
Mà tại sao cứ phải cố tìm đường chết làm ca sĩ chứ… làm một cái bình hoa thôi không tốt hơn sao?
Nhạc Thiên thở dài một cái, “Tao muốn từ bỏ giấc mơ ca hát.”
Hệ thống: “Không được, nhân tố quan trọng nhất trong hình tượng của An Nhạc Thiên là yêu ca hát.”
Nhạc Thiên nghẹn họng, “…sở thích không cần phải nhập làm một với công việc.”
Hệ thống: “Không được.”
Hệ thống: “Không tin cậu có thể thử xem.”
Nhạc Thiên ỉu xìu.
“Nhạc Thiên, đến cậu rồi, nhanh đi!” Người đại diện Amy vội vội vàng vàng nói.
Nhạc Thiên thoáng lia mắt nhìn sang cô, “…đến đây.”
Buổi diễn thịt nguội (1), đến khi cậu lên thì tiếng la ó mới lên cao nhất, cũng coi như là một nét đặc trưng.
Nhạc Thiên bước lên, đứng trước tiếng gào đuổi xuống của tất cả khán giả hát hết một bài, lúc cậu còn thấy khâm phục tố chất An Nhạc Thiên từ tận đáy lòng.

Đối mặt với tình cảnh cả thế giới quay lưng lại với mình, mà cậu ta còn có thể dũng cảm bước đến như thế, cũng là một người không phải dạng vừa.
Hệ thống: “Có lẽ là nhờ vào sức mạnh của ước mơ.” Ha ha ha ha.
Nhạc Thiên: “Ai, mơ ước của tao là vừa cứng vừa to lại còn dài, tao cũng phải kiên trì theo đuổi giấc mơ của mình…”
Hệ thống: “…” Tại tự nhiên lại thêm cái cứng nữa, khốn nạn!
Khó khăn lắm mới xong concert, Amy còn nói phải tham gia tiệc ăn mừng nữa, Nhạc Thiên vội xua tay bảo mệt quá, không đi.
Amy nghi ngờ nói: “Thật sự không đi sao? Đào Nguyệt Tâm cũng có đến đó.”

Nhạc Thiên: “…không đi.”
Amy nói: “Thôi được rồi, vậy cậu đừng có hối hận đó.”
Nhạc Thiên: “Em muốn về nhà.” Xem xem Lữ Ung Hành có thể hoàn thành được giấc mơ của cậu không.
Lữ Ung Hành đối xử với An Nhạc Thiên không tệ, còn cho phép An Nhạc Thiên ngày nào cũng lôi thôi lếch thếch ở nhà mình, Lữ trạch nằm tại vùng ngoại thành, không tiện lắm, khi xe chạy qua một cánh cửa sắt chạm trổ rồi chạy thẳng lên núi, hệ thống bèn nói cho biết nửa cái núi này là địa bàn của Lữ gia.
Nhạc Thiên: “…cái đệt, mẹ nó giàu gì mà giàu thế, còn giàu hơn Thẩm tổng của tao nữa, tao hận nhà giàu.”
Hệ thống: “…”
Lữ trạch là một đại trạch viện kiểu Trung Quốc (2), diện tích rộng lớn, Nhạc Thiên có cảm giác nếu mình đi bằng xe căng hai, thì có đi hết một ngày một đêm cũng không hết, như một hoàng cung vậy, nhìn thế này, thì mới thấy được dấu vết của sự khoan dung của Lữ Ung Hành dành An Nhạc Thiên, Lữ trạch lớn thế này, phiền quá thì cứ tránh xa là xong.
“Bye bye, chị không tiễn cậu được, hơi sợ,” Amy nhìn thoáng qua vệ sĩ đứng xung quanh Lữ trạch, dặn dò Nhạc Thiên, “Tối mai có thông báo, nhớ đến sớm một chút, Đào Nguyệt Tâm cũng có đi đó.”
Nhạc Thiên: “…” Cuối cùng là cậu ta thích Đào Nguyệt Tâm đ ến mức nào vậy.
Vệ sĩ mở cửa cho An Nhạc Thiên, “Cậu An.”
Nhạc Thiên thản nhiên gật đầu, tính cách của An Nhạc Thiên hơi cực đoan, phàm là người cậu ta để ý thì cậu ta sẽ liều mạng li3m, nhìn không lọt mắt thì khinh khỉnh coi thường, như những vệ sĩ này thì trong mắt cậu ta còn không tính là người.
Đến cả Lữ Ung Hành, thì cũng chỉ tính là tool man, An Nhạc Thiên dù không thích chú Lữ, nhưng cũng biết “giấc mơ” ca hát của mình chỉ có thể nhờ vào Lữ Ung Hành hộ giá hộ tống cho mình, cho nên dùng thái độ ôn hòa đối với Lữ Ung Hành, lá mặt lá trái.

Lữ Ung Hành cũng biết, nhưng không muốn quan tâm, vì đối với hắn mà nói, nuôi An Nhạc Thiên cũng không khác gì nuôi con chó con mèo.
Đêm hôm khuya khoắt, Nhạc Thiên nhìn thấy sân trong bên trái Lữ trạch lấp lóe, như bắn pháo hoa vậy, cậu đến gần thì trông thấy một bóng người cao to mặc đường trang Trung Quốc, vai rộng hông hẹp, dáng người cao ráo, cầm súng chỉa vào một người đang quỳ, một đốm lửa lóe lên, người đó không tiếng động ngã xuống.
Nhạc Thiên: “…hệ thống, chúng ta không phải là xã hội pháp trị sao?”
Hệ thống: “Giả thiết của thế giới không cần phải xoắn.”
Nhạc Thiên: “Ôi đệt, hắn ta giết người kìa.”
Hệ thống: “Lạ lắm sao? Người hắn giết còn nhiều hơn số bài cậu hát.”
Nhạc Thiên: “…” Chưa chắc à nha.
Nhạc Thiên ngượng ngùng đứng lên, vệ sĩ áo đen bên cạnh thấy hành vi như nhìn trộm của cậu mà mắt vẫn nhìn thẳng như trước.
Lữ Ung Hành giao khẩu súng cho thuộc hạ, lạnh lùng nói: “Mang thi thể của nó trả lại cho lão Trang đi.”
Thuộc hạ đáp một tiếng, lập tức có người kéo thi thể xuống, Lữ Ung Hành lắc lắc cổ, “Tụ hộp năm nay, khu Đông Tứ không phải tới.”
“Vâng.” Thuốc hạ tập trung tinh thần cao độ, thầm nghĩ trong bụng, boss định sang bằng khu Đông Tứ, dám bán hàng trắng trong địa phận của boss, chán sống rồi.
Xử lý xong chuyện phiền lòng, Lữ Ung Hành chậm rãi đi vào nhà trong, bước chân vừa vào đến, lập tức trông thấy một đầu tóc xám lắc lư, thầm nói, chuyện phiền hơn nữa đến rồi.
“Chú Lữ!” Nhạc Thiên xoay người, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lữ Ung Hành kia, giật mình kêu lên với hệ thống: “Trẻ thế!”
Thoạt trông Lữ Ung Hành quá lắm là ngoài ba mươi, sắc mặt lạnh lùng, mắt phượng hơi nheo, ngũ quan của hắn không có nơi quá đặc biệt, nhưng khi phối hợp lại với nhau thì lại có vẻ anh tuấn, là nét anh tuấn thuần đàn ông, không cần phải cố tình làm ra vẻ mặt gì, cũng đã toát lên một luồng khí phách không giận tự uy.
Hệ thống: “Hắn ta ba sáu.”

Cha mẹ của An Nhạc Thiên thời niên thiếu đã là đàn anh đàn chị trong trước, mới mười sáu đã có An Nhạc Thiên rồi, Lữ Ung Hành cũng tuổi với cha mẹ cậu ta, cho nên An Nhạc Thiên bây giờ hai mươi, Lữ Ung Hành ba sáu.
Đánh giá của Nhạc Thiên đối với Lữ Ung Hành khá ổn, vốn cậu còn tưởng là “chú Lữ” sẽ có hơi già một chút, bây giờ nhìn lại thấy rất vừa phải, đàn ông trưởng thành hormone tăng cao.
Lữ Ung Hành nhìn thấy An Nhạc Thiên, mặc dù trong lòng thấy đau đầu, ngoài mặt vẫn tương đối hòa nhã, “Về rồi, có mệt không?”
“Mệt chết đi được!” Nhạc Thiên đi tới ôm lấy cánh tay Lữ Ung Hành, Lữ Ung Hành mặc đường trang rộng rãi, nhìn từ bên ngoài không thấy được, Nhạc Thiên vừa nắm lấy lập tức cảm giác được cơ bắp trên cánh tay hắn rất chắc, “Chú Lữ, sau này con không muốn đi concert nữa.” Quá nhục con mẹ nó mặt.
Lữ Ung Hành tùy ý đáp: “Nói với người đại diện đi.”
“Dạ,” Nhạc Thiên hơi ngượng ngùng, “Chú Lữ, con muốn xin một chuyện này, chú đồng ý được không?”
Lữ Ung Hành thầm nghĩ lại tới nữa, đi về phía trước hai bước, chậm rãi ngồi xuống ghế bằng gỗ tử đàn, Nhạc Thiên đi theo ngồi lên tay vịn, ánh mắt nhìn lom lom vào nhìn Lữ Ung Hành đi, bị đôi mắt đỏ ửng đó nhìn Lữ Ung Hành thật sự thấy choáng hết cả đầu, hắn bình chân như vại nói: “Con nói đi.”
“Con, con muốn mời một thầy dạy thanh nhạc.” Nhạc Thiên ngượng ngùng nói ra.
Lữ Ung Hành hơi giật mình, An Nhạc Thiên vẫn thường đòi hỏi đủ điều với hắn, đòi gì mà nhà sản xuất tốt nhất, người soạn nhạc viết lời, đủ thứ lung ta lung tung, nói hắn nghe hắn chẳng bao giờ nhớ được, mà hắn cũng lười nhớ.

Hắn mở cho An Nhạc Thiên một công ty quản lý, chỉ chuyên nâng đỡ một mình An Nhạc Thiên, chuyện còn lại hắn chỉ cần gật đầu là tự nhiên sẽ có người làm.
Nhưng đây là lần đầu tiên, An Nhạc Thiên muốn mời thầy thanh nhạc, không phải cậu luôn rất kiêu ngạo với “tài năng ca hát” của mình sao?
Lữ Ung Hành trong lòng nghi hoặc, vẻ mặt tỉnh rụi, đáp: “Được.”
Nhạc Thiên cúi đầu, hôn một cái cực nhanh trên má Lữ Ung Hành, “Chú Lữ tốt quá!”
Lữ Ung Hành cứng đờ người ngay tại chỗ, An Nhạc Thiên vẫn chưa tẩy trang, trên môi còn đánh son bóng, đỏ tươi ướt át.

Lữ Ung Hành tức thì cảm thấy nơi bị hôn trên mặt cực kỳ khó chịu, hắn vỗ vỗ bàn tay đang kéo mình của An Nhạc Thiên, “Được rồi, đi nghỉ đi, không phải con nói mệt sao?”
An Nhạc Thiên vừa đi, Lữ Ung Hành thở dài, vội trở về phòng của mình, vừa soi gương lập tức nhìn thấy trên gò má xuất hiện một dấu môi đỏ tươi.
Lữ Ung Hành: “…”
Lau lau dấu môi son, mà không sạch được, trên mặt vẫn còn chút nhạt nhạt, Lữ Ung Hành thở dài, chuẩn bị tắm rửa.

Một năm bốn mùa hắn đều chỉ dùng nước lạnh, hưởng thụ vật chất tốt đẹp quá sẽ làm hao mòn ý chí con người.
Xả nước Lữ Ung Hành cởi áo, đang chuẩn bị cởi qu@n, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, “Chú, chú Lữ ơi.”
Lữ Ung Hành: “…” Phiền phức lại tới rồi.
Lữ Ung Hành rất đau đầu, hồi An Nhạc Thiên còn bé rất dễ nuôi, cho cậu tiền là xong rồi, càng lớn càng biết làm trò, nào là không chịu học đại học, nào là đòi vào giới giải trí.

Trong lòng Lữ Ung Hành đã đang tính cho An Nhạc Thiên một mớ tiền, tốt nhất là có thể bán đứt luôn chút cảm tình còn sót lại giữa hai người.
Cửa mở, gương mặt trắng thuần Nhạc Thiên ló vào, nhẹ nhàng thoải mái, đang ôm gối, tội nghiệp nói: “Chú Lữ, tối nay con có thể ngủ lại phòng chú được không?” Mắt lại đảo một vòng quanh cơ ngực rắn rỏi của Lữ Ung Hành, nuốt nước bọt cái ực.
Lữ Ung Hành đi: “…” Lại trò gì nữa.
Lữ Ung Hành: “Có chuyện sao?”
Nhạc Thiên cúi đầu, “Con, con hơi sợ.”
Lữ Ung Hành: “Sợ cái gì?”
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Sợ chú Lữ không cần con nữa.”
Lữ Ung Hành… đang có ý đó đây, “Sao chú Lữ lại không cần con chứ?”

Nhạc Thiên: “Con hát không tốt.”
Lữ Ung Hành: “…” Chẳng quan tâm lắm.
Nhạc Thiên: “Con sẽ học.”
Lữ Ung Hành thở dài, chỉ chỉ gian phòng khách bên ngoài, “Vậy con ngủ đây đi.”
Nhạc Thiên hớn ha hớn hở đồng ý.
Lữ Ung Hành tắm rửa sạch sẽ, người đầy hơi lạnh, khoác một cái áo ngủ màu đen rồi đi ra ngoài, kêu gọi một người đén, “Hôm nay sau khi tiểu thiếu gia trở về cỏ xảy ra chuyện gì đặc biệt không.”
Thuộc hạ trả lời, nói tiểu thiếu gia nhìn thấy tiên sinh xử lý người của Trang gia.
Lữ Ung Hành gật gật đầu, “Chẳng trách.” Hắn trở về phòng, An Nhạc Thiên đã cuộn người nằm trên giường, không mang trang điểm đầy trên mặt nữa, thoạt trông như là một cậu bé thanh tú sạch sẽ, đang mở to mắt nhìn Lữ Ung Hành, trong mắt ẩn ẩn hoảng sợ.
Lữ Ung Hành ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, đó là giả, đóng phim thôi.”
Nhạc Thiên: “…” Chú coi con là thằng ngu hả.
Lữ Ung Hành: “Con thấy đóng phim rồi chứ? Dưới đất toàn là sốt cà chua thôi.”
Nhạc Thiên: “Hừm, vậy sao chú Lữ lại đóng phim ở nhà?”
Lữ Ung Hành bình tĩnh trả lời: “Con có sở thích của con, chú Lữ cũng có sở thích của chú.”
Nhạc Thiên: “…” Trợn mắt nói mò còn con mẹ nó thái quá nữa.
Lữ Ung Hành nói: “Ngủ đi, đừng sợ.”
Nhạc Thiên đưa tay ôm hông Lữ Ung Hành, cái hông này cũng chắc nữa, “Dạ, chú Lữ đừng bỏ con nhé.”
Lữ Ung Hành: “…ừm.”
Nhạc Thiên: …đừng tưởng là tui không biết chú đang gạt tui.
Lữ Ung Hành: “Ngủ đi, ngủ muộn không tốt cho da và cổ họng.”
Nhạc Thiên gật đầu, nhắm hai mắt lại, Lữ Ung Hành đứng dậy, thầm nghĩ: Phải tìm cơ hội, đá thằng nhóc này đi mới được, quá phiền toái.
__
(1) concert thịt nguội: gốc là 拼盘演唱会.
Theo tìm hiểu thì là cách gọi những concert có mời nhiều minh tinh đến.
(2) đại trạch viện kiểu Trung Quốc: gốc là 中式的大宅院.
Trạch viện là nhà có sân, nôm na thì đại trạch viện là nhà to sân to luôn.

Kiểu như này:
 
Tự nhiên tìm hình minh họa thấy cái bản vẽ này xong muốn xỉu ngang.
__
Tui xin lỗi, vì tui đã note trong mục lục là không có vả mặt…
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play