Chu Nhạc Thiên là gì của Kha Tĩnh Sơn? Con trai của ân nhân của hắn, là đứa trẻ mà hắn nuôi dưỡng tám năm, là báu vật mà không một người nào được phép chạm vào của hắn. Vì sao khi cậu bị người khác lừa gạt lại nổi giận đến vậy, vì sao Chu Nhạc Thiên đau lòng hắn cũng đau lòng, Chu Nhạc Thiên vui hắn cũng vui theo?
Kha Tĩnh Sơn ôm vòng eo gầy gò của Chu Nhạc Thiên, áp trán mình vào lồ ng ngực rất mỏng của cậu, thấp giọng thì thầm: “Nhạc Thiên, anh Tĩnh Sơn cũng thích em, em là người quan trọng nhất của anh Tĩnh Sơn.”
Cánh tay đang ôm cổ hắn của Nhạc Thiên buông ra, đẩy bờ vai của hắn, dùng con ngươi đen lay láy dõi theo Kha Tĩnh Sơn, nhẹ giọng nói: “Anh lừa em.”
“Anh không có lừa em.” Kha Tĩnh Sơn trịnh trọng nói.
“Anh lừa em.” Chu Nhạc Thiên cố chấp không chịu tin tưởng, duỗi tay túm cánh tay của Kha Tĩnh Sơn, mặc dù sức tay của cậu không lớn, bàn tay vẫn có móng tay, quệt mấy đường máu đỏ trên cánh tay to lớn màu đồng cổ của Kha Tĩnh Sơn. Dùng hết sức mình giãy dụa hòng muốn tránh khỏi vòng tay của Kha Tĩnh Sơn.
Kha Tĩnh Sơn quyết đã làm thì làm cho tới luôn, dồn sức ôm ai kia vào lòng mình, đè ra hôn.
Cảm nhận được nhiệt độ bên môi, đầu tiên là Nhạc Thiên ngẩn ra, rồi lập tức bắt đầu run lên rất nhẹ. Kha Tĩnh Sơn vội vàng buông cậu ra, nhỏ giọng hỏi: “Không thích?”
Hai hàng nước mắt chảy ra từ trong mắt của Nhạc Thiên, nức nở khóc lóc nói: “Anh Tĩnh Sơn, anh đừng gạt em.”
“Anh không gạt em, anh thật sự thích em mà, bé cưng Heo Con, trước đây là do anh không hiểu, ngoan, đừng khóc.” Kha Tĩnh Sơn cúi người hôn lên nước mặt trên má Chu Nhạc Thiên. Nâng khuôn mặt bé nhỏ của Chu Nhạc Thiên lên, một lần nữa cẩn thận từng chút một hôn lên, Nhạc Thiên hé môi, hai người nóng bỏng hôn nhau một lúc.
Trong thôn đêm hè vô cùng oi bức, hai người trao đổi hơi thở với nhau, nhiệt đồ dưới tấm màn càng lúc càng cao hơn. Nhạc Thiên giơ tay lột áo ba lỗ của Kha Tĩnh Sơn nhưng không được, Kha Tĩnh Sơn bèn vươn tay tự cởi áo của mình, tiện thể cởi luôn cả áo sơmi trắng của Chu Nhạc Thiên.
Cả hai cùng ngã xuống giường.
Tâm trạng như thế này đều rất xa lạ với hai người họ, cùng nhau vụng về gặm c ắn môi của đối phương, lung tung gỡ bỏ những thứ vải vóc che chắn trên người đối phương.
Kha Tĩnh Sơn vừa thấy quen thuộc vừa thấy lạ lẫm với cơ thể này. Ngay cái sân trước cửa, tám năm trước lần đầu tiên hắn tắm rửa cho Chu Nhạc Thiên, khi đó chắc là hắn nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng có một ngày, hắn sẽ quấn quýt với Chu Nhạc Thiên đã trưởng thành trong nhà.
“Nhạc Thiên…” Kha Tĩnh Sơn chống hai tay, đôi con người sâu thẩm nhìn chăm chú vào Nhạc Thiên đong đầy nước mắt mặt mày đỏ ửng, thì thầm hỏi, “Anh xác nhận lại một lần nữa, em thích anh, có thật không?”
Hai năm này vì Chu Nhạc Thiên mà Kha Tĩnh Sơn đã nghiên cứu không ít thông tin liên quan đến quan hệ đồng tính luyến ái, biết phải làm như thế nào. Nhưng hắn cũng biết nếu như làm không cẩn thận, thì bên chịu sẽ bị thương, nên hắn không dám manh động, động tác hết mực dịu dàng, tỉ mỉ.
“Đau không? Heo Con.” Kha Tĩnh Sơn chậm rãi mở rộng cho Chu Nhạc Thiên, da dẻ Chu Nhạc Thiên vừa trắng vừa mịn màng, bóp một cái thôi mà như sắp rách luôn vậy. Đây cũng là lần đầu tiên Kha Tĩnh Sơn làm chuyện như thế này, chỉ sợ mình không đúngmực, lại tạo thành bóng ma tâm lý nào đó cho Chu Nhạc Thiên nữa.
Nhạc Thiên cắn môi, khóe mắt ch ảy nước mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn kiên nghị của Kha Tĩnh Sơn, giọng khàn khàn nói: “Không đau, anh Tĩnh Sơn… em muốn anh.”
“Chờ một chút,” Kha Tĩnh Sơn cúi người cho Chu Nhạc Thiên một cái hôn sâu, thấp giọng đáp, “Em sẽ không chịu được.”
Tuy Kha Tĩnh Sơn là một tên “trai thẳng” không có mấy kinh nghiệm, nhưng trên người hắn đậm mùi mồ hôi, cơ bắp rắn rỏi rồi cả bộ lông đen thui đều ngập tràn sức hấp dẫn nguyên thủy nhất của hormone nam tính. Nhạc Thiên đã không thể nhịn được tự rướn người mình lên nghênh đón.
“Heo tham ăn…” Kha Tĩnh Sơn đã nhận ra, cũng cảm thấy gần đủ rồi, nín hơi nói, “Nhạc Thiên, anh Tĩnh Sơn thích em nên mới làm như vậy, đừng sợ.”
Nhạc Thiên ngậm nước mắt gật đầu.
Ánh sao xuyên qua nóc nhà rạn nứt vẩy xuống, soi chiếu bóng người cao lớn kiện mỹ màu đồng cổ, hắn còn phủ trên một cơ thể trắng trẻo mảnh mai khác. Có một cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo mịn màng ôm chặt lấy tấm lưng đang liên tục lên xuống của người đàn ông trên mình, vì sóng tình khó dằn mà để lại từng đường từng đường rướm máu trên cái lưng màu đồng cổ của hắn.
Nhạc Thiên lớn tiếng r3n rỉ, vừa là đau đớn vừa là vui thích, nước mắt vương vãi. Kha Tĩnh Sơn tưởng rằng mình đã điên rồi, bởi nếu hắn còn giữ lại một chút lý trí, thì sao có thể liều lĩnh đè lên người cậu thiếu niên mà mình đã tự tay cẩn thận chăm sóc, nuôi dưỡng như thế này.
Thậm chí Chu Nhạc Thiên càng lớn tiếng thì hắn lại càng hưng phấn.
Trong bóng tối giữa đêm hè, mồ hôi chảy đầy người Kha Tĩnh Sơn, giọng nghèn nghẹn nói: “Heo Con, thích không?”
“Thích, em rất thích!” Nhạc Thiên nhiệt tình đáp lại, không chút kiêng dè li3m li3m mồ hôi rỉ ra từ bên thái dương của Kha Tĩnh Sơn, để lại dấu hôn của mình trên gương mặt anh tuấn của hắn, ôm Kha Tĩnh Sơn mà mặt đầy nước mắt, “Anh Tĩnh Sơn, em thích anh nhất…”
Kha Tĩnh Sơn hôn trả lại, “Heo Con ngoan, anh cũng thích em.”
Khi hai người bình tĩnh lại thì Kha Tĩnh Sơn thở dài một hơi, nằm trên phản lồ ng ngực chập trùng, Nhạc Thiên xoay người lại ôm Kha Tĩnh Sơn không nỡ rời tay. Kha Tĩnh Sơn vỗ vỗ lưng của cậu, nói nhỏ: “Để anh xem xem có bị thương không.”
“Không có… em biết…” Nhạc Thiên ngước mặt lên, lại hôn lên đôi môi đường nét rõ ràng của Kha Tĩnh Sơn, hai người càng ôm càng chặt, Kha Tĩnh Sơn hỏi khẽ: “Muốn nữa?”
Nhạc Thiên đỏ mặt gật đầu, ánh mắt mông lung nhìn Kha Tĩnh Sơn, “Em muốn anh Tĩnh Sơn vẫn luôn yêu em.”
Kha Tĩnh Sơn mắng nhỏ một câu, kéo Chu Nhạc Thiên qua trở mình lần thứ hai đè lên.
Một đêm triền miên, khi trời lờ mờ sáng thì bên ngoài loáng thoáng có tiếng gà gáy sớm vọng vào trong, trong căn nhà gạch cũ nát vẫn chưa thôi, ánh nắng sớm đã dần buông xuống. Kha Tĩnh Sơn nhìn Chu Nhạc Thiên nằm bên cạnh vẻ mặt hết sức thỏa mãn lại ôm mình đòi lần nữa, dịu giọng nói: “Heo Con ngoan, em không ăn được nhiều như vậy đâu, lần sau làm nữa, được không?”
Miệng Nhạc Thiên cong cong, song nước mắt lại chảy xuống, “Anh Tĩnh Sơn, anh có hối hận không?”
Kha Tĩnh Sơn vội vàng hôn cậu để tỏ lòng trung thành, “Không, anh Tĩnh Sơn là loại người làm rồi không nhận như thế sao?”
Nhạc Thiên thoáng yên tâm một chút, nuốt nước mắt vào trong, tựa sát vào lồ ng ngực của Kha Tĩnh Sơn, nhẹ giọng nói: “Anh Tĩnh Sơn, thật ra em không có bệnh, em chỉ giả vờ thôi.”
Kha Tĩnh Sơn choáng váng cả người, quay đầu nhìn Chu Nhạc Thiên không thể tin được.
Khuôn mặt nho nhỏ của Chu Nhạc Thiên nhăn lại thành một nắm, nước mắt ào ào rơi xuống, khóc nức nở nghẹn ngào nói: “Anh xem, anh hối hận kìa.”
Trong lòng Kha Tĩnh Sơn ngũ vị tạp trần, đã không biết nên có biểu cảm gì nữa, định mắng Chu Nhạc Thiên hai câu lại lo làm cậu sợ ra có bệnh thật, hơn nữa Chu Nhạc Thiên nói mình không có bệnh, song vẫn không thể chắc chắn là không có bệnh thật, đành phải dịu dàng nói: “Anh không hối hận, đừng khóc đừng khóc, anh hôn em này, đừng khóc.”
Kha Tĩnh Sơn cúi đầu hôn chụt lên môi Chu Nhạc Thiên, tiếng khóc của Chu Nhạc Thiên giảm xuống, cúi đầu rầu rĩ nói: “Tối hôm qua anh không hôn như vậy, tối hôm qua anh đưa đầu lưỡi ra.”
Kha Tĩnh Sơn dở khóc dở cười, đè Chu Nhạc Thiên xuống cho cậu một nụ hôn lưỡi ướt át, bất đắc dĩ hỏi lại: “Thế này đã tin chưa?”
Kha Tĩnh Sơn cúi mặt, dùng mũi mình cọ vào mũi Nhạc Thiên, trầm giọng nói: “Vòng qua vòng lại, không phải chỉ là muốn anh Tĩnh Sơn lại yêu em một lúc nữa thôi sao?”
“Vậy anh có làm không?” Hai tay Nhạc Thiên lặng lẽ sờ lên cánh tay Kha Tĩnh Sơn.
Kha Tĩnh Sơn cúi đầu cắn nhẹ lên môi cậu, giọng khàn khàn: “Heo Con muốn, thì còn làm gì được nữa, tất nhiên là phải làm.”
Tuy rằng Chu Nhạc Thiên nói mình không có bệnh, bảo rằng cậu không dám nói ra chuyện mình thích Kha Tĩnh Sơn nên mới cố tình giả bộ bệnh. Nhưng Kha Tĩnh Sơn vẫn không yên lòng, ở lại thôn mấy ngày, cuối cùng vẫn dẫn Chu Nhạc Thiên về chẩn đoán bệnh lần nữa.
Trên sườn núi, Kha Tĩnh Sơn cẩn thận từng chút một nói ra ý định của mình.
Nhạc Thiên phe phẩy bông hoa dại trên tay, thấp giọng đáp: “Được ạ.”
Kha Tĩnh Sơn ôm cậu, “Không vui hả? Không muốn đi cũng không sao.”
Nhạc Thiên vất bông hoa dại, nhổ lung tung đám cỏ dại trước mặt, chu mỏ nói: “Em đi được, nhưng mà em muốn anh phải hứa với em một chuyện.”
Bây giờ có gì mà Kha Tĩnh Sơn từ chối được nữa, cả người đã cho Chu Nhạc Thiên cả rồi, thế là tùy ý nói: “Em nói đi, chỉ cần anh làm được.”
Nhạc Thiên vứt hoa dại trên tay, ghì cổ Kha Tĩnh Sơn xuống, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Chỉ cần anh chịu đi vào rừng cây nhỏ với em…”
“Em đúng là con heo hư hỏng!” Kha Tĩnh Sơn nghe một nửa đã không nhịn cười được, thò tay thọc loét Nhạc Thiên, Nhạc Thiên bật cười chui vào áo ba lỗ của Kha Tĩnh Sơn, ló đầu ra cổ áo rộng, ngửa đầu híp mắt cười nói: “Anh, hôn em cái nào.”
Kha Tĩnh Sơn thật sự không có cách nào với cậu cúi đầu hôn một cái lên trán cậu, giơ tay cởi áo ba lỗ ra, để lộ thân trên rắn rỏi khỏe mạnh đẹp đẽ ra, bắt lấy Chu Nhạc Thiên ôm vào lòng, “Chọn ngày không bằng đụng ngày, bây giờ anh dắt em vào rừng cây nhỏ luôn.”
Nhạc Thiên khẽ kêu một tiếng, hai tay ôm chắc cổ Kha Tĩnh Sơn, trên mặt toàn là nụ cười.
Hậu quả của việc chui vào rừng cây nhỏ đó là Nhạc Thiên bị muỗi đốt hết người, lúc tằng tằng phê pha quá không để ý, đi ra rồi mới phát ra đến cả mông cũng bị muỗi cắn cho.
Nhạc Thiên vẫn là nhóc con yếu ớt như cũ, bị muỗi cắn mà nước mắt lưng tròng, dùng ánh mắt lên án nhìn về phía Kha Tĩnh Sơn. Kha Tĩnh Sơn vừa bực mình vừa buồn cười, cúi đầu cắn nhẹ lên vết muỗi đốt của cậu, “Phải làm sao bây giờ? Lỗi anh cả, để anh gãi cho em nhé.”
Gãi mà hắn nói đó là cắn hết cả người Chu Nhạc Thiên.
Đêm cuối cùng ở trong thôn, cả hai nằm trong mùng làm đến nỗi đầm đìa mồ hôi, Nhạc Thiên ôm Kha Tĩnh Sơn vừa khóc, “Anh Tĩnh Sơn, em rất sợ đây chỉ là một giấc mộng.”
Kha Tĩnh Sơn gỡ lọn tóc ngắn ướt mồ hôi của Chu Nhạc Thiên, giọng nói nặng nề: “Cho dù là mơ, thì anh cũng sẽ cùng em làm đến cùng.”
Trở về thành phố, Kha Tĩnh Sơn không mang Chu Nhạc Thiên đến bệnh viện, mà trực tiếp gọi giáo sư Trần và bác sĩ đến nhà hội chẩn cho Chu Nhạc Thiên. Sau khi có kết quả hội chẩn, giáo sư Trần sợ ngây người, liên tục khen ngợi Kha Tĩnh Sơn, “Kha tiên sinh, đây thật sự là sức mạnh của tình yêu.”
Chu Nhạc Thiên mặt đo đỏ trốn phía sau Kha Tĩnh Sơn, Kha Tĩnh Sơn vỗ vỗ cánh tay của cậu mặt không biến sắc tim không lệch nhịp nói: “Chúng ta là người lớn dù sao vẫn phải có trách nhiệm.”
Bác sĩ đi về hết rồi, cuối cùng Kha Tĩnh Sơn cũng tính sổ được với Chu Nhạc Thiên, đè Chu Nhạc Thiên xuống ghế salon đánh đòn, “Chu Nhạc Thiên, em được lắm, em có biết em làm anh sợ đến mức nào không hả?”
Nhạc Thiên che mắt nhỏ giọng giả khóc, Kha Tĩnh Sơn ra tay không hề nặng, làm cậu không chỉ không đau hơn nữa còn còn vô cùng muốn ẩy ẩy với Kha Tĩnh Sơn ngay tại chỗ, thế là cậu lặng lẽ túm vạt áo sơmi của Kha Tĩnh Sơn.
Kha Tĩnh Sơn nhận ra được động tác của cậu, lại thấy dở khóc dở cười, để yên cho cậu cởi cúc áo sơmi của mình, khẽ hỏi: “Thích anh đến vậy sao?”
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, mắt mày cong cong đáp: “Dạ, thích anh Tĩnh Sơn nhất.”
“Bé cưng.” Kha Tĩnh Sơn mắng nhỏ một câu, thẳng tay bắt đầu cởi qu@n áo Nhạc Thiên, hôn xuống thật sâu.
Nhạc Thiên chọn học đại học tại thành phố, ngày nào học xong là cậu về nhà, phong cách làm việc của Kha Tĩnh Sơn cũng thay đổi hoàn toàn, từ điên cuồng tăng ca biến thành đi làm chấm công. Thư ký thấy hắn tới giờ là về, lầm bầm: “Chủ tịch Kha cưới vợ rồi à?” Điệu bộ này giống y như đúc với người đồng nghiệp đã có gia đình của cô.
Kha Tĩnh Sơn vừa mở cửa ra, đã trông thấy Chu Nhạc Thiên chờ mình ngay cửa ra vào, trên tay cầm dép cười ngọt ngào nói: “Chủ tịch Kha đã về rồi.”
“Vậy thì tại sao hôm nay cố tình lấy lòng anh thế này?” Kha Tĩnh Sơn đưa tay ôm Chu Nhạc Thiên, áp trán mình vào trán cậu, nhướng mày cười nói, “Hay là lại muốn chơi trò gì với anh nữa?”
Nhạc Thiên vỗ nhẹ lên lồ ng ngực của hắn, “Không có đâu, thì là… ừm… gần đây có gọi điện thoại với chị Ngọc… chị hỏi em… ừm… có bạn gái chưa…”
Nụ cười trên mặt Kha Tĩnh Sơn cứng lại, hắn đã hoàn toàn quên mất Đồng Ngọc, hoặc là quên mất việc hắn với Chu Nhạc Thiên là một đôi không tương xứng đến mức nào.
Chu Nhạc Thiên lôi kéo cà vạt của Kha Tĩnh Sơn, thấy Kha Tĩnh Sơn hồi lâu không nói gì, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Kha Tĩnh Sơn nặng nề, trong lòng chợt thấy mất mát, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thế em nói chưa có vậy.”
Kha Tĩnh Sơn vỗ nhẹ vào tay cậu, “Ăn cơm trước đi.”
__
Chớp mắt cái tới chương 200 rồi =))) còn hơn 200 chương nữa thôi de de.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT