Triệu Nguyên Thành thấy hai người muốn nói chuyện, rất thức thời vội vàng bắt chuyện thăm hỏi với tỳ nữ Hầu phủ đồng thời lui xuống, Nhạc Thiên cũng không phản đối, vẫn hững hờ cho cá ăn, không thèm nhìn Triệu Tân một cái nào.

Triệu Tân bị phạt đứng trong chốc lát, thả gậy xuống, vịn lan can khập khễnh chậm rãi ngồi xuống đối diện Nhạc Thiên, ôn hòa nhìn về phía Nhạc Thiên, vẻ mặt dịu dàng ngắm nhịn đôi gò má mỹ lệ của cậu, ôn nhu nói: “Đệ tức giận sao?”
Gió nhẹ lướt qua, thổi lọn tóc của Nhạc Thiên bay bay, Triệu Tân thấy cậu cứ im lặng không nói, trong lòng không khỏi nóng nảy.

Qua một hồi lâu, Nhạc Thiên cho ăn cá xong, vỗ tay một cái, thoáng liếc hắn một cái, trên mặt hiện lên một nụ cười khẽ nhàn nhạt xa cách, sâu xa nói: “Tại sao ta phải tức giận chứ?”
“Hôm đó ta không kịp nghĩ rõ ràng, quá bất ngờ, ” Triệu Tân khẩn thiết nói, “Đệ cũng biết, đầu ta bị thương nhẹ, có nói sai thì đệ tha thứ cho được không.


Nghe hắn nói với mình như vậy, Nhạc Thiên không kiềm được khóe môi hơi cong cong, cười giễu nói: “Lúc trước khi bị thương đầu óc cũng có hơn được bao nhiêu đâu.


Bị Vân Nhạc Thiên mắng, nhưng Triệu Tân hoàn toàn không thấy tức giận, cũng cười theo, thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, chân thành nói: “Xin lỗi, là lỗi của ta, ta không nên quên đệ.

” Yêu thương sâu đậm như vậy sao hắn có thể quên được? Đáng bị mắng lắm.

Nhạc Thiên không cười, rũ mắt, thản nhiên nói: “Quên thì quên thôi, chuyện này không phải là chuyện có thể cố ép được, nếu bây giờ huynh không thích ta nữa, ta cũng sẽ không khóc lóc kêu gào không phải là huynh không được, cùng lắm thì hai ta triệt để cắt đứt, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Triệu Tân vô thức trả lời: “Tất nhiên là không phải!”
Nhạc Thiên ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt mang khiêu khích mờ ám, “Không phải cái gì, huynh nói rõ ràng.


Đồng tiền được dây tơ hồng quấn lấy từng dính máu hắn, mang hắn bước ra từ chiến trường gió tanh mưa máu, lúc này đang toả nhiệt nóng rực, cõi lòng Triệu Tân đong đầy vạn ngàn nhu tình và yêu thương, thấp giọng nói: “Ta thích đệ… trất thích.

” Con tim của hắn sẽ không lừa hắn, thiếu niên trước mắt tác động mãnh liệt tới tâm trí hắn, khi hắn vừa mới nhìn thấy Vân Nhạc Thiên cười nói với nữ tử khác, trong lồ ng ngực hắn ứ nghẹn khó chịu nói không nên lời, thậm chí sinh ra lệ khí.

Người nghiêm túc đáng yêu ghê, Nhạc Thiên muốn cười, nghẹn một chút, không nhịn cười, chớp chớp mắt nói: “Vậy huynh hôn ta đi.


Mặt Triệu Tân đỏ lên, nhìn đôi môi cười của Nhạc Thiên, ngoan ngoãn nghe lời hơi ngả người về phía trước, hôn một cái rất nhẹ bên khóe môi cong cong của Nhạc Thiên, như chuồn chuồn lướt nước, hai người cùng cười, mặt đối mặt, bốn mắt cùng phát sáng, Nhạc Thiên ngượng ngùng nói: “Huynh… có muốn đến phòng ta nghỉ một lúc không?”
Triệu Tân run lên, nhớ lại nụ hôn trong phủ tướng quân, mặt nóng lên, im lặng một hồi mới nói: “Được.


Nhạc Thiên nói: “Ta dìu huynh.


Triệu tướng quân lúc chống gậy đến đi đứng không hề có chút trở ngại nào ngay lập tức câu vai Nhạc Thiên, đúng kiểu yếu đuối không còn chút sức nào.

Phòng của Vân Nhạc Thiên rất khác với trong phủ tướng quân của Triệu Tân, đâu đâu cũng khéo léo tinh xảo lại tràn ngập một mùi huân hương dễ ngửi, thoạt trông là một căn phòng sang quý thơm nồng, vừa nhìn là biết công tử được nuông chiều từ nhỏ.

Triệu Tân âm thầm ghi nhớ bày trí vào lòng, Triệu Nguyên Thành có nói trước khi hắn xuất chinh Vân Nhạc Thên đã ở trong phủ tướng quân với hắn, nhưng hắn thấy sắp xếp trong phòng mình rất đơn giản mộc mạc.

Có thể nhận thấy trước kia hắn không đủ để tâm, không chăm sóc tốt cho cậu, lần này trở về, phải mua thêm đồ trong phủ, không thể tiểu hầu gia quý giá như chạm khắc từ ngọc đó chịu khổ được.

Nhạc Thiên chậm rãi đỡ Triệu Tân ngồi lên giường mình, Triệu Tân từ từ ngồi xuống, hai người lại đối diện với nhau.

Lần này Triệu Tân bị thương không nhẹ, vải bố trên trán đã tháo ra nên có thể nhìn thấy vết sẹo sâu đến gần như tận xương, Nhạc Thiên đưa tay chạm lên, đau lòng nói: “Chắc là đau lắm.

” Vết thương ngoài này không biết có bao nhiêu liên quan đến chuyện mất trí nhớ nữa, liên minh cứ kiên quyết phải bày cái trò mất trí nhớ máu chó cho bằng được, cậu cũng phục thật.

Triệu Tân không muốn Vân Nhạc Thiên lo lắng cho mình, bình thản đáp: “Không có gì đáng ngại.


“Chân thì sao?” Tầm mặt Nhạc Thiên lại chuyển xuống phần đùi đang bị thương của hắn, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Có khi nào giống như ta, bị tật luôn không?”
Triệu Tân nghe thấy lại bắt đau lòng cho Vân Nhạc Thiên, xoa xoa mặt Nhạc Thiên, thấp giọng an ủi: “Đệ yên tâm, không sao đâu, nếu như bị tật thật rồi, chúng ta làm một cặp phu thê chân thọt cũng được mà.


“Đừng nói linh tinh, huynh là tướng quân,” Nhạc Thiên xì hắn một câu, dang tay ôm chầm bả vai hắn, nhỏ giọng rù rì, “Huynh không biết đâu, lúc huynh mất tích ta buồn ta lo đến thế nào đâu, ta muốn đi tìm huynh, nhưng mà tổ mẫu không cho.

” Lớn như vậy, dài như thế… nói mất tích là mất tích, ông đây tức muốn chết luôn.

Triệu Tân dùng hai tay ôm cậu, khẽ vuốt v e mái tóc dài mềm mượt của cậu, yêu thương nói: “Là huynh không tốt, khiến đệ phải lo lắng.


May là Hầu lão phu nhân giữ Vân Nhạc Thiên lại, nếu không thì một người mong manh như Vân Nhạc Thiên ra ngoài tìm hắn, đừng nói bị thương, chỉ cần đói khát mệt mỏi thôi, Triệu Tân cũng cảm thấy đó là lỗi của hắn.

Nhạc Thiên cắn môi nói: “Vậy thì cô nương đã cứu huynh đó, huynh với cô ta…”
Triệu Tân lập tức dở khóc dở cười đáp: “Trong lòng ta đã có người, sao có thể chứ, ta có thể lập thề, ngoại trừ đệ ra, ta chưa bao giờ có bất cứ một suy nghĩ nào khác.


Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Ta chỉ hỏi thế thôi, thề gì chứ, huynh nói thì tất nhiên ta sẽ tin.


“Đệ tin ta, là ta vui rồi.

” Triệu Tân không nhịn được cúi đầu hôn một lên thái dương Vân Nhạc Thiên.

Trong lúc hai người đang tình tứ thì bỗng nhiên Nhạc Thiên nói: “Để ta xem vết thương trên người huynh.


Triệu Tân nói: “Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi.

” Hắn sợ sẽ làm Vân Nhạc Thiên sợ hãi.

“Ta bảo muốn xem thì xem nói nhiều thế làm gì.

” Nhạc Thiên lườm hắn một cái, Triệu Tân lập tức không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi yên trên giường.

Nhạc Thiên nhìn Triệu Tân đang ngồi nghiêm trang, trong lòng thấy vui không chịu nổi, vừa dài vừa to đến rồi, nhanh chóng kéo áo Triệu Tân ra.

Trên lồ ng ngực rộng lớn của Triệu Tân đúng là có thêm không ít vết sẹo mới, vết thương mới vết thương cũ đan xen ngang dọc, đây là vinh dự và nét gợi cảm của một người đàn ông.

Nhạc Thiên nhìn theo, hai giọt nước mắt cá sấu rớt xuống, anh rể, sao sẹo trên người anh cũng đẹp cũng manly như anh vậy hả.

Triệu Tân thấy cậu khóc, vội hoảng hốt nói: “Đã bảo là không có gì đẹp mà.

” Lại đưa tay kéo áo lại, nhưng bị Nhạc Thiên đè lại, “Không cho huynh cử động.


Ngón tay Nhạc Thiên từng chút một vuốt v e vết thương trên người Triệu Tây, lòng bàn tay non nớt mềm mại lướt qua lồ ng ngực, rất nhiều vết thương mới trên cơ thể Triệu Tân vừa mới lên thịt non, đang lúc nhạy cảm nhất, chợt bật ra một tiếng rên khẽ, định ngăn cậu lại, nhưng sợ làm Nhạc Thiên khóc, đành phải cắn răng nhịn xuống.

“Thật sự không đau sao?” Nhạc Thiên cau mày nói.

Triệu Tân nắm tay cậu đặt bên môi mình hôn khẽ, “Thật sự không đau, không tin đệ cứ đánh thử xem.


Nhạc Thiên lườm khẽ hắn một cái, “Nói hưu nói vượn.


Triệu Tân mỉm cười, áp lòng bàn tay của cậu lên mặt mình, nhiệt độ trong lòng bàn tay Vân Nhạc Thiên man mát, như ngọc thạch vậy, Triệu Tân thầm thở một hơi dài trong lòng mình, đây chính là đôi tay trong mơ của hắn.

Nhạc Thiên khẽ khàng nở nụ cười với hắn, đứng dậy kéo tấm màn xuống, màn lụa màu xanh vừa rũ xuống, vùng sáng trên giường lập tức trở nên mờ mờ ảo ảo.

Triệu Tân ngẩn ngơ, mắt lom lom nhìn Nhạc Thiên đang chầm chậm tháo ngọc quan xuống, ngón tay nõn nà như ngọc lướt qua vành tai, làm rối mái tóc đen nhánh, cười quyến rũ với hắn, tóc đen môi đỏ, sóng mắt dịu dàng, thật sự chẳng khác nào yêu tinh, Triệu Tân nhìn mà không nỡ chớp mắt.

“Tỷ phu, ta rất nhớ huynh…” Nhạc Thiên nũng nịu từ từ khụy người nằm sấp trên người Triệu Tân, Triệu Tân đỡ lấy bờ vai cậu, khô khốc nói: “Tỷ, tỷ phu cũng nhớ đệ.


Hắn không có nói dối, tuy rằng hắn không nhớ được người trong lòng mình là ai, nhưng hắn đúng là ngày đêm nhớ nhung, trong mộng mơ mơ màng ôm cậu, tỉnh lại mới nhận ra viền mắt mình đã ươn ướt, nương chấp niệm không biết dành cho ai đó gắng gượng sống qua trọng thương, khập khễnh bò về kinh thành.

Vuốt v e khuôn mặt như men sứ trắng của Vân Nhạc Thiên, ánh mắt Triệu Tân sâu lắng mà hoài niệm.

Nhạc Thiên hơi run rẩy, hàng mi thật dài phe phẩy như cánh bướm, hơi thở như hoa lan, dịu dàng nói: “Tỷ phu, ta thích huynh, huynh… muốn ta không…”
Hơi thở cùa Triệu Tân thoáng ngưng lại, nặng nề nói: “Nhạc, Nhạc Thiên, đệ là thật lòng sao?”
“Tất nhiên, chẳng phải chúng ta đã hứa dành cả đời cho nhau rồi sao? Nếu lần này huynh không ra trận, không chừng chúng ta đã thành phu thê từ lâu rồi,” Nhạc Thiên níu lấy cổ áo hắn, như than như khóc nói, “Nếu lần này huynh không về, ta cũng không sống nổi.


“Tỷ phu, coi như ta cầu huynh.

” Nhạc Thiên ngửa đầu dâng môi đỏ lên.

Tư thái hiến thân muốn lấy gì thì lấy đó, nếu như Triệu Tân còn khước từ được nữa thì hắn còn là tự xưng nam nhân gì nữa, cúi đầu quấn lấy Nhạc Thiên hôn sâu.

Ánh nắng xuyên qua màn lụa màu xanh phủ lên thân thể thiếu niên, dường như đang khoác một tấm lụa mỏng manh lên cậu, dụ hoặc mê đắm cõi lòng như vậy, tiểu hầu gia tôn quý, người từng là tiểu cữu của hắn đang nhiệt tình mời gọi hắn.

Triệu Tân cũng không tiếp tục do dự nữa, giọng khàn khàn nói: “Ta không nhịn được nữa.

” Hơi thở của hắn phả lên mặt Nhạc Thiên, hơi thở nam tính nồng đậm khiến Nhạc Thiên cũng kích động không thôi.

“Không sao đâu, tỷ phu, ta chịu được mà.

” Nhạc Thiên cắn môi đáp.

Triệu Tân nói: “Ta sẽ dịu dàng chút.


Nói thì dịu dàng như thế, nhưng khi thật sự thả mình vào, thì không thể nào kiểm soát nổi, cho dù là tư thế mà Nhạc Thiên làm chủ, nhưng cậu vẫn phải ngả mũ đầu hàng như cũ.

Tuy là lần đầu nhưng hai người vẫn quấn lấy nhau đến gần trưa vẫn chưa chịu thôi, nha hoàn đứng bên ngoài gọi, “Tiểu hầu gia, Triệu tướng quân, lão phu nhân mời các ngài đi dùng cơm trưa.


Trong phòng truyền ra tiếng vang nhỏ xíu, nha hoàn tới gần cửa, cẩn thận lắng nghe, không đoán ra được rốt cuộc dó là âm thanh gì, lại gọi một lần nữa.

“Bọn, bọn ta không đói bụng…” Giọng Nhạc Thiên khàn khàn đáp lại.

Nha hoàn trả lời: “Vâng.

” Thầm nghĩ trong bụng, không biết có phải là tiểu hầu gia lại đánh nhau tướng quân không, tướng quân vừa bị thương đừng làm tướng quân bị thương nặng hơn chứ, tiểu hầu gia đúng là tùy hứng quá mà, nhưng mà cô cũng chỉ là một tiểu nha hoàn không nói được gì, đành chậm rãi lui xuống.

Cuối cùng, cả hai người cùng kết thúc, Nhạc Thiên dựa vào người Triệu Tân, dịu dàng nói: “Tỷ phu, ta có tốt không?”
“Tốt, ” Triệu Tân cúi đầu vén tóc Nhạc Thiên, hôn một cái lên mi tâm cậu, trên mặt đong đầy yêu thương, “Tốt đến không thể tốt hơn.

” Cả đời này chưa bao giờ có cảm giác như thế này, an tâm thỏa mãn như thế, tưởng chừng như mảnh vỡ thiếu hụt trong sinh mạng đã được lấp đầy.

Nhạc Thiên cầm một lọn tóc rối của Triệu Tân trong tay nghịch, ngẩng đầu yêu kiều cười: “Huynh ở Hầu phủ chơi tiểu hầu gia của người ta, cảm giác sao nào?”
Triệu Tân bị câu đó của cậu trêu nổi lên phản ứng, Nhạc Thiên giận trách: “Lão sắc quỷ.


Triệu Tân hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: “Trước đây ta không phải như thế.


“Có đói bụng không?” Nhạc Thiên cuốn lấy tóc Triệu Tân, thấp giọng nói, “Nếu không đói, chúng ta…”
Hai mắt Triệu Tân lập tức toả sáng, “Không đói!”
Làm một lần này là hết cả ngày luôn, đến bữa tối cũng bỏ qua, nha hoàn đứng ngoài cửa kêu, Nhạc Thiên nằm ghé bên người Triệu Tân trả lời với nha hoàn, nói Triệu Tân tối nay ngủ lại.

Nha hoàn đi hồi báo Hầu lão phu nhân, lão phu nhân cười nói: “Hai cái đứa này đúng là hợp nhau, cũng tốt, có Triệu Tân giúp đỡ, ta cũng không phải lo sau này Nhạc Thiên lại gây chuyện gặp rắc rối nữa, đáng tiếc, nếu như Thiên Sương còn sống thì thật tốt biết bao, mới là tỷ phu danh chính ngôn thuận.

” Nói dứt lời, bà lại thở dài, Triệu Tân dù sao vẫn chỉ là người ngoài.

Đến đêm, Triệu Tân và Nhạc Thiên thân mật ôm nhau ngủ, trên mặt hai người đều là ý cười, Nhạc Thiên vuốt đồng tiền trước ngực hắn nói: “Sao nào, bây giờ huynh làm cũng làm rồi, ta đã là người của huynh rồi, huynh nói muốn thành thân với ta, còn muốn không?”
“Đương nhiên.

” Triệu Tân nói như đinh chém sắt, trong lòng hắn, bây giờ Vân Nhạc Thiên đã là thê tử của hắn.

Nhạc Thiên thoáng nhìn qua một chân đang bị thương của hắn, nói: “Lỡ như tổ mẫu muốn đánh gãy chân còn lại của huynh thì sao?”
“Không phải ta đã nói làm một cặp phu thê què chân cũng được sao.

” Triệu Tân cúi đầu hôn hôn chóp mũi Nhạc Thiên, “Đừng suy nghĩ nhiều, tất cả đã có ta.


“Tỷ phu.

” Nhạc Thiên nhẹ giọng kêu.

Triệu Tân: “Hửm?”
Nhạc Thiên: “Nếu như tỷ tỷ ta không chết, không phải là chúng ta sẽ không được bên nhau rồi rồi?”
Triệu Tân trầm tư một lúc, đáp: “Đúng vậy.


Nhạc Thiên lập tức lườm hắn một cái, “Quả nhiên là huynh vẫn thích tỷ tỷ ta.


Triệu Tân bất đắc dĩ nói: “Tất nhiên không phải là vì thế, ta đối với Vân tiểu thư chưa từng có tình yêu nam nữ, chỉ mới là lời mai mối đầu môi của phụ mẫu thôi, lão Hầu gia có ơn với ta, ngài ấy gả con gái cho ta, tất nhiên là ta phải đối xử với muội ấy, nếu như muội ấy không chết, ta lấy muội ấy rồi, thì sẽ không đứng núi này trông núi nọ.


Nhạc Thiên ngửa đầu nói: “Vậy ta thì sao? Huynh lấy tỷ tỷ ta, lại gặp được ta, huynh làm sao đây?”
Triệu Tân nhíu mày, hắn suy tư hồi lâu, lâu đến mức Nhạc Thiên cho rằng hắn sẽ không có trả lời, hắn mới bình tĩnh nói: “Đối với nàng ấy bằng lễ nghĩa phu, đối với đệ là lễ nghĩa huynh đệ.


Nhạc Thiên vểnh môi, “Lão sắc quỷ như huynh thấy ta còn có thể không động tâm được à?”
“Hẳn là sẽ động tâm,” Triệu Tân cười khổ, “Chỉ là cho dù động tâm, cũng nhất định phải khoét ra, ta không thể hại hai tỷ đệ đệ được.


Không nghĩ chỉ là một giả thiết, Triệu Tân lại suy nghĩ nghiêm túc đến vậy, quả nhiên là một người đàng hoàng, Nhạc Thiên thở dài trong lòng, bóp bóp mày của hắn, “Đừng cau mày, ta đùa huynh thôi.


Mày Triệu Tân lại càng nhíu chặt hơn, ôm chặt Nhạc Thiên vào lòng mình, thấp giọng nói: “Nhạc Thiên, ta không muốn giấu đệ, khi nãy ta đã có một ý nghĩ rất không tốt.


Nhạc Thiên nói: “Nghĩ gì?”
Triệu Tân chậm rãi nói: “Ta lại thấy vui vì Vân tiểu thư đã không còn ở nhân thế, có phải là độc ác quá không?”
Nhạc Thiên hơi run run, giơ tay vuốt v e gò má Triệu Tân, “Tỷ phu, đây không phải là lỗi của huynh, chỉ là con người huynh quá tốt rồi, là tại ta nghĩ nhiều, sau này đừng hạ thấp mình như vậy,” Cậu hôn một cái lên môi Triệu Tân, thấp giọng nói, “Chúng ta sẽ hạnh phúc.


“…đúng.

” Triệu Tân hôn một cái lên mi tâm cậu, “Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc thôi.


 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play