Mặt Diêm Chức Vân tối sầm xuống nói thẳng: “Xóa.”
Nhạc Thiên ngơ ngác, quay điện thoại lại cho Diêm Chức Vân nhìn, trên màn hình rõ ràng là một khuôn mặt tinh xảo sặc cảm giác con lai, cho dù góc chụp tự sướng bình thường song vẫn phải chịu thua trước cái đẹp, nhan sắc chí mạng tràn ra cả màn hình.
Diêm Chức Vân: …
Nhạc Thiên đã cười muốn lăn quay trong bụng rồi nhưng ngoài mặt lại sợ sệt nói: “Chẳng lẽ anh Diêm nghĩ là em chụp lén anh trong lúc anh ngủ sao? Trong lòng anh em là con người như thế sao?”
Diêm Chức Vân: …phải tệ thêm chút nữa.
Diêm Chức Vân thật sự rất muốn giật lấy điện thoại của Minh Nhạc Thiên lướt về trước hai tấm nữa, nhưng làm như vậy thì hình như hơi bị mất phong độ quá. Trong công việc thì hắn có thể không e dè nói thẳng vấn đề của Minh Nhạc Thiên ra, vì đó là công việc, không pha lẫn bất cứ một tình cảm cá nhân nào.
“Cậu không chụp?” Diêm Chức Vân vẫn hỏi thêm một câu.
Nhạc Thiên đau buồn nói: “Tất nhiên là không rồi.”
Diêm Chức Vân bán tín bán nghi, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Minh Nhạc Thiên, ngoài mặt Nhạc Thiên ra vẻ vô tội, điện thoại trong tay từ từ bị khóa lại nắm chặt. Ánh mắt của Diêm Chức Vân như bị hút lấy chăm chăm dính cứng vào tay Minh Nhạc Thiên, nhìn thấy Minh Nhạc Thiên đặt điện thoại lên tủ đầu giường, rồi vén chăn chui vào nằm.
Vừa rồi Diêm Chức Vân dành hết mọi sự tập trung vào chuyện ảnh chụp, đến bây giờ mới nhận ra Minh Nhạc Thiên đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu bạc trông vô cùng bình thường, con ngươi phút chốc trợn to.
“Haizz, cuối cùng cũng ngủ được rồi,” Nhạc Thiên giả bộ như không hiểu được ánh mắt không dám tin của Diêm Chức Vân, kéo chăn lên đến ngực, nhẹ giọng nói với Diêm Chức Vân đã không nói nên lời, “Ngủ ngon, Anh Diêm.” Giơ tay tắt đèn, chừa mọi sự thảng thốt bàng hoàng của Diêm Chức Vân lại cho bóng đêm.
Từ khi Diêm Chức Vân một mình lập studio đến nay, đây là lần đầu tiên hắn qua đêm trong nhà người khác, còn nằm chung một giường với chủ nhà, người đó lại còn là Minh Nhạc Thiên. Mà hắn, mặc đồ ngủ hình mèo, à, còn sịp bàn long nữa, trong bóng tối, Diêm Chức Vân mặt vô cảm suy nghĩ.
Tất cả hoang đường đến mức Diêm Chức Vân trái lại cảm thấy mọi chuyện phát triển như vậy mới là đương nhiên.
Trách ai bây giờ? Trách mình thôi.
Diêm Chức Vân nhắm mắt lại, yên lặng suy ngẫm về lỗ hỏng trong cách xử sự làm người của mình trong màn đêm. Hắn lăn lộn hai mươi tám năm nay, bước ra đời gây dựng sự nghiệp húc vỡ tường Nam cũng không thấy mình làm sai ở đâu, giờ đây chỉ một Minh Nhạc Thiên thôi đã thật sự khiến Diêm Chức Vân phải bắt đầu tự kiểm điểm lại mình.
Trong khung cảnh tối đen, Diêm Chức Vân có thể nghe được tiếng hít thở chầm chậm rất nhẹ truyền đến từ bên cạnh, Minh Nhạc Thiên lúc ngủ trái lại thành thật hơn hẳn. Diêm Chức Vân dần thấy yên lòng, từ từ thả ý thức vào giấc mơ đẹp.
Khi ánh nắng sớm chậm rãi chiếu vào trong phòng thì cũng là lúc đồng hồ sinh học đánh thức Diêm Chức Vân, mở mắt ra cúi đầu xuống lập tức nhìn thấy một đầu tóc vàng mềm mại trước ngực. Cả nửa người Minh Nhạc Thiên nhoài trên cơ thể hắn, tay chân quấn rịt lấy hắn, hoàn toàn xem hắn thành cái gối ôm khổng lồ.
Diêm Chức Vân thấy cảnh này, nhưng trong lòng đã không mảy may gợn lên một con sóng nào nữa, không chỉ vậy còn bắt đầu cảm giác như là chuyện đương nhiên phải thế.
Hắn nằm trên giường lòng dạ bằng lặng như mặt hồ, giơ tay phải lên lau mặt, đặt tay che mắt mình, thở dài một hơi thườn thượt.
Một lát sau, Diêm Chức Vân lần thứ hai cúi đầu liếc mắt nhìn, mái tóc vàng của Minh Nhạc Thiên quá xù, Diêm Chức Vân chẳng thấy được gì cả, tay phải cẩn thận từng li từng tí vén đôi lọn tóc vàng che mặt cậu lên, để lộ khuôn mặt ngủ say của Minh Nhạc Thiên.
Do nửa khuôn mặt úp sấp trên lồ ng ngực của Diêm Chức Vân nên mặt Minh Nhạc Thiên hơi phồng lên trông mũm mĩm tròn tròn, trong trắng lộ hồng, ngủ say miệng hơi hé ra, hình như bên khóe môi còn có chất lỏng không biết tên sáng lấp lánh.
Diêm Chức Vân: …lớn to xác thế này mà ngủ còn ch ảy nước miếng.
Diêm Chức Vân lần nữa bất đắc dĩ nằm xuống lại, trong đầu bắt đầu sắp xếp lịch trình chụp ảnh cho hôm nay. Đúng rồi, hôm nay đến văn phòng phải liên lạc với tổng biên tập tạp chí ngay mới được, nhanh chóng chụp bìa cho Minh Nhạc Thiên, dành thời gian phân rõ giới hạn với Minh Nhạc Thiên.
“Ưm…” Minh Nhạc Thiên trên lồ ng ngực hình như tỉnh ngủ, chép chép miệng, chùi miệng vào ngực Diêm Chức Vân.
Diêm Chức Vân chết lặng suy nghĩ dù sao cũng là đồ của cậu.
Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, đầu tóc vàng rối bù như cái ổ gà, híp mắt lại ngơ ngơ nở nụ cười với Diêm Chức Vân, nũng nịu nói: “Chào buổi sáng~”
Có một khoảnh khắc Diêm Chức Vân đã bị sự đáng yêu như con thú non của Minh Nhạc Thiên dụ dỗ, nhưng lại lập tức lên cảnh giác, con người này rất biết lừa gạt, “Chào buổi sáng…”
Nhạc Thiên ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy dụi dụi con mắt, cúi đầu bắt đầu cởi cúc áo ngủ của mình.
Diêm Chức Vân hoảng hốt đến biến sắc, một tay nắm lấy bàn tay đang cởi cúc áo của cậu, “Cậu làm gì vậy?!”
“Em xem thử xem đã đỡ hơn chưa,” Nhạc Thiên vẫn nửa nhắm mắt, vẻ còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cậu chớp mắt cái nữa, ngáp một cái nói, “Anh Diêm anh xem thử giúp em đi, em mở mắt không nổi.”
Diêm Chức Vân buông lỏng tay, thấp giọng nói: “Cậu rửa mặt xong tự mình xem đi.”
“Dạ.” Nhạc Thiên không mấy để tâm đáp, loạng choà loạng choạng đứng dậy, cách chăn một chân đạp lên trên cẳng chân Diêm Chức Vân vô thức hơi co chân lại, Nhạc Thiên lập tức sắp ngã xuống, nhào thẳng lên người Diêm Chức Vân. Diêm Chức Vân thấy cậu ngã xuống vội nghiêng mặt mình sang bên, nhưng môi Minh Nhạc Thiên vẫn đập mạnh vào gò má của Diêm Chức Vân.
Hai người đồng thời kêu đau một tiếng.
Nhạc Thiên che miệng lại réo lên một tiếng é.
Trên mặt Diêm Chức Vân bị cả miệng cả răng Minh Nhạc Thiên đập vào, cũng đau đến hơi nhướng mày lên.
“Đau quá…” Nhạc Thiên ngồi trên giường tủi thân hết sức lấy tay ra, Diêm Chức Vân nhìn thấy môi cậu hơi sưng lên một chút, sau đó con ngươi màu nâu của Nhạc Thiên bỗng chốc trợn to lên, “Anh Diêm, anh Diêm, anh chảy máu…”
Diêm Chức Vân: “…”
Diêm Chức Vân giơ tay lên lau mặt, quả nhiên nhìn thấy trong lòng bàn tay xuất hiện vết máu đỏ nhạt nhạt.
Nhạc Thiên: …cái này cậu thật sự không cố ý, cậu nhắm vào môi mà, ai bảo Diêm Chức Vân phản ứng nhanh như vậy còn trốn đi.
“Không sao.” Diêm Chức Vân bình tĩnh nói, bây giờ cho dù Minh Nhạc Thiên có hiện nguyên hình là con yêu tinh nhền nhện ngay trước mặt hắn thì hắn vẫn có thể mặt vô cảm mang dép lông cho tám cái chân của Minh Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên cảm thấy có lỗi vì sự mê trai của mình, vô cùng ngoan ngoãn đi xuống giường, còn không quên lấy điện thoại mình đi.
Diêm Chức Vân: Nguy rồi, quên mất chuyện trong điện thoại của cậu ta có thể còn ảnh của mình nữa.
Nhạc Thiên rửa mặt xong trước, sau đó Diêm Chức Vân cũng đi rửa mặt thay quần áo, trong gương phía trên xương gò má bên trái của hắn hiện lên dấu răng nổi bần bật, ngay ngắn, độ rộng của răng cửa còn rất rõ ràng.
Diêm Chức Vân thầm nghĩ: Tự mình làm bậy thì không thể sống được, coi như nhớ kỹ bài học lần này vậy.
Nhạc Thiên đã rất tri kỷ cầm giày đứng chờ hắn ngoài cửa sẵn, “Anh Diêm đi giày đi ạ.”
Diêm Chức Vân yên lặng mang giày, thấp giọng nói: “Đừng quên trả lời điện thoại của bác gái.”
“Vâng ạ.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói, “Anh Diêm đi thong thả.”
Diêm Chức Vân: “Tạm biệt.” Không hẹn gặp lại…
Lúc Diêm Chức Vân đi làm thì áp suất vô cùng thấp, nhân viên gặp hắn ai cũng muốn hỏi mặt hắn bị làm sao thế, nhưng không dám hỏi, đều im lặng nhìn thêm vài lần rồi đi qua.
Mẫn Lượng là nít ranh lỗ m ãng, vừa mới nhìn thấy Diêm Chức Vân là lập tức bật cười thành tiếng, “Boss Diêm, mặt anh sao vậy? Tối hôm qua bị tiểu yêu tinh nào gặm thế?”
Diêm Chức Vân: Đúng, đúng là yêu tinh, yêu tinh nhền nhện.
Diêm Chức Vân lạnh nhạt nói: “Không cẩn thận va trúng người khác, đập vào mặt tôi.”
Mẫn Lượng “à” một tiếng thật dài, rõ ràng là không hề tin.
Diêm Chức Vân không thèm quan tâm Mẫn Lượng có tin không, nói thật thì hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ những gì xảy ra hôm qua, cứ cảm giác bước đi như bay bay.
Bận rộn đến giữa trưa, Diêm Chức Vân mới có cảm giác mình chân rơi trên đất, có cảm giác chân thực. Lúc đến nhà vệ sinh đi vệ sinh kéo khóa qu@n ra, mới nhận ra mình vẫn còn mặc cái qu@n lót màu đỏ chót đó… buổi sáng hốt hoảng quá, nên quên thay cái qu@n lót hôm qua đã được giặt sạch.
Đầu óc Diêm Chức Vân bỗng chốc choáng váng, sau đó cũng lập tức nhớ ra chưa cầm áo khoác về.
Không ổn rồi, đồ để lại nhiều hơn rồi, đó không phải là dấu hiệu tốt.
Mẫn Lượng bước vào đi vệ sinh, liếc mắt thấy ngay cái qu@n lót màu đỏ chót của Diêm Chức Vân, cười nói: “Ồ, boss Diêm, năm tuổi hả? Nổi vậy luôn? Đệt, lại còn bàn long, anh tuổi rồng?”
Diêm Chức Vân mặt không đổi sắc liếc Mẫn Lượng một cái, nhìn đến nỗi mà sống lưng Mẫn Lượng lạnh buốt, nhanh chóng đi vào phòng riêng đi vệ sinh.
Diêm Chức Vân cúi đầu nhìn cái qu@n lót màu đỏ chót trên người mình, môi chậm rãi mấp máy, không tiếng động chửi một câu —— “Đệt mẹ.”
Diêm Chức Vân đi vệ sinh xong, quay lại lập tức cầm điện thoải mở wechat lên, Minh Nhạc Thiên đã đồng ý lời mời của hắn, ngón tay Diêm Chức Vân trượt xuống ấn vào vòng bạn bè của Minh Nhạc Thiên.
Bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè của Minh Nhạc Thiên là một đôi tai mèo đáng yêu trên đồ ngủ, caption: Mặc vào còn kawaii hơn trong tưởng tượng nữa.
Bên dưới có Tề Tiêu là bạn chung của cả hai bình luận: Ha ha, tai mèo rất hợp với em.
Minh Nhạc Thiên trả lời: Không phải em đâu~ ảnh còn hợp hơn em nữa~
Tề Tiêu trả lời: Ai vậy?
Mắt Diêm Chức Vân tối sầm lại, cấp tốc trượt xuống dưới, đối thoại tới đó rồi im bặt đi, nhịp tim của Diêm Chức Vân cũng thiếu chút nữa ngừng theo.
Nếu để cho Tề Tiêu biết hắn mặc loại đồ ngủ đó, thì đồng nghĩa với việc bạn bè trong cả khu đều sẽ biết hết. Diêm Chức Vân nghĩ đến một đời anh danh của mình có thể sẽ bị tai mèo phá hủy mất, trong lòng âm thầm lặng lẽ kéo luôn cả tai mèo vào danh sách đen.
Tin rằng với IQ và EQ của Minh Nhạc Thiên thì hẳn sẽ biết điểm dừng, Diêm Chức Vân nhanh chóng tìm đến tổng biên tập của tạp chí, nói rõ tình hình cho người đó biết.
Diêm Chức Vân: “Tôi gửi wechat của cậu ta cho anh, anh nói chuyện với cậu ta đi.”
Tổng biên tập: “Được, không có vấn đề.”
Diêm Chức Vân thở phào nhẹ nhõm, chuyển tiếp danh thiếp của Minh Nhạc Thiên cho người đó.
Nhạc Thiên nhận được yêu cầu kết bạn của tổng biên tập, dứt khoát nhấn chấp nhận.
Avatar của tổng biên tập là một người trung niên hơi mập, “Xin chào, tôi là tổng biên tập của tạp chí XX, Diêm Chức Vân đề cử cậu lên trang bìa tháng này của chúng tôi.”
Nhạc Thiên: “Chào anh, cảm ơn anh đã cho em cơ hội lần này, em sẽ làm việc thật tốt.”
Tổng biên tập: “Ha ha, khách sáo quá, cậu là bạn của lão Diêm thì cũng là bạn của tôi rồi, bảo đảm sẽ chụp thật đẹp cho cậu.”
Nhạc Thiên: “Em và anh Diêm cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, mong anh chỉ dạy cho em nhiều hơn.”
Tổng biên tập ở đầu bên kia wechat thầm nghĩ đã gọi là anh Diêm thì còn là bạn bè bình thường sao? Diêm Chức Vân đã hạ mình đến tìm hắn bảo hắn cho một cái bìa, cậu Minh Nhạc Thiên này ít nhất cũng phải là trúc mã, nhất định phải khách sao một chút mới được. Thế là khen Minh Nhạc Thiên một lúc, hẹn Minh Nhạc Thiên hai ngày nữa đi chụp.
Nhắn tin wechat xong, Nhạc Thiên bỉ ổi xách qu@n lót màu xám Diêm Chức Vân để lại lên, cười hì hì nói: “Anh Diêm tốt quá, anh Diêm tuyệt quá, qu@n lót của anh Diêm bịt chim to~”
Hệ thống: …câm mồm đi.
Bệnh dị ứng của Nhạc Thiên khỏi hẳn rồi, lại trở về vũ đoàn đi tập luyện.
Thành viên trong vũ đoàn nhìn thấy cậu đến thì ùa sang hỏi han ân cần, hỏi cậu sao bị nặng thế, lâu vậy không đến.
Hệ thống: Nặng thì chẳng nặng tí nào, tại không muốn đi làm thôi.
Nhạc Thiên cảm động đến nước mắt rưng rưng, “Không sao hết, chỉ bị dị ứng chút thôi, mẩn đỏ trên mặt tan rất nhanh, chỉ có mẩn đó trên người, trên đùi, trên ngực, trên lưng tan hơi lâu thôi.
Có cô gái đã lên tiếng kinh hô, “Nặng thế sao, nổi hết nguyên người sao?”
Nhạc Thiên gật gật đầu.
Hệ thống: …ngày nào cũng xạo.
Tề Tiêu ở mãi phía sau đám đông bước lên trước, hắn mấy ngày nay vẫn không dám gọi điện thoại cho Minh Nhạc Thiên, chỉ lên vòng bạn bè trên wechat thử thăm dò bình luận một lần, có điều hình như Minh Nhạc Thiên vẫn ổn, không có gì là chê trách hắn.
Tề Tiêu đi tới trước mặt Nhạc Thiên, mặt đầy xấu hổ, “Xin lỗi Nhạc Thiên, tại anh cả, nếu như không đến nhà anh ăn một bữa tôm, thì đã không như vậy rồi.”
“Anh Tề, chuyện đó sao có thể trách anh được chứ, tại em lơ là chểnh mảng,” Minh Nhạc Thiên chân thành nói, khuôn mặt bé nhỏ trắng như trứng gà bóc vừa thương cảm vừa vui tươi, “Cơ mà anh mới là người thích hợp với vai chính lần này, anh Tề, anh có thể đại diện cho vũ đoàn của chúng ta đi biểu diễn, chắc chắn sẽ làm cho mọi người phải choáng ngợp lắm, em chấp nhận làm góc B (1) cho anh.”
Chỉ mấy câu nói thôi đã làm cho mọi người xung quanh vừa rất đồng tình cũng vừa rất khâm phục Minh Nhạc Thiên có thể cam tâm tình nguyện nhường vai chính lại, đổi lại mọi người thì chắc chắn sẽ đi đòi Tề Tiêu và đội trưởng một lời giải thích. Tề Tiêu cũng kích động vô cùng, nhào đến ôm chầm Nhạc Thiên, nức nở nói: “Nhạc Thiên, em mãi mãi là em trai tốt nhất của anh.”
Nhạc Thiên cũng ôm đáp lại nức nở nói: “Anh Tề, anh cũng là người anh trai mà em kính trọng nhất.”
Tình anh em chân thành khiến tất cả mọi người ở đó cảm động vô cùng.
Hệ thống: …mắc mửa.
__
(1) góc B: B角. Không tìm được giải thích trong tiếng Việt, mà tìm được cái giải thích này, hơi dài:
Bình thường trên sân khấu biểu diễn, trong đại đa số các trường hợp sẽ phải biểu diễn liên tục hoặc là tổ chức tương đối nhiều buổi diễn, ví như biểu diễn liên tục mấy tháng trong nhà hát, mỗi tuần từ 4 đến 6 buổi, hoặc là lưu diễn giữa các thành phố, mỗi thành phố diễn từ một đến hai tuần. Điều này đòi hỏi phải đảm bảo tất cả các vai diễn quan trọng (chú ý, không phải nhân vật chính, mà là nhân vật không thể thiếu trong mỗi buổi diễn) đều có các diễn viên ứng cử cho mỗi buổi diễn. Vì:
- Lịch trình biểu diễn dài, dù sao diễn viên cũng là người không làm bằng sắt, sinh lão bệnh tử khó đảm bảo, nên một khi có diễn viên nào đó không thể diễn trong hôm nay hoặc ngày mai thì phải có người đảm nhận thay ngay lập tức.
- Diễn viên không thể đi diễn cả đời được, bất kể vở kịch đó có được chào đón đến mức nào đi nữa, thì chỉ diễn được năm mười năm mà thôi, diễn viên sẽ có những mục tiêu khác bên ngoài, hoặc là lớn tuổi không diễn được nữa (nhất là một số nhân vật nữ, nhân vật dưới vị thành niên). Nếu như không có diễn viên ứng cử, thì rất khó để nối tiếp được.
- Cho dù diễn viên có thể tiếp tục diễn nữa, thì biên kịch hoặc là đạo diễn cũng sẽ xem xét cho diễn viên “đổi ca” ở một mức độ nào đó, một là vì mang đến khuôn mặt mới cho vở kịch, hai là k1ch thích tính năng động trong diễn viên, giúp cho một số các diễn viên hạng B hạng C sau hậu trường có cơ hội biểu diễn thực tế, ba cũng là cân bằng thu chi – diễn kịch tính phí theo buổi diễn, một diễn viên đóng chính tất nhiên sẽ mất tiền nhiều, cho nên căn cứ vào yêu cầu điều chỉnh một vài buổi, để ứng viên hạng B C có catxe thấp hơn xuất hiện.
Vậy nên đội hình một được gọi là góc A, đội hình hai gọi là góc B. Ngoài ra, cần nói rõ thêm: Góc A/B không dựa vào kỹ năng hay trình độ, ví dụ như bên đầu tư thích một diễn viên kia hơn, thì cho dù ngoại hình trình độ năng lực bình thường, thì vẫn có thể được làm góc A; có hai diễn viên, một người xuất phát từ Super Girl (một liveshow của Trung Quốc), kỹ năng đạt tiêu chuẩn fandom hùng hậu, một người kinh nghiệm sân khấu phong phú, nhưng độ nổi tiếng bình thường, không có fan cuồng mất lý trí, vậy thì bên sản xuất vì áp lực marketing và bán vé, sẽ có thể cho diễn viên Super Girl đảm nhận góc A.
Hiểu điều này rồi, nên biết được thật ra “không có góc B”, đối với người trong nghề mà nói, thì không phải là một chuyện đáng để khoe, về cơ bản, chứng tỏ:
- Vở kịch này dự kiến không được diễn lâu, sau khi kết thúc lịch trình thì rã đám hết, thân ai nấy lo;
- Một diễn viên gánh đến hết, hoặc là diễn viên thiếu tiền, muốn kiếm lệ phí di chuyển; hoặc nhà sản xuất vốn eo hẹp, chỉ có thể một đội hình cố gắng cược một ván lớn.
Tuy nhiên, với khán giả bình thường không biết gì cả, với một fan cứng của một diễn viên nào đó, chỉ cần tìm câu từ tích cực, cho dù vô nghĩa thì mọi người vẫn sẽ “không biết đâu” ha ha.