Hôm sau Nhạc Thiên thức dậy, bên người đã không còn ai, cậu không một chút hoang mang mặc áo ngủ vào, vòng eo dẻo dai cho dù qua một đêm vận động quá độ thì cũng đã khôi phục lại như bình thường. Cậu từ tốn đi đến phòng bếp.
Quả nhiên, Diêm Chức Vân đang nấu cơm, mùi đồ ăn thơm nức mũi đã bay đến, Nhạc Thiên rón rén đi tới phía sau Diêm Chức Vân, dang rộng tay ra ôm chầm lấy hắn, tựa vào tấm lưng rộng của hắn, nhỏ giọng nói: “Em cứ tưởng là anh Diêm đi mất rồi.”
Diêm Chức Vân trực tiếp vạch trần: “Lại nói bậy nữa?”
Khóe miệng Nhạc Thiên co giật, dùng sức khẽ siết chặt eo Diêm Chức Vân, “Anh Diêm, anh nể mặt em tí được không?”
Diêm Chức Vân múc cháo trong nồi đất ra xong, xoay người lại nâng mặt Nhạc Thiên lên chăm chú nhìn cậu. Ngay khoảnh khắc Nhạc Thiên bị hắn nhìn đến sắp đỏ mặt thì Diêm Chức Vân mới thấp giọng nói: “Sáng cục cưng dậy không thấy anh hoảng sao? Có sợ không? Có khóc không?”
Nhạc Thiên: “…anh Diêm em sai rồi.” Gớm quá mới sợ đây này.
Diêm Chức Vân buông tay ra, nhéo mũi của cậu lắc lắc, “Còn sĩ diện nữa không?”
Nhạc Thiên lắc đầu, cụp mắt nhìn bàn tay đang quấn băng vải của hắn, băng vải rất dày không còn nhìn thấy vết máu trên đó, Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Sao bị thương vậy?”
Diêm Chức Vân thả tay ra, “Thấy phiền trong lòng, đi đánh boxing.”
Nhạc Thiên chột dạ hỏi: “Đau không?”
Diêm Chức Vân đáp: “Không đau.” Đánh thế nào cũng không thấy đau, cho nên ngày nào cũng đi, nhìn thấy mu bàn tay chảy máu mới có cảm giác là mình còn sống.
“Em thì sao? Đang nói chuyện gì liên quan đến vở múa thường niên với Tề Tiêu vậy, có chuyện gì sao?” Diêm Chức Vân vuốt vuốt mái tóc vàng của cậu. Đã đoán được đại khái hẳn là không có chuyện gì lớn cả, Minh Nhạc Thiên có cái tật xấu này không sửa được, thích ra vẻ yếu thế chuyện bé xé ra to.
Nhạc Thiên ngượng ngùng nói: “…mấy ngày nay em không ra ngoài, ở nhà mãi béo lên năm cân…” Đến phòng tập múa mà suýt không nhảy nổi nữa hu hu hu, thiên nga trắng chịu nỗi đau Waterloo, lúc đó hệ thống cười hết sức to tiếng lại còn quay video lại.
Diêm Chức Vân: …
“Vậy cuối cùng thì em có muốn tham gia không?” Diêm Chức Vân ôm quả đầu vàng của cậu hỏi.
Nhạc Thiên nhỏ giọng trả lời: “Không phải là nhân vật chính, không muốn đi…”
Thật sự không nằm ngoài dự liệu của hắn, mười ngón tay Diêm Chức Vân luồn vào trong tóc cậu, thấp giọng nói: “Không muốn đi thì không đi thôi, nghỉ ngơi một thời gian rồi đi.”
Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, trên mặt đầy ý cười sáng tỏ, “Anh Diêm, chúng ta sống chung đi.”
Diêm Chức Vân nghe thấy cậu chủ động đề xuất chuyện sống chung thì thương tích trong tim hai ngày nay mới lành lặn hơn chút, cúi đầu chọc mũi cậu, “Đến nhà anh.”
Nhạc Thiên hơi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Diêm Chức Vân khẽ cười cười, “Ăn sáng thôi.”
Ăn sáng xong, Diêm Chức Vân dọn dẹp nhà cửa, bảo Nhạc Thiên xếp đồ đạc, cứ kéo ngay người đến nhà mình trước đi rồi có gì tính sau.
Đây là lần dầu tiên Nhạc Thiên đến nhà Diêm Chức Vân, ngồi trên xe thấy hơi hưng phấn, lần trước chỉ mới đứng dưới lầu nhìn thoáng qua, “Anh Diêm, nhà anh có lớn không?”
“Vừa đủ.” Diêm Chức Vân thản nhiên trả lời.
Nhạc Thiên thấy băng vải trên tay hắn lại từ từ hiện lên màu hồng hồng, bèn nhỏ giọng nói: “Anh Diêm, để em lái xe cho, tay anh…”
Diêm Chức Vân nhìn qua bằng khóe mắt, vết thương trước đó không cảm thấy đau đúng là đã loáng thoáng nhói lên, trong lòng không khỏi thầm giễu thì ra mình cũng có một con tim máu nóng, nhưng vẫn dứt khoát lái xe nép sang bên dừng lại, “Được, em chạy đi.”
Diêm Chức Vân ngồi lên ghế phụ, bỗng nhiên hỏi: “Muốn đi ra ngoài nghỉ phép không?”
Xem ra Diêm Chức Vân thật sự đã bị chọc tức quá rồi, Nhạc Thiên nhỏ giọng hỏi: “Anh Diêm muốn đến nhà em không?”
Diêm Chức Vân nghiêng mặt sang nhướng mày, “Đến nhà em?”
Nhạc Thiên gật đầu, híp híp mắt, “Mẹ em thích anh lắm.”
Diêm Chức Vân nhớ lại bà Minh thao thao bất tuyệt, nét mặt thoáng chốc dịu đi, lại hỏi trêu: “Vậy em tính giới thiệu anh thế nào?”
“Ây…” Nhạc Thiên khởi động xe, rủ rỉ: “Bạn nam?”
Bạn + giới tính nam, không có lỗi sai gì.
Diêm Chức Vân xoa mái tóc vàng của cậu một cái, “Cứ nói là bạn đi.” Thật ra thì sau khi Minh Nhạc Thiên nói thật với hắn rồi, thì Diêm Chức Vân rất vui lòng thông cảm cho cậu. Tình cảm của hai người chỉ mới vừa mới bắt đầu, quãng đường cần đi còn dài lắm, rất nhiều chuyện rồi sẽ từ từ đến.
Chung cư của Diêm Chức Vân lớn hơn Nhạc Thiên không chỉ gấp ba lần, thiết kế hình vòng cung, đứng trước ô cửa kính sát đất có thể nhìn thấy dòng sông đang thong dong chảy dọc quanh thành phố, những chuyến tàu qua lại trên sông. Khung cảnh phố thị ngập trong ánh mắt, Nhạc Thiên nhoài người trên cửa sổ thở dài: “View sông này ngầu quá đi mất.”
Diêm Chức Vân ôm cậu từ phía sau lưng, “Thích?”
Nhạc Thiên xoay người lại hôn một cái lên khóe môi của hắn, “Thích.”
Vừa vào trong nhà, hai con người đang yêu không khỏi râm ran nóng rần lên, cả hai chầm chậm áp sát vào nhau, đôi cánh môi dán vào nhau, nhiệt độ từ từ lên cao. Diêm Chức Vân bóp eo của cậu một cái, thấp giọng hỏi: “Có được không?”
“Được…” Nhạc Thiên nhón chân lên, vòng eo thon nhỏ ló ra trong áo, chủ nhân của nó đã không kịp chờ bắt đầu khẽ khàng vuốt v e ám chỉ.
Tấm thảm đen bóng, da tuyết tóc vàng, đôi môi đỏ thở ra nhè nhẹ, tất cả đắm chìm trong từng hồi lên xuống đầy dịu dàng quyến luyến, muốn người này đến mức tưởng như không biết mệt mỏi là gì.
Sau khi kết thúc, hai người tr@n truồng nằm trên thảm trải sàn, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, Nhạc Thiên gào thét từ tận đáy lòng mình: “Anh Diêm giỏi quá!”
Diêm Chức Vân không nhịn được nở nụ cười, quay mặt sang, Nhạc Thiên đã giành trước một bước quay sang chu mỏ hôn Diêm Chức Vân một cái vang dội, “Anh Diêm, ngày nào em cũng muốn ngủ với anh?”
“Hửm, chỉ thích cơ thể anh thôi sao?” Diêm Chức Vân co đầu gối lại, một tay dịu dàng vuốt v e mái tóc vàng của Minh Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nắm tay, “Món anh Diêm nấu, cơ thể, còn có thích… em muốn hết cơ.”
Diêm Chức Vân cong môi, hôn lên trán cậu cái, tham lam như vậy… thế thì cho cậu hết.
Hai người dính nhau trong chốc lát rồi tắm. Phòng tắm của Diêm Chức Vân có một cái bồn tắm siêu to, hơn nữa cũng có thể nhìn thấy được view sông một cách rõ ràng, Nhạc Thiên mê ngay từ cái nhìn đầu tiên, hết sức vui vẻ cùng Diêm Chức Vân lăn trong bồn tắm thêm một lần nữa. Cậu dạng ch@n ngồi trên người Diêm Chức Vân, nhìn vẻ cam chịu trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất chiếu lên mặt hắn, Nhạc Thiên mê muội ưỡn thẳng cổ lên tưởng như sắp chết.
Vừa tới nhà đã quất hai phát, Nhạc Thiên thật sự yêu Diêm Chức Vân chết đi được, tắm rửa xong xuôi lại ăn vạ đòi Diêm Chức Vân cõng mình đi dạo tham quan nhà hắn. Diêm Chức Vân hài lòng tiêu hóa yêu cầu này, đồng ý hết sức dứt khoát.
Phòng quần áo của Diêm Chức Vân lớn tới giật mình, không hổ là nhiếp ảnh gia, gu thẩm mỹ hàng đầu. Mỗi lần Diêm Chức Vân xuất hiện, cho dù hôm qua có mệt mỏi thế nào, thì cũng khoác áo khoác dài khí thế hiên ngang, khí chất ngọc thụ lâm phong tăng vọt, áo khoác trong phòng quần áo đẹp trai đủ mọi phong cách, Nhạc Thiên tiếc nuối nói: “Vóc dáng anh với em không gần nhau, không thì em có thể mặc đồ của anh rồi.”
“Thích?” Diêm Chức Vân liếc mắt nhìn tủ quần áo một cái, tùy ý nói, “Đặt riêng cho em một bộ theo cỡ của em.”
Nhạc Thiên nghiêng đầu, “Dạ?”
Quần áo của Diêm Chức Vân phần lớn đều là đặt làm riêng, hắn không giải thích, nói thẳng: “Quyết định như vậy đi.”
Nhạc Thiên đã bị cả một phòng quần áo mua chuộc, hôn chụt một cái lên má Diêm Chức Vân, rồi hỏi: “Cái qu@n lót lần trước em mua cho anh, có phải anh đã vứt rồi không?”
Diêm Chức Vân ho nhẹ một tiếng, “…không vứt.”
Nhạc Thiên trợn mắt lên, kinh ngạc nói: “Em tưởng anh vứt luôn rồi chứ.”
Lúc đó Diêm Chức Vân định vứt rồi nhưng không biết xuất phát từ tâm trạng gì, cuối cùng vẫn không vứt đi, mà cất trong phòng quần áo.
Nhạc Thiên chỉ huy Diêm Chức Vân cõng mình qua xem, Diêm Chức Vân mở ngăn kéo ra, giữa hai màu xám đen đột nhiên lọt ra một cái qu@n lót màu đỏ nổi bật vô cùng, tuy là chính cậu mua, nhưng cậu vẫn không kiềm được bật cười thành tiếng: “Ha ha ha, anh Diêm, anh mặc cái này chắc đẹp trai điên luôn.”
Diêm Chức Vân bóp nhẹ vào bắp chân của cậu, trầm giọng nói: “Biết ngay là em cố tình mà.”
Nhạc Thiên nhỏ giọng cười, ghé đến bên tai Diêm Chức Vân nói: “Anh Diêm, tối nay mặc cái này ngủ đi…”
Chóp tai Diêm Chức Vân run lên, nghiêng mặt, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa, “Lên kế hoạch trước hết rồi?”
“Không nghĩ xa đến vậy đâu.” Nhạc Thiên đỏ mặt nói.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Diêm Chức Vân nhìn cậu chăm chú, Nhạc Thiên không thể không thừa nhận: “Phải, phải được chưa,” Rồi vò mẻ không sợ nứt nói, “Muốn cả đồ tai mèo nữa.”
Diêm Chức Vân: “… kawaii?”
Nhạc Thiên cười khì, hôn chụt một cái thật kêu lên má Diêm Chức Vân, “Kawaii ~ ”
Diêm Chức Vân đã nghỉ làm hơn nửa ngày rồi, ăn trưa xong buổi chiều vẫn phải đi làm, Nhạc Thiên xung phong nhận việc bảo muốn đi làm với hắn., Diêm Chức Vân vốn là một người công tư rất rõ ràng, gần đây bởi vì việc riêng mà không còn lòng dạ làm việc, hơi do dự nói: “Đến đó không được quấy rối.”
Nhạc Thiên vỗ ngực, “Anh Diêm yên tâm.”
Vẫn là Nhạc Thiên lái xe, Diêm Chức Vân quấn băng mới, một tay vịn cằm liếc sang nhìn Minh Nhạc Thiên lái xe. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu vì sao Minh Nhạc Thiên nhìn hắn nấu ăn thôi mà có thể nhìn đến đắm đuối say mê như vậy, người mình thích đúng là ngắm trăm lần cũng không chán.
Da mặt của Nhạc Thiên dày hơn Diêm Chức Vân nhiều, không chỉ không thấy mắc cỡ mà thậm chí còn thầm vênh váo, anh đây á, đẹp vậy đó!
Người trong studio đang bận rộn, Diêm Chức Vân đã thông báo một lát nữa sẽ đến, Mẫn Lượng mặt mày ủ rũ cầm iPad đứng chờ ngay cửa ra vào. Hắn thật sự không giải quyết được phương án trong tay, nhưng mà gần đây Diêm Chức Vân như ăn trúng thuốc súng vậy, hắn lại càng không giải quyết được, rầu rĩ đứng trực ngay cửa.
Cửa thang máy mở ra, tiếng bước chân bên ngoài đến gần, nhịp tim của Mẫn Lượng tăng vọt, sau đó đập vào trong mắt hắn là khuôn mặt hớn hở mang ý cười trên đó của Diêm Chức Vân, bên cạnh có Minh Nhạc Thiên dịu dàng cười khẽ đi theo.
Mẫn Lượng: …nghiệp chướng, tại sao hắn không gặp cảnh giận chó đánh mèo thì cũng là trên đường ăn cơm chó vậy.
Cơ mà ít nhiều gì cũng là sau cơn mưa trời lại sáng, Mẫn Lượng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng tươi tắn hơn, “Boss Diêm, anh đến rồi.”
Diêm Chức Vân gật đầu, “Ừm, tập trung mọi người trong studio lại họp ngắn trước đã,” Hắn ôm ôm vai Minh Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Vào trong văn phòng chờ anh.”
Nhạc Thiên gật đầu, ngửa đầu tự nhiên hôn chụt lên gò má đang cúi xuống của Diêm Chức Vân, “Cố lên nhé.” Rồi xoay người đi qua lối vào nối thẳng vào văn phòng ở một bên khác.
Mẫn Lượng: …không thèm tránh người nữa à?
Diêm Chức Vân rút iPad trong tay Mẫn Lượng đang cứng đờ mặt, vừa đi vừa cau mày nói: “Phối màu thế này là sao?”
Mẫn Lượng như vừa tỉnh giấc chiêm bao đi theo, “Em không không quyết định chắc chắn được, may có anh đến rồi.”
Sau khi tất cả mọi người trong studio đến đông đủ rồi, đầu tiên Diêm Chức Vân nói với mọi người: “Dạo gần đây vì một số chuyện riêng mà tôi mất tập trung, ảnh hưởng đến công việc, gây ra nhiều phiền phức không cần thiết đến cho mọi người, xin lỗi mọi người.”
Mẫn Lượng ngồi phía bên trái là người phản ứng trước tiên, “Không sao đâu anh Diêm.”
Tất cả nhân viên cùng ngẩn ra, thật ra mọi người cũng nhận ra được dạo gần đây Diêm Chức Vân gặp chuyện gì đó nên tâm trạng không được ổn lắm. Diêm Chức Vân là một người sếp tốt, mọi người cũng chỉ cố gắng cẩn thận hết sức trong lúc Diêm Chức lực bất tòng tâm, đồng loạt rối rít công việc là chuyện trong bổn phận.
Diêm Chức Vân giơ tay lên một cái, mọi người yên tĩnh lại ngay lập tức, Diêm Chức Vân nói thẳng: “Hoa hồng chia trong năm nay, mỗi người tăng thêm 20%.”
Mẫn Lượng: …tình yêu muôn năm!
Sau khi mở họp xong Diêm Chức Vân quay lại văn phòng, mới mở cửa ra đã nhìn thấy Minh Nhạc Thiên ngồi vào chỗ của mình. Quyển tạp chí lớn che khuất khuôn mặt của cậu, Nhạc Thiên từ tốn kéo tạp chí xuống, để đôi con ngươi màu nâu nhạt giống bìa, mi tâm đầy ý cười giễu, “Anh Diêm, bìa này chụp được chứ?”
Diêm Chức Vân đóng cửa lại, bước lên rút tạp chí đóng lại, ngồi lên bàn chỉ vào bìa khách quan nói: “Nhiều chi tiết chồng chất lặp lại, kết cấu không hòa hợp, kiểu bìa thế này nhiếp ảnh gia kém nhất trong stuido của anh cũng chụp được.”
Nhạc Thiên mặt tối sầm trừng hắn.
Diêm Chức Vân chậm rãi nói: “Cơ mà được cái người mẫu…”
Mắt Nhạc Thiên lại sáng lên, hỏi tới: “Người mẫu thế nào?”
Diêm Chức Vân liếc cậu một cái, “Cũng tạm được.”
“Tạm được?” Nhạc Thiên giơ tay đập vào cánh tay của hắn, Diêm Chức Vân bật cười, xoa nhẹ mái tóc vàng của cậu, “Đẹp, nhiếp ảnh gia này phung phí của trời, một thời gian nữa anh hết bận, anh chụp cho em một tấm.”
“Thôi đi, chẳng phải anh Diêm nói em cười quá giả sao?” Nhạc Thiên bĩu môi nói.
Diêm Chức Vân cúi đầu hôn lên mũi cậu, “Trước kia là thế, bây giờ không phải.”
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, môi của cả hai đang chuẩn bị chạm nhau, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phá mood.
Diêm Chức Vân nhảy xuống bàn, hơi ho một tiếng, “Vào đi.”
Mẫn Lượng đẩy cửa bước vào, trông thấy Minh Nhạc Thiên đang ngồi, Diêm Chức Vân cầm tạp chí đứng trước bàn, sắc mặt Minh Nhạc Thiên hơi đỏ, nhỏ giọng hỏi: “Boss Diêm, không làm phiền hai người chứ?”
Diêm Chức Vân sầm mặt, “Có việc thì nói đi.”
Mẫn Lượng: …tình yêu đúng là biến thiên…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT