Lúc hệ thống nói Hứa Tâm Như đến, phản ứng đầu tiên của Nhạc Thiên là, “Hứa Tâm Như là ai vậy?”

Hệ thống sắp tức chết, “…nữ chính!”

Nhạc Thiên: “Xin lỗi, không nhớ.”

Hệ thống: “…” Con voi chết tiệt này thật sự càng ngày càng quá đáng.

Nhạc Thiên và Hạ Quân còn đang dính nhau trên giường. Hạ Quân cho phép mình buông thả tâm hồn yếu đuối một đêm, ôm Quan Nhạc Thiên một tay vuốt v e mái tóc ngắn của cậu, mười ngón tay luồn sợi tóc, ánh mắt lưu luyến nhìn gò má trắng nõn của Quan Nhạc Thiên, cúi đầu hôn hôn lên khóe môi cậu, “Thầy Quan, ở bên tôi đi, có được không?”

Quan Nhạc Thiên nằm nghiêng, im lặng không có trả lời.

Điện thoại nội bộ trên đầu giường vang lên, Hạ Quân nghe máy, người làm nói có một cô gái họ Hứa muốn gặp cậu chủ, nói rằng mình mang theo một thứ rất quan trọng.

Hạ Quân vẫn đang một mực tìm Hứa Tâm Như, tiếc là Hứa Tâm Như bốc hơi khỏi thế gian còn triệt để hơn cả Quan Nhạc Thiên, Hạ Quân đào sâu ba thước vẫn không tìm ra được, không ngờ cô tự đưa mình tới cửa.

Hạ Quân nhanh chóng xuống giường mặc quần khoác thêm áo ngủ, rồi quay sang vói nói Quan Nhạc Thiên: “Thầy Quan, thầy cũng dậy đi, bạn gái thầy đến rồi.”

Nhạc Thiên: …không cần phải thế đâu.

Hứa Tâm Như lo lắng ngồi ở dưới lầu, tay chân đều đang phát run, người làm rót trà cho cô, cô cũng không dám uống, cắn ngón tay nhìn về phía đầu cầu thang.

Cuối cùng, thì bóng dáng một người đàn ông xuất hiện, Hứa Tâm Như đột ngột đứng lên, song khi nhìn thấy Quan Nhạc Thiên sau lưng Hạ Quân thì sợ đến mức trắng cả mặt, đứng dậy quay đầu bỏ chạy.

“Cản cô ta lại!” Hạ Quân ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu.

Nhóm người làm nhanh chóng tóm lấy Hứa Tâm Như, Hứa Tâm Như thân kiều thể yếu, bỗng chốc bị mấy người giúp việc vây quanh, phút chốc không biết phải làm thế nào cho phải. Gắng gượng ổn định tâm trạng của mình lại, quay mặt sang nhìn Hạ Quân đang bước đến, lạnh lùng nói: “Hạ tiên sinh, người đằng sau anh cũng là sát thủ!”

Hạ Quân quay đầu lại liếc mắt nhìn Quan Nhạc Thiên, Quan Nhạc Thiên mặc áo ngủ màu đen của hắn, mái tóc đen mềm mại da thịt trắng trẻo, cả người tỏa ra cảm giác lười nhác. Hạ Quân cười khẽ một tiếng, quay mặt sang nói với Hứa Tâm Như: “Cô Hứa, tôi biết.”

Lúc này Hứa Tâm Như mới nhận ra áo ngủ hai người đang mặc cùng một kiểu, sắc mặt nhất thời rực rỡ năm màu.

Khi Hạ Quân mở USB mà Hứa Tâm Như đưa cho mình ra thì Nhạc Thiên vẫn không kiềm được phải cảm thán. Nữ chính đúng là nữ chính, quá dữ, đến cả bi3n thái như K cũng không thoát khỏi ma lực của nữ chính, ngay cả thứ như là danh sách cũng giành được tới tay, thật là đỉnh.

Lúc Hứa Tâm Như nói chuyện với Hạ Quân thì vẫn liên tục nhìn Quan Nhạc Thiên đang yên lặng ngồi bên. Mạnh Thư Diệc rất tốt với cô, có lúc sẽ nói chuyện của Quan Nhạc Thiên trước mặt cô, Quan Nhạc Thiên là tác phẩm mà Mạnh Thư Diệc hài lòng nhất, tất nhiên, người mà Mạnh Thư Diệc nhớ mãi không quên nhất vẫn là Hạ Quân.

“Thằng đó thật sự như là một phiên bản khác của tôi vậy,” Mạnh Thư Diệc say mê nói, “Nó muốn chơi đùa với tôi, tiếc là, mãi mãi không bao giờ thắng được tôi.”

“Ông ta không quá cẩn thận, có lẽ bởi vì quá tự phụ,” Hai tay Hứa Tâm Như hơi nắm lại, thấp giọng nói, “Những người có liên quan trong danh sách thật sự quá mạnh.”

Hạ Quân đọc lướt qua nội dung trong USB, quả nhiên Thượng đế muốn nó diệt vong, thì trước hết phải làm nó điên cuồng. Mạnh Thư Diệc đã trắng trợn không kiêng dè phát rồ đến một mức nào đó, mạng lưới quan hệ chồng chồng lớp lớp khiến cho hắn có ảo giác như mình là chúa tể thế giới.

Hạ Quân rút USB, nói với Hứa Tâm Như: “Bây giờ cô đang rất nguy hiểm, nơi này cũng không an toàn nữa,” Quay mặt sang nói với Quan Nhạc Thiên, “Chúng ta nhất định phải đi ngay.”

Quan Nhạc Thiên vẫn cúi mặt không nói một lời.

Hạ Quân gom góp một ít đồ, nhanh chóng lấy xe chở theo Quan Nhạc Thiên và Hứa Tâm Như đi tìm Chu Việt.

Trên xe, Hứa Tâm Như ngồi chỗ ngồi phía sau, đột nhiên nói: “Hạ tiên sinh, quan hệ của anh và Quan Nhạc Thiên là gì?”

Hạ Quân lái xe, thong dong bình tĩnh nói: “Người yêu.”

Hứa Tâm Như căng thẳng trong lòng, quả nhiên suy đoán của cô không sai, bầu không khí mờ ám giữa hai người dày đặc, cho dù cô là người ngoài cuộc thì liếc nhìn một cái cũng có thể nhìn thấu. Lẽ nào Mạnh Thư Diệc thật sự sẽ tin rằng giữa hai người không có gì sao?

“Anh chắc đã biết anh ta từng giết không ít người.” Hứa Tâm Như cau đôi mày xinh đẹp nói.

Sắc mặt Hạ Quân sầm xuống, phần tử đen tối trong lòng lại dần dần dâng tràn lên, Quan Nhạc Thiên từng giết người thì sao? Người mà hắn thích, bất kể thế nào, hắn cũng sẽ nghĩ ra cách giúp cậu xóa đi tất cả chứng cứ, để Quan Nhạc Thiên tẩy trắng lên bờ thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Hạ Quân thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Hứa Tâm Như đang căng thẳng, thờ ơ nói: “Tất cả chờ chuyện này kết thúc rồi nói sau.”

Hứa Tâm Như tìm đến Hạ Quân, là bởi vì cô vẫn luôn ở bên cạnh Mạnh Thư Diệc, chứng kiến Mạnh Thư Diệc hết lần này đến lần khác bỏ qua cho Hạ Quân, cô biết Hạ Quân có ý nghĩa đặc biệt với Mạnh Thư Diệc. Con người Mạnh Thư Diệc tin tưởng vào bản thân mình quá mức, cũng quá muốn thắng, ông ta càng muốn chơi với Hạ Quân, thì càng dễ thua trong Hạ Quân.

Chu Việt không có ở nhà.

Hạ Quân gọi điện thoại cho Chu Việt, Chu Việt nói mình đang ở bốt cảnh sát.

Hạ Quân cúp điện thoại, nói với Quan Nhạc Thiên: “Chỗ Chu Việt cũng không an toàn.” Chu Việt chưa bao giờ thích ra vẻ nho nhã nói bốt cảnh sát gì cả, hắn thích nói “trong sở, trong cục”.

Quan Nhạc Thiên cúi mặt nói: “Cô ta chạy ra, K hẳn đã phát hiện.”

Hứa Tâm Như tức giận nói: “Ý của anh là đang trách tôi?” Cô không có thiện cảm gì gì với Quan Nhạc Thiên – thành viên của tổ chức sát thủ – kẻ giết người hai tay nhuốm đầy máu tanh. Cha cô chết oan chết uổng, tất cả là do đám quái vật không có nhân tính đó tạo thành.

Hạ Quân lập tức nói: “Lời em ấy nói là sự thật.”

Hứa Tâm Như tức đến mặt đỏ rần, “Vậy làm sao bây giờ?”

Ông Hạ đang ở nước ngoài, Hạ Quân nhiều năm không động vào chuyện làm ăn trong nhà, bây giờ mới biết hối hận, giao thiệp của hắn ở tầng lớp trên chẳng khác nào bằng không, thế là bèn gọi một cuộc điện thoại xuyên quốc gia cho cha mình.

Ông Hạ nhận rất nhanh, “Alo?”

Tuy rằng hai cha con không quá thân thiết, nhưng cũng không có ngăn cách gì cả, chỉ là rất ít liên lạc, chuyện của bà Hạ năm đó đến cùng vẫn tạo thành vết rách giữa hai cha con.

Hạ Quân nói: “Cha, con muốn liên lạc với bộ trưởng Trần.”

Ông Hạ im lặng một lúc, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Quân nói: “Bạn con gặp ít phiền phức, cần kiếm người.”

Ông Hạ nói: “Không cần làm phiền đến bộ trưởng Trần, con nói là ai đi, cha đánh tiếng giúp con được rồi.”

Hạ Quân lặng đi một hồi, bỗng nhiên nói: “Mạnh Thư Diệc không chết.”

Nhịp thở ông Hạ bên kia thoáng dừng, “Con nói cái gì?”

Sắc mặt Hạ Quân càng lúc càng nặng nề, thấp giọng nói: “Thì ra cha biết.”

Tiếng thở của ông Hạ bên đầu bên kia điện thoại rối loạn trong giây lát, “Hạ Quân, con đừng…”

Hạ Quân đã cúp điện thoại, Quan Nhạc Thiên thấy sắc mặt hắn khó coi, nhẹ giọng nói: “Hạ tiên sinh, từ bỏ đi.”

Hạ Quân quay mặt sang, nở một nụ cười khổ sở, gọi tên mẹ là nhu nhược, cha là tham lam, người yêu thì là quái vật, số kiếp của hắn đúng là hay thật.

Mặc kệ Hứa Tâm Như đang nhìn, ngay trong tiếng thốt lên kinh ngạc của Hứa Tâm Như, Hạ Quân đè sau gáy Quan Nhạc Thiên dứt khoát hôn lên.

Hứa Tâm Như hoảng hốt lùi về sau hai bước. Chứng kiến nụ hôn như là cắn xé của hai người đàn ông, sau khi sững sờ thì lom lom mắt nhìn, gò má của Quan Nhạc Thiên cực kỳ xinh đẹp, hàng mi rất dài, ngửa đầu thuận theo, không lộ ra cảm xúc gì vẫn mang vẻ rất ưu buồn, ngoan ngoãn để Hạ Quân giam mình vào lòng, như con mồi sa vào cạm bẫy của thợ săn, có thể trốn được, chỉ là đã mệt mỏi không muốn chạy trốn.

Hạ Quân gầm nhẹ lên một tiếng như là con thú bị nhốt, hai tay chống lên bả vai của Quan Nhạc Thiên, cúi đầu thì thầm: “Thầy Quan, tôi đã nói rồi, tôi muốn cứu em.”

Quan Nhạc Thiên cụp mắt nói: “Hạ tiên sinh, anh không cứu được ai cả.”

Hạ Quân cười khẽ một tiếng, khi ngẩng mặt lên lại thì nét mặt đã ngập tràn sức sống, hắn sẽ không thua, hắn chắc chắn sẽ không thua.

Từ thái độ của ông Hạ mà suy, chỉ sợ bộ trưởng Trần cũng không sạch sẽ, thậm chí ông ta có thể là ô dù lớn nhất của Mạnh Thư Diệc.

Hạ Quân một lần nữa lên xe, lấy điện thoại ra gọi điện hết cuộc này đến cuộc khác. Không có nhân mạch ở tầng trên, không có nghĩ là tầng giữa không có, thông qua người có thể tìm được người khác, từng bước từng bước một nhảy lên từng bậc, mãi cho đến cấp phó bộ.

Hắn không kéo được, nhưng đối thủ của bộ trưởng Trần nằm mơ cũng muốn lật ngã ông ta.

Sau khi hẹn thời gian gặp gỡ với đối phương xong, Hạ Quân hơi thở phào nhẹ nhõm, Tống bộ đang họp ở thành phố kế bên, sớm nhất là chiều nay mới về được, trước chiều nay, ba người họ nhất định phải đảm bảo mình được an toàn.

Bức ảnh đột ngột xuất hiện trong nhà  khiến Hạ Quân cảm thấy bất an, thế là mang theo hai người còn lại đến trung tâm mua sắm với lượng xe cộ đông đúc ở trung tâm thành phố, ba người đang yên vị ở chỗ nghỉ ngơi, một tay Hạ Quân giữ chặt Quan Nhạc Thiên.

Hứa Tâm Như ngồi bên cạnh, liên tục nhìn bọn họ mấy lần, hoài nghi không chắc rằng Hạ Quân có thật sự cam lòng đưa Quan Nhạc Thiên ra trước công lý.

“Tôi đi vệ sinh.” Quan Nhạc Thiên bỗng nhiên đứng lên nói.

Hạ Quân nắm tay cậu đồng thời đứng dậy, “Tôi đi cùng em.”

“Không cần, anh ở lại với cô ta đi.” Quan Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.

Hứa Tâm Như dã đứng lên, “Hay là cả ba người cùng hành động.”

Toilet ở lầu một xếp một hàng, Quan Nhạc Thiên chuyển hướng lên lầu hai, vẫn rất nhiều, trung tâm thương mại có tổng cộng bảy lầu, Hạ Quân cùng Quan Nhạc Thiên đi lên từng lầu từng lầu. Đến lầu thứ bảy đột nhiên cảm thấy không đúng, đứng trên cầu thang kéo Quan Nhạc Thiên đang muốn lên lại, nói: “Thầy Quan…”

Vừa dứt lời, Hạ Quân lập tức cảm thấy tóc gáy dựng đứng, quay mặt sang, Mạnh Thư Diệc đang đứng sau lưng hắn, một tay cầm súng để bên hông chỉ vào hắn, với mỉm cười nói với hắn: “Hạ Quân, lại gặp nhau rồi.”

Máu trong người Hạ Quân lạnh đi, hắn vẫn đang nắm tay Quan Nhạc Thiên, chỉ là lòng bàn tay đã ứa đầy mồ hôi, Hứa Tâm Như đi cuối cùng sớm đã bị người khác bịt miệng lại, nước mắt đầy mặt nhìn hai người.

Mạnh Thư Diệc ngẩng đầu nói với Quan Nhạc Thiên quay mặt lại: “Đứa trẻ ngoan.”

Quan Nhạc Thiên ngồi trong trung tâm thương mại không lâu, đã thấy một người bán bong bóng ở đằng xa bẻ bảy con cún màu đen lắc lư với cậu.

Đó là tín hiệu Mạnh Thư Diệc gửi cho cậu.

Hạ Quân không có dũng khí quay mặt lại đối điện với Quan Nhạc Thiên, chỉ nhìn Mạnh Thư Diệc chằm chặp, “Chắc ông không cho rằng tôi không có chuẩn bị trước đó chứ?”

Mạnh Thư Diệc mỉm cười, ngờ ngợ phong thái khiến cho bao người phụ nữ mê đắm. Tuy ông ta nhìn Hạ Quân, song lại đang nói chuyện với Hứa Tâm Như, “Bé yêu, tôi thích sự ngây thơ của em, cũng thích tinh thần trọng nghĩa của em, chỉ là em không nên phản bội tôi. Điều đó thật sự khiến tôi tổn thương đấy, con người tôi ấy, ghét nhất là phản bội.”

Hứa Tâm Như bị bịt miệng, hai tay không ngừng giãy dụa, nhưng mà người phía sau vững như thành đồng vách sắt, không chút nào dao động.

Mạnh Thư Diệc nhìn Hạ Quân sắc mặt cứng ngắc, mỉm cười nói: “Có điều không sao cả, không nghe lời có thể từ từ dạy dỗ, làm thế nào để dạy một đứa trẻ ngoan, tôi rất có kinh nghiệm,” Ông ta ngẩng đầu nói với Quan Nhạc Thiên vẫn luôn im lặng, “Quan, lại đây.”

Quan Nhạc Thiên hất tay Hạ Quân ra, lướt qua Hạ Quân bước đến bên cạnh Mạnh Thư Diệc.

Cuối cùng Hạ Quân cũng bị ép phải nhìn mặt Quan Nhạc Thiên, vẫn đẹp đẽ nhã nhặn không dao động như trước. Hạ Quân nhìn vào đôi mắt trống rỗng đó, hòng muốn từ đâu đó tìm ra một chút tình cảm dành cho mình.

“Đừng giãy dụa nữa,” Mạnh Thư Diệc cười đến mức khóe miệng sắp cắt lên gò má, vẻ mặt đồng tình nói, “Quan thuộc về tôi, còn cậu,” Mạnh Thư Diệc đưa súng trong tay cho Quan Nhạc Thiên, tay cầm tay kéo ngón tay Quan Nhạc Thiên đặt lên trên cò súng lại cười nói với Hạ Quân: “Nể mặt mẹ cậu, tôi cho cậu một phút nói di ngôn.”

Hạ Quân nghe thấy Mạnh Thư Diệc đến lúc này vẫn còn lấy mẹ mình ra sỉ nhục hắn, cơ bắp trên má run rẩy dữ dội, ép mình không được lung lay, mỉm cười với Quan Nhạc Thiên, “Thầy Quan, nếu như là em, tôi nghĩ rằng tôi hẳn sẽ không thấy đau.”

“Ha ha, “ Mạnh Thư Diệc buông tay Quan Nhạc Thiên ra, tựa vào tường bật cười, như cười như không nói, “Cậu ngây thơ giống y như mẹ mình vậy.” Ngay khi sắc mặt của Hạ Quân đã vô cùng khó coi thì tươi cười ôn hòa nói: “Bé cưng, một viên đạn này gọi là vĩnh biệt,” Lập tức lạnh giọng nói, “Quan, giết nó.”

Quan Nhạc Thiên lạnh nhạt đáp: “Được.”

Tiếng “được” vừa dứt, Quan Nhạc Thiên xoay người lại thẳng tay bắn vào yết hầu của Mạnh Thư Diệc, bằng tốc độ mà tất cả những người còn lại hoàn toàn không kịp phản ứng, bắn liên tiếp mấy phát, phát nào phát nấy lấy mạng, tia nóng văng lên mặt Hứa Tâm Như, cô hét lên một tiếng té xỉu trên đất.

Bởi vì đứng quá gần, trên mặt Quan Nhạc Thiên bị máu tóe ra từ trong cổ họng Mạnh Thư Diệc bắn lên, cậu quay mặt sang bình tĩnh nói với Hạ Quân: “Hạ tiên sinh, tôi đã cứu anh.”

__

Đừng gọi tôi là voi, voi chết rồi, tôi là elephant 😏😏😏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play