Mùi thơm từ cốc cà phê trong tay đánh thức khứu giác của Nhạc Thiên, cậu cúi đầu vẫn còn hơi ngẩn ngơ. Người thanh niên ngồi đối diện cậu vẻ mặt dễ chịu, trông rất đẹp, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, “Nhạc Thiên, em tìm anh có chuyện gì không?”
Nhạc Thiên vào trạng thái ngay sau một giây, chôn mặt mình vào ngực, thấp giọng nói: “Anh Tề, em… muốn rút khỏi buổi tuyển chọn ngày mai.”
Tề Tiêu sững sờ, vội hỏi: “Sao vậy?”
“Em thấy mình không giỏi bằng anh, nên em định rút lui.” Nhạc Thiên khẽ cắn môi nói.
Dáng vẻ của Minh Nhạc Thiên trước mặt gần như có thể gọi là thiếu niên. Môi hồng răng trắng, vì là con lai nên có hàng mi dày đến quá đáng run run lấp lóe, mái tóc quăn màu vàng nhạt rủ xuống hai bên gò má trắng như men sứ, che phủ nửa khuôn mặt của cậu thiếu niên, thoạt nhìn có cảm giác đáng thương như con thú non.
Tề Tiêu vội dịu giọng an ủi: “Ai bảo em không giỏi bằng anh, kỹ thuật và sức lực của em không hề kém anh chút nào, ngày mai chúng ta cạnh tranh công bằng, anh sẽ cổ vũ cho em.”
Nhạc Thiên lắc đầu, mái tóc vàng mềm mại lắc lư, trong giọng nói đã có phần nghẹn ngào, “Em sợ không được chọn, mọi người sẽ cười em.”
“Sao có chuyện đó chứ?” Tề Tiêu đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Minh Nhạc Thiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu, dịu giọng nói, “Tất cả mọi người trong vũ đoàn ai cũng thích em mà.”
Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, đôi mắt màu nâu long lanh ánh nước, “Không có đâu, mấy người đó không thích em… em nghe thấy hết rồi, bọn họ nói em không nên tranh giành với anh.”
Tề Tiêu hơi tức giận nói: “Ai nói?!”
Nhạc Thiên ngậm nước mắt lắc đầu, “Em không nói được, dù sao thì em sẽ không tham gia buổi tuyển chọn ngày mai.”
“Đừng khóc, ” Tề Tiêu rút tờ khăn giấy lau nước mắt cho Minh Nhạc Thiên, dỗ dành như một người anh trai tri tâm, “Người ta càng nói em thì em càng không được để cho bọn họ coi thường mình, người ta không tôn trọng em, anh tôn trọng em, nghe lời anh, cứ tham gia đi.”
Nhạc Thiên cầm khăn giấy lau nước mắt, cái mũi tinh xảo hơi ửng đỏ, lắc lắc đầu, “Tại chưa đủ giỏi, anh Tề, em đi đây, làm lỡ giờ nghĩ ngơi của anh rồi.”
Bất kể Tề Tiêu khuyên răn như thế nào thì Nhạc Thiên vẫn rất kiên quyết bỏ đi.
Sau khi đi ra khỏi căn hộ, Nhạc Thiên lập tức thu hồi bộ dáng hết sức tội nghiệp của mình vào, mặt vô cảm nói: “Hệ thống, mày khai thật đi, mày đang ám chỉ cái gì đấy nên mới chọn kiểu nhân vật như này cho tao không?”
Minh Nhạc Thiên ở thế giới này là một diễn viên múa ba-lê, từ nhỏ đã là thiên tài được nhận nhiều sự chú ý, kết quả là sau khi vào vũ đoàn lớn bậc nhất thì đụng phải đàn anh là Tề Tiêu. Về mặt năng khiếu bẩm sinh thì Tề Tiêu không bằng Minh Nhạc Thiên, nhưng trong việc nhảy múa thì lại có phong cách riêng hơn Minh Nhạc Thiên, nằm trên Minh Nhạc Thiên một bậc trong vũ đoàn.
Ngày mai là buổi tuyển chọn nam chính trong vở “Don Quixote”, Minh Nhạc Thiên biết mình so một một với Tề Tiêu là sẽ rớt ngay, thế nên mới có cái cảnh cậu ta chạy đến căn hộ của Tề Tiêu khóc lóc xin rút khỏi cuộc tuyển chọn nhằm chơi chiêu tâm lý với đối thủ.
Nhạc Thiên: …trà xanh mưu mô gì đây, cậu rất nghi là hệ thống đang âm thầm kháy mình.
Hệ thống: “Giảm áp lực diễn xuất cho cậu tí thôi, không được à?”
Nhạc Thiên: “Được quá đi chứ, người ta thích quá trời.”
Hệ thống: …bắt đầu rồi đấy.
Nhạc Thiên trở về nhà mình, chuyện đầu tiên mà cậu làm đó là soi gương. Minh Nhạc Thiên là con lai, cha của cậu ta cũng là con lai, còn là công tước hoàng gia của một tiểu quốc, mẹ là người Trung Quốc, hai người kết hợp với nhau, ra một Minh Nhạc Thiên tóc vàng mắt nâu. Annie – nữ chính trong thế giới này là vị hôn thê do gia đình Minh Nhạc Thiên chọn cho cậu ta, cũng là con lai quý tộc, hai người có thể gọi là môn đăng hộ đối.
Minh Nhạc Thiên trong gương tựa như thiên sứ nhỏ từ phù điêu Hy Lạp cổ bước ra. Khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết, hàng mi dày và dài, có thể khơi nên d*c vọng muốn che chở của người khác một cách tự nhiên.
Như Tề Tiêu vừa mới nói, tất cả mọi người trong vũ đoàn đều rất thích Minh Nhạc Thiên, còn chuyện có người nói xấu cậu ta, toàn bộ là do cậu ta bịa.
Nhạc Thiên: “Trông tao thuần khiết thế này, chẳng phải quá tiện để làm chuyện ác sao?”
Hệ thống: “Cậu xem, tôi đã bảo là cậu hợp với nhân vật này mà.” Suy nghĩ giống y như đúc với Minh Nhạc Thiên.
Ỷ vào ưu thế bẩm sinh của mình, suốt ngày giả bộ là đóa hoa trắng bé nhỏ đáng thương.
Nhạc Thiên nhíu nhíu mày với gương, thoắt cái động lòng, “Ú òa, ai lại nỡ cam lòng khiến cho thiên sứ bé nhỏ như tao đây phải cau mày cơ chứ?”
Hệ thống: Nó không chỉ cam lòng, thậm chí còn muốn cạo luôn cả lông mày của cậu ta.
Dù sao thì Tề Tiêu cũng không nỡ, lúc Nhạc Thiên vừa mới đến vũ đoàn, đã có người kéo cậu sang, “Tề Tiêu nói với đội trưởng là cậu ấy sẽ rút khỏi buổi tuyển chọn hôm nay.”
Nhạc Thiên – kẻ khởi xướng – “a” một tiếng, giả bộ như vừa kinh ngạc lại vừa gấp gáp, “Sao lại thế?”
Người đó cũng không biết, vì trong lòng mọi người đều cảm thấy nhân vật này đáng lý nên thuộc về Tề Tiêu. Không ngờ Tề Tiêu sáng sớm vừa đến, đã đi nói với đội trưởng là không tham gia buổi tuyển chọn nhân vật chính trong hôm nay. Đội trưởng không đồng ý, hai người còn cãi nhau um xùm trong văn phòng, thế là cả vũ đoàn biết hết luôn.
Nhạc Thiên: Uầy, chẳng phải là vì cái sự xinh đẹp đáng ghét này của tui hay sao.
Nhạc Thiên ôm balo đứng ngay cửa phòng đội trưởng, nghe thấy đội trưởng lớn tiếng răn dạy Tề Tiêu, cúi mặt xuống, sắp cười rách cả khóe miệng.
Tề Tiêu vừa mới bước ra khỏi văn phòng đã đối diện với một cái xoáy tóc màu vàng nhạt, hơi giật mình, hỏi: “Nhạc Thiên, sao em lại tới đây?” Vội vàng kéo Minh Nhạc Thiên tới khúc quanh trên hành lang, cau mày nói: “Em đừng làm chuyện dại dột, hôm nay nhất định phải tham gia tuyển chọn đấy, để cho những người xem thường em thấy được thực lực của em.” Hắn còn tưởng là Minh Nhạc Thiên đến để xin rút khỏi tuyển chọn giống như mình.
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nóng nảy của Tề Tiêu, thầm nghĩ: Anh hai ơi, anh đúng là thật thà thật đấy, chẳng trách không chơi lại Minh Nhạc Thiên.
Tề Tiêu thấy cậu không nói lời nào, bèn tăng thêm cân nặng, “Gần đây chân anh hơi đau, nếu như thật sự được chọn không chừng sẽ làm hỏng mất, trong cả vũ đoàn bây giờ chỉ có em là thích hợp nhất.”
Đã nói đến mức này rồi thị Nhạc Thiên “buộc lòng phải” rưng rưng nghẹn ngào gật đầu, “Anh Tề, em sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh.”
Hệ thống khá là ngứa người với cái kiểu trà xanh của cậu, không khỏi bắt đầu tự hỏi mình xếp nhân vật như thế này cho Nhạc Thiên cuối cùng là để giày vò Nhạc Thiên hay là tự hành hạ mình.
Buổi tuyển chọn không còn Tề Tiêu tham dự nữa, nên Nhạc Thiên đương nhiên giành được hạng nhất, lúc tuyên bố kết quả Tề Tiêu còn đứng đằng sau mọi người tươi cười bật ngón cái với Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: …ngốc quá tội nghiệp ghê.
Nhạc Thiên tương đối hài lòng với cơ thể này, thật sự không có một vết sẹo lồi, cơ bắp mảnh mai xinh đẹp, lúc mới bắt đầu nhảy cậu còn tưởng là mình biết bay.
Nhạc Thiên: “Á há há há há, tưởng đâu mình là một chú thiên nga trắng thanh cao ấy~”
Hệ thống: “Câm mồm đi, vịt Donald.”
Nhạc Thiên: …vịt Donald làm mất lòng hệ thống hồi nào vậy, sao cậu không hay.
Sau khi Tề Tiêu rút khỏi buổi tuyển chọn, nhưng đội trưởng vẫn xếp cho Tề Tiêu làm dự bị cho Minh Nhạc Thiên. Nhạc Thiên trà xanh mưu mô lập tức bắt đầu vô vai, làm bộ như hoảng hốt sợ sệt, “Anh Tề làm dự bị cho em sao, không hay lắm đâu.”
Đội trưởng cũng thấy vậy, ngặt nỗi trông Tề Tiêu quyết tâm quá rồi, bèn nói với Nhạc Thiên: “Không sao, anh thấy em giỏi thật.”
Nhạc Thiên cảm động nước mắt chực trào, “Anh Tề, anh tốt với em quá.”
Tề Tiêu bị cái điệu bộ đó của Minh Nhạc Thiên đầu độc choáng cả đầu, “Anh với em cùng nhau luyện tập, có vấn đề gì có thể bàn bạc với nhau.”
Nhạc Thiên: Ây da, thật đúng là bị người ta bán còn giúp người ta tính tiền.
Buổi diễn lần này là buổi diễn thường niên quan trọng nhất trong năm của vũ đoàn,, ngoại trừ khua chuông gõ mõ tập luyện thì việc tuyên truyền cũng khá là cần thiết.
Lúc Nhạc Thiên đến nơi, tìm đến một tầng trong một tòa nhà lớn ngay trung tâm thành phố, là một studio chụp ảnh rất lớn, cô em tiếp tân nhìn thấy Minh Nhạc Thiên mái tóc màu vàng óng ả song lại có ngũ quan phương Đông mềm mại, mắt trợn tròn hết cả lên, “Cậu là Minh tiên sinh hả?”
Nhạc Thiên mỉm cười gật đầu, “Chào chị.”
“Tiếng Trung của cậu tốt thật đấy.” Cô gái khoa trương khen ngợi.
Nhạc Thiên: Cảm ơn ạ, biết mỗi tiếng Trung thôi.
Cô gái đó dẫn Minh Nhạc Thiên đi đến phòng thay quần áo, dọc đường đi khen Minh Nhạc Thiên không ngớt tiếng. Khen cậu chân dài eo thon lông mi dày, khen tất cả các bộ phận trên người cậu hết một lượt. Nhạc Thiên nghe mà sướng rơn cả người, trong lòng đã thầm cười ra tiếng, ngoài mặt còn ra vẻ như rụt rè lắm.
Buổi chụp hình hôm nay được chuẩn bị mấy bộ trang phục, Nhạc Thiên thay bộ đồ đầu tiên.
Chiếc áo sơmi bằng ren màu trắng có những lớp bèo xếp lớp tầng tầng trước ngực như sóng nước trên mặt sông, để lộ cần cổ thon dài như chú thiên nga, một nửa ống tay áo là vải ren mờ, mấy bông hoa trên ống tay áo sang trọng tao nhã. Phối với quần ôm cũng là màu trắng, chỉ cần thoáng qua là lập tức nhìn thấy đường cong xinh đẹp mảnh mai trên cơ thể của Minh Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên liếc nhìn vào trong gương, ngượng ngùng nói: “Gợi cảm quá đi mất.”
Hệ thống: …nó bắt đầu hối hận rồi.
Khuôn mặt nho nhỏ của Nhạc Thiên ửng đỏ bước ra, thu được tiếng rít của cô em tiếp tân, lúc dẫn Nhạc Thiên đi trang điểm vẫn còn ăn nói không liền lạc.
Nhân viên trang điểm thì hơi bình tĩnh hơn cô tiếp tân một chút, dù sao cũng là người từng được gặp nhiều minh tinh nổi tiếng, song khi Nhạc Thiên nhắm mắt lại hơi ngẩng đầu lên thì vẫn hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Da của Minh tiên sinh đẹp quá, còn hơn cả một vài ngôi sao nữ nữa.”
Môi dưới của Nhạc Thiên hơi cong lên, nhỏ giọng nói: “Em cảm ơn.”
Nhân viên trang điểm gào thét trong bụng: Á á á, giọng nói đáng con bà nó yêu! Cuối cùng thì cậu ấy bao nhiêu tuổi vậy! Sao lại đáng yêu thế chứ!
Tuy nhân viên trang điểm điên cuồng gầm rú trong lòng, song động tác trên tay vẫn rất ổn, vừa nhanh vừa chuẩn trang điểm cho Minh Nhạc Thiên xong xuôi. Minh Nhạc Thiên sau khi được trang điểm, mắt trông còn to hơn nữa, mũi lại càng cao, đôi môi anh đào đỏ mọng ngại ngùng cong lên, làm cho tình mẹ trong lòng mỗi cô gái ở đây tăng cao.
Nhạc Thiên đi vào trong phòng chụp trong sự vây quanh chen chúc của các cô gái. Trong phòng chụp đã rất đông người, trông ai cũng rất bận rộn, cô gái dẫn đường cho Nhạc Thiên từ đầu đến giờ nói với cậu: “Minh tiên sinh, boss Diêm đang trên đường nhưng mà hơi kẹt xe, cậu chờ một chút nhé, anh ấy sẽ đến ngay thôi.”
Nhạc Thiên dịu dàng mỉm cười, gật gật đầu một cái rất nhỏ, mái tóc vàng mềm mại bay bay bên gò má của cậu, cô gái tiếp tân tưởng như mình nghe thấy được cả tiếng hoa nở.
Trong thời gian chờ đợi, có rất nhiều nhân viên túm tụm đến chào hỏi với Nhạc Thiên, Nhạc Thiên mượn ưu thế bề ngoài trời cho và thoại thuật âm hiểm dày công tu luyện, thành công khiến cho 80% những người ở đây có hảo cảm không thấp với cậu.
Nếu như đây là một game chinh phục thì Nhạc Thiên sẽ nhìn thấy từng dãy từng dãy số chỉ độ thiện cảm đang không ngừng +1, +1, +1… trên đầu mỗi người đi đến chỗ mình.
Sau khi đợi chừng mười phút, thì cuối cùng Nhạc Thiên cũng thấy tiếng bước chân ở bên ngoài vọng vào, người đến đi rất gấp, tiếng bước chân “cộc cộc cộc” rất vang. Nhạc Thiên theo bản năng quay đầu lại, bóng dáng một người đàn ông mặc áo thun màu trà đập vào trong mắt.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Thiên đó là – mùi đẹp trai phả vào trong mặt, cậu còn chưa kịp nhìn kỹ ngũ quan của người đó, mà đã cảm nhận được một loại khí thế cực mạnh ùa về phía mình, hiển nhiên sẽ cảm thấy người đó rất đẹp trai. Khi nhìn kỹ lại, mái tóc không dài không ngắn rất tùy ý, đôi mắt dưới hai hàng mày kiếm sắc bén như phát ra ánh sáng, thoáng liếc qua Nhạc Thiên một cái rất nhẹ, rồi quay mặt sang hỏi nhân viên: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Nhân viên đáp: “Oke hết rồi ạ.”
Diêm Chức Vân gật gật đầu, lại một lần nữa nhìn về phía Nhạc Thiên, “Vũ đoàn Pursuit?”
Nhạc Thiên đứng lên, rất cẩn thận cúi người chào hắn, “Chào Diêm tiên sinh, em là Minh Nhạc Thiên, hôm nay làm phiền anh rồi.”
Diêm Chức Vân yên lặng quan sát cậu, qua một lúc, mới thong dong bình thản nói: “Không phiền, tôi lấy tiền mà.”
Nhạc Thiên: …
Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Hắn đẹp trai như vậy, chắc chắn là nam chính!”
Hệ thống: “Nếu như tôi nói không phải thì sao?”
Nhạc Thiên: “Hu hu hu, vậy thì người ta sẽ khóc mất.”
Nhạc Thiên đắc ý nhìn Diêm Chức Vân điều chỉnh thiết bị bên cạnh. Vóc dáng Diêm Chức Vân cao lớn, cánh tay cầm máy ảnh được vén tay áo cao lên, ngón tay thon dài, gân xanh trên mu bàn tay chạy dài lên đến cẳng tay, ngập mùi đàn ông.
Sau chốc lát chỉnh sửa, Diêm Chức Vân ngẩng đầu, nói với Nhạc Thiên: “Bắt đầu được rồi.”
Nhạc Thiên làm theo lời hướng dẫn của trợ lý kế bên, đứng trước backdrop đối diện với ống kính, đầu tiên là thực hiện một động tác tay rất bình thường, cánh tay mở ra, cẳng chân hơi cong, nở nụ cười rất thuần khiết với máy ảnh của Diêm Chức Vân.
Diêm Chức Vân đang cầm máy ảnh, bỗng nhiên buông máy ảnh xuống, nói với Minh Nhạc Thiên đang cười nhưng trên mặt thoáng hiện nghi ngờ: “Người mẫu đừng cười giả quá, chân thành hơn chút đi.”
Nhạc Thiên: …
Hệ thống: “Độ thiện cảm —-10.”
Nhạc Thiên: …cút con mẹ mày đi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT