Trên màn hình điện thoại mờ sáng là trang cá nhân trên weibo của Doãn Nhạc Thiên, avatar là ảnh chụp tập thể của cả đội khi KW nhận giải quán quân.
Hẳn là Doãn Nhạc Thiên chọn bừa. Tất cả mọi người trong ống kính đều ngẩng đầu nhìn về phía cúp, dải ruy băng từ bên trên đổ xuống, bầu không khí chiến thẳng ập vào mặt, thứ bắt mắt nhất trong hình là chiếc cúp, chiếm trọn hai phần ba bức ảnh.
Phương Chẩm Lưu tìm cả buổi cũng không tìm được mình và Doãn Nhạc Thiên trong ảnh, chắc hai người đứng đằng sau khung hình, bị những người đằng trước chắn mất.
Doãn Nhạc Thiên nằm bên vẫn còn đang ngủ say, mái tóc ngắn xốc xếch che khuất nửa gương mặt, hé lộ sóng mũi cao thẳng và bờ môi đỏ tươi. Dáng ngủ rất thả lỏng, cánh tay giơ lên trên, thành tư thế đầu hàng, một mảng lồ ng ngực trắng như trứng gà bóc thoải mái phanh ra. Rõ ràng là lớn tuổi hơn hắn nhiều, mà thoạt trông lại có phần trẻ con.
Phương Chẩm Lưu ôm mặt dịu dàng ngắm Doãn Nhạc Thiên, để điện thoại xuống, lặng lẽ cúi người.
Doãn Nhạc Thiên bị động tác chậm rãi của hắn đánh thức, quay đầu sang Phương Chẩm Lưu chưa kịp mở miệng ra mắng, đã bị bịt môi, tiếng ưm hừm khe khẽ tràn ra từ mũi.
Phương Chẩm Lưu thấy cậu tỉnh rồi, không còn nhẹ tay nhẹ chân từng li từng tí một nữa, Doãn Nhạc Thiên hơi run lên một cái. Cắn vào lưỡi Phương Chẩm Lưu, mắng mà nhập nhèm buồn ngủ: “Sáng sớm phát điên cái gì đấy.”
Hiếm khi có được kỳ nghỉ gần nửa tháng giữa các mùa giải, Phương Chẩm Lưu không có kế hoạch gì khác, chợt muốn ở riêng mấy ngày một cách trọn vẹn với Doãn Nhạc Thiên, ở trong câu lạc bộ lúc nào cũng phải trốn trốn tránh tránh. Yêu đương bí mật đúng là k1ch thích thì k1ch thích thật, nhưng mà không được tận hứng.
“Mình à,” Phương Chẩm Lưu ghé đến hôn, nhựa nhựa dính dính, “Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm (1), đó là lời cổ nhân nói.”
“Ngày cái đầu cậu.” Doãn Nhạc Thiên khó nhọc nói.
Chỉ mới nghỉ vỏn vẹn gần nửa đêm mà thiếu niên đã khôi phục trăm phầm trăm công lực. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phương Chẩm Lưu ngập tràn tính xâm lược ngang ngược, ánh lửa phát ra trong mắt nóng bỏng đến mức Doãn Nhạc Thiên không thể nhìn thẳng, yêu thương mãnh liệt ùn ùn kéo đến như sóng to gió lớn dẫu cho bao nhiêu lần vẫn không thể kham nổi.
Doãn Nhạc Thiên nhắm mắt lại bỏ mặc ý thức của mình lênh đênh, lặng lẽ thở ra làn hơi nặng nề với tần suất tương tự. Drap giường trơn mềm làm cậu không còn chút sức lực nào, như con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, bị làn sóng ập đến chia năm xẻ bảy.
Cuối cùng khi sóng biển chạm đến đỉnh, Doãn Nhạc Thiên ngã xuống như thoát lực, tay chân buông rũ bên mép giường, uể oải yếu ớt nói: “Cút xuống đi.”
“Bà xã, em có giỏi không?” Phương Chẩm Lưu hôn một cái chóc lên đôi môi sưng đỏ của Doãn Nhạc Thiên, kích động háo hức hỏi.
“Giỏi…” Doãn Nhạc Thiên qua loa phất phất tay, cau mày không thể nhịn được nữa nói, “Xuống dưới.”
Phương Chẩm Lưu còn muốn tới thêm một lần nữa, nhưng mà nhìn sắc mặt Doãn Nhạc Thiên vẫn là ngoan ngoãn lùi ra. Doãn Nhạc Thiên bật lên một tiếng rên, lồ ng ngực hơi chập trùng, giơ tay che khuất mặt, môi mỏng khẽ nhúc nhích, mệt mỏi hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Phương Chẩm Lưu lấy điện thoại xem thử, “Tám giờ rưỡi.”
“Tám giờ rưỡi.” Doãn Nhạc Thiên dời tay đi, lên giọng, không thể tin được nhìn Phương Chẩm Lưu, “Mới hơn bảy giờ cậu đã động d*c rồi?”
Tối hôm qua sau khi về nhà, Phương Chẩm Lưu đến cơm cũng chưa ăn, ôm Doãn Nhạc Thiên bắt đầu cởi qu@n áo từ trước cửa, lăn một đường từ dưới lầu lên tới trên lầu. Cả một đêm qua Doãn Nhạc Thiên thở còn không nổi, hông như sắp gãy ngang, đến khi trời lờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bị giày vò hơn nửa đêm như vậy, cậu đã mệt như chạy marathon ba ngày ba đêm, bắp đùi vừa mỏi vừa đau vừa tê, thật sự cứ như không phải là của mình vậy. Thế nhưng không ngờ là Phương Chẩm Lưu lại như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Phương Chẩm Lưu thần thái sáng láng tinh thần sung mãn hôn lên môi cậu một cái, ngoan ngoãn nói: “Còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi.”
“Cậu đừng động vào tôi.” Doãn Nhạc Thiên nói bằng giọng khàn khàn, nét mặt không tin tưởng, mắt môi sưng như nhau, trông là biết ngủ không ngon.
“Em thề, không động mà.” Phương Chẩm Lưu trở mình xuống giường, trên cơ thể cường tráng đầy vết cào, “Em đi vắt cái khăn, anh yên tâm ngủ đi.”
Doãn Nhạc Thiên thật sự đã quá mệt mỏi, Phương Chẩm Lưu vừa dứt tiếng là mơ màng ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai Doãn Nhạc Thiên tỉnh lại, vừa giơ tay lên đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy. Tóc Phương Chẩm Lưu hơi ướt, sau khi tắm rửa xong cả người thơm phức, trên mặt nở nụ cười xán lạn, “Mình muốn xuống giường hả?”
“Ừm,” Doãn Nhạc Thiên ngồi dậy, do cảm giác vẫn còn có vật lạ ở đằng sau nên hơi cau mày, Phương Chẩm Lưu vội vàng giải thích: “Em sợ đánh thức anh, nên mới chỉ lau sơ qua thôi, để em ôm anh tắm.”
“Không cần, không yếu ớt đến mức đó.” Doãn Nhạc Thiên vén chăn lên, trên cơ thể nam giới đẹp đẽ nhưng nhợt nhạt loang lổ vệt đỏ. Phương Chẩm Lưu nằm nhoài trên đầu giường, không chớp mắt chăm chú nhìn Doãn Nhạc Thiên, Doãn Nhạc Thiên nhấc chân lên đạp thẳng vào lồ ng ngực hắn một cái. Phương Chẩm Lưu phản ứng rất nhanh nắm chặt cổ chân mỏng manh của cậu, nương thế kéo cậu vào lòng mình bế bổng lên, cười một tiếng nói: “Đừng khoe sức nữa, nhận là chồng anh mạnh khó lắm sao?”
“Cậu mạnh cái con khỉ,” Doãn Nhạc Thiên đỏ mặt treo mình trên người Phương Chẩm Lưu, nhỏ giọng nói, “Đồ thần kinh.”
Phương Chẩm Lưu vênh váo ôm bả xã eo mỏi chân nhũn đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mượn tiếng kì cọ cho mà thả thêm mấy lần dê.
Trong phòng tắm mờ mịt hơi sương, đôi bóng người quấn quýt lấy nhau. Phương Chẩm Lưu nửa nằm trong bồn tắm cẩn thận nâng Doãn Nhạc Thiên, dụ dỗ: “Từ từ thôi, không vội.”
“Cậu là lừa hả?” Doãn Nhạc Thiên c ắn môi dưới, nuốt xuống âm tiết xấu hổ đã dâng tới nơi cổ họng, chống hai cái chân bủn rủn ngồi xuống, vui thích và đau đớn đan xen trên khuôn mặt, th ở dốc nói, “Cuối cùng là xong chưa.”
“Nhanh lắm nhanh lắm.” Phương Chẩm Lưu nhẹ nhàng hôn lên ngực cậu, oán giận nói như đang làm nũng, “Trong căn cứ cứ phải lén lén lút lút cả ngày, bà xã, anh phải thông cảm cho em chứ, tranh thủ được nghỉ cho em làm đã đi.”
“Sao cậu không để tôi chết luôn đi.” Doãn Nhạc Thiên cam chịu nói.
“Không được nói bậy,” Phương Chẩm Lưu lấp kín môi của cậu, dỗ dành, “Bà xã là khỏe nhất, ngoan nào, nhanh lắm, một lần cuối cùng trong sáng này thôi.”
“Nhanh cái quần què cậu ấy.” Doãn Nhạc Thiên chẳng thèm tin mấy lời nhảm nhí của hắn đâu. Dùng sức nắm mái tóc ngắn gai tay của Phương Chẩm Lưu, khóe mắt ửng đỏ hung dữ nhìn Phương Chẩm Lưu, “Tôi cho cậu mười phút, không thì chiều nay tôi đi luôn.”
Phương Chẩm Lưu bị chẹn họng một tiếng, bàn tay đang áp vào da thịt của Doãn Nhạc Thiên đột nhiên siết chặt, chọc cho Doãn Nhạc Thiên hơi run lên khe khẽ. Ngay sau đó là khoảnh khắc cơ bụng tám múi của Phương Chẩm Lưu ra sức.
Tiếng nước vang lên ào ào, Doãn Nhạc Thiên không còn kiềm được giọng mình mà bật ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ.
Sau khi cả hai người chính thức tắm rửa xong xuôi quần áo ngay ngắn thì đã là mười giờ rưỡi, Doãn Nhạc Thiên thật sự không còn chút sức, ngay cả hứng thú mắng Phương Chẩm Lưu cũng mất, để Phương Chẩm Lưu nửa ôm đi xuống lầu.
Trước khi Phương Chẩm Lưu đi ra ngoài chạy bộ đã ninh một nồi canh, trong căn bếp phong cách mở dưới lầu đã nồng nặc mùi thơm. Doãn Nhạc Thiên mỏi mệt nghiêng ngả ngồi trên ghế, mắt nửa nhắm như là muốn ngủ nữa.
Phương Chẩm Lưu múc bát canh bưng đến, chen qua ngồi cạnh cậu, múc một thìa thổi mấy lần, rồi nhẹ nhàng đưa đến bên môi Doãn Nhạc Thiên. Doãn Nhạc Thiên máy móc hé miệng nuốt xuống.
Nước canh ấm áp thơm ngon theo cổ họng chảy vào trong dạ dày, Doãn Nhạc Thiên hơi lấy lại chút tinh thần, ngước mắt lên liếc Phương Chẩm Lưu một cái, chậm rãi hỏi: “Hôm nay cậu cắn thuốc hả?”
“Nghi ngờ năng lực của chồng anh như thế thì không hay lắm đâu nhé,” Phương Chẩm Lưu vừa múc canh vừa nói, “Ở trong căn cứ là nghĩ đến cơ thể anh với chuyện huấn luyện thôi,” Mặt mày Doãn Nhạc Thiên lúc nào cũng xanh xao như vậy, huấn luyện đảo loạn ngày đêm khiến cho tình trạng sức khỏe của cậu vẫn luôn không được tốt, Phương Chẩm Lưu múc một thìa măng tươi đút cho cậu, “Mấy ngày nay ở nhà phải bồi bổ đàng hoàng cho anh mới được.”
“Cậu không đụng vào tôi thì là bồi bổ rồi đấy.” Doãn Nhạc Thiên hơi giãn phần hông đau nhức ra, mày cau chặt.
Chuyện đó thì Phương Chẩm Lưu không thể đồng ý được, “Tại anh thiếu rèn luyện quá đó, buổi sáng với tối đi ra chạy bộ một lúc với em cho khỏe.”
“Cậu còn nói nữa.” Doãn Nhạc Thiên hung hăng lườm hắn một cái.
Phương Chẩm Lưu đúng là đã từng lấy danh nghĩa “chạy đêm” ra dụ Doãn Nhạc Thiên đi ra ngoài. Kết quả chạy chưa được mấy bước đã kéo người ta chui vào vườn hoa nhỏ trong khu, Doãn Nhạc Thiên ý chí kiên định từ chối rất lâu, nhưng cuối cùng dưới thế tiến công nhiệt tình nửa dỗ dành nửa xin xỏ của Phương Chẩm Lưu vẫn miễn miễn cưỡng cưỡng kéo khóa. Có điều quần chưa kịp cởi ra thì con một con mèo hoang từ trong lùm cây nhảy ra, làm Doãn Nhạc Thiên sợ đến suýt nữa đã thét lên.
Phương Chẩm Lưu gãi gãi sau gáy, “Lần đó em không cố ý.” Ai bảo dáng vẻ chạy bộ của Doãn Nhạc Thiên đáng yêu thế chứ. Mặt đỏ bừng, miệng còn không kiềm được hơi th ở dốc, bước chân mềm nhũn, rất dễ khiến hắn nảy sinh liên tưởng, đâu thể trách hắn hết được.
Quan trọng nhất vẫn là do d*c vọng không được giải tỏa gây ra.
Thật sự quá bận huấn luyện.
Doãn Nhạc Thiên gác hai chân lên đầu gối của Phương Chẩm Lưu, ngửa đầu dựa vào ghế salon, “Bóp.”
Phương Chẩm Lưu buông bát, không nói hai lời lập tức bắt đầu xoa bóp cho Doãn Nhạc Thiên.
“Đàng hoàng vào.” Giọng nói của Doãn Nhạc Thiên từ từ truyền đến, “Dám sờ mó lung tung, chặt vuốt cậu.”
Phương Chẩm Lưu dùng sức bóp cơ bắp mỏi nhừ của Doãn Nhạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Huấn luyện viên sao mà nỡ chứ.”
Doãn Nhạc Thiên: Không có chuyện gì thì gọi vợ, có chuyện thì gọi huấn luyện viên, cậu ngon rồi.
Chưa bóp được bao lâu, Phương Chẩm Lưu lại cẩn thận nói: “Bà xã, em có chuyện này muốn nói với anh.”
Đôi mắt nửa khép của Doãn Nhạc Thiên mở ra, cảnh giác nhìn về phía Phương Chẩm Lưu, “Chuyện gì? Hôm qua đã nói trên xe rồi, ba ngày sau “ăn chay”, tôi đã nói với cậu rồi không có chuyện sanh sửa.”
“Chuyện đó thì không sửa, bà xã của em đang mệt mà,” Ánh mắt Phương Chẩm Lưu dao động, dời tầm ngắm sang điện thoại đang nằm một bên, “Avatar của anh… có thể đổi cái khác không?”
Doãn Nhạc Thiên không biết nói gì, “Không phải đã đổi rồi sao.”
“Tấm đó em chẳng tìm thấy hai chúng ta đâu cả,” Phương Chẩm Lưu không vui nói, “Ai mà biết đó là avatar đôi chứ.”
Doãn Nhạc Thiên co chân lại cau mày hỏi: “Cậu còn muốn ai biết?”
Nói tới đây Phương Chẩm Lưu tức hết sức, cuối cùng thì tại sao mà thị trường cp của hắn và Doãn Nhạc Thiên lại lạnh ngắt như thế. Hắn với Doãn Nhạc Thiên tỏa ra hơi thở cúp bồ từ ngoài vô trong rõ ràng đến mức đó, vì sao fan ship nhiều cp với Doãn Nhạc Thiên như vậy, mà chỉ có hắn là không được ghép với Doãn Nhạc Thiên?
Thậm chí có người comment dưới một vài tấm hình chụp cảnh chung đụng thân thiết của hắn với Doãn Nhạc Thiên —— “Phụ từ tử hiếu”, còn được like nhiều nhất.
Phương Chẩm Lưu giận muốn xỉu.
Phương Chẩm Lưu không vui nói: “Đổi cái khác đi mà.”
“Tùy cậu.” Doãn Nhạc Thiên liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, “Muốn đổi thì tự mình đổi.”
Phương Chẩm Lưu ngay lập tức cầm điện thoại lên, nhanh nhẹn nhập mật khẩu vào, không tới một phút đã hai mắt óng ánh nói với Doãn Nhạc Thiên: “Đổi xong rồi.”
“Để tôi xem thử,” Doãn Nhạc Thiên duỗi tay, khóe miệng hơi giật, “Cậu chuẩn bị từ trước rồi nhỉ.”
Phương Chẩm Lưu mím môi khẽ cười, đưa điện thoại cho Doãn Nhạc Thiên, mặt đầy chờ mong.
Doãn Nhạc Thiên nhìn sang, avatar của cậu trên weibo đổi từ nhận giải quán quân thành ảnh hoạt hình, là hình vẽ cậu bản chibi, chắc là do fan vẽ, nâng cúp, vẻ mặt lạnh lùng rất cao ngạo, nốt ruồi giọt lệ bên khóe mắt sinh động vô cùng.
Doãn Nhạc Thiên bấm vào weibo của Phương Chẩm Lưu, phát hiện avatar của Phương Chẩm Lưu cũng thay rồi, cùng chung series ảnh chân dung nâng cúp.
Bảo là đôi cũng đúng, nhưng mà mức độ rõ ràng thì cũng không quá là lộ lắm, Doãn Nhạc Thiên bấm tắt màn hình, nói với Phương Chẩm Lưu: “Để vậy đi, đừng đổi nữa.” Một ngày cứ đổi đi đổi lại mấy cái avatar, fan sẽ không thấy nghi ngờ quan hệ của cậu với Phương Chẩm Lưu có vấn đề, mà là đầu óc có vấn đề.
Phương Chẩm Lưu đã rất hài lòng, “Không đổi nữa, để cái này đi, wechat cũng sửa lại luôn.”
“Bà xã yêu dấu đói bụng rồi, chờ đi, em đi chuẩn bị cả mâm cỗ to.” Phương Chẩm Lưu đứng dậy hào hứng chạy vào trong bếp, tiện tay cầm luôn điện thoại của Doãn Nhạc Thiên.
Đổi avatar đôi xong rồi, đến lúc ăn cơm Phương Chẩm Lưu vẫn không dứt được nụ cười trên mặt. Cảm giác âm thầm phô bày tình yêu thế này khiến hắn thật sự thấy rất ngọt ngào, thậm chí còn đang suy nghĩ xem nên đăng gì vào vòng bạn bè để ám chỉ đây nhỉ?
Sau khi tay chọt vào vòng bạn bè lướt một hồi, nụ cười của Phương Chẩm Lưu cứng lại.
“Sao thế?” Thời gian Phương Chẩm Lưu đờ ra quá dài, Doãn Nhạc Thiên cũng phải ngạc nhiên ghé sang, “Thấy gì sao?”
Trong vòng bạn bè, Tống Hòa mới đăng bài. Cậu ta đang đi chơi công viên với Thường Văn Nguyệt, trong ảnh chụp hai người đang đứng cạnh nhau. Doãn Nhạc Thiên không nhìn ra điểm gì đặc biệt, ngón tay cái của Phương Chẩm Lưu đặt trên avatar wechat của Tống Hòa, mắt nhìn chằm chặp.
Doãn Nhạc Thiên bỗng nhiên ngộ ra, dời ngón tay cứng ngắc của Phương Chẩm Lưu ra, quả nhiên thấy avatar của Tống Hòa —— hình chibi, nâng cúp.
“Đây đâu có gì đâu, fan vẽ mà, chắc là cả bộ luôn.” Khóe môi Doãn Nhạc Thiên hơi cong lên, cúi đầu không khỏi bật cười.
Phương Chẩm Lưu cố nén phẫn nộ mở khung chat của Tống Hòa.
“Nguyệt Nguyệt,” Tống Hòa giơ cây kẹo bông to lên hầm hè cắn một phát, hưng phấn nói, “Chúng ta đi tàu lượn siêu tốc đi!”
Thường Văn Nguyệt liếc nhìn thoáng qua tàu lượn siêu tốc đầy tiếng gào nhanh chóng vọt qua, rất bình tĩnh nói: “Thôi quên đi, lỡ như bị thương ở đâu, huấn luyện viên sẽ mắng cậu chết.”
Tống Hòa vừa định nói gì đó, điện thoại rung lên một cái, một tay kẹo đường một tay lòng nướng, bèn nói với Thường Văn Nguyệt: “Điện thoại, điện thoại của tôi trong túi á.”
Thường Văn Nguyệt bất đắc dĩ duỗi tay qua móc điện thoại của Tống Hòa ra, một tin nhắn bỗng nhiên xuất trên màn hình —— Phương Chẩm Lưu: “Đổi ảnh avatar.”
Tống Hòa đến gần nhìn, khó hiểu nói: “Tôi mới đổi avatar xong, sao Phương ca lại bảo tôi đổi nữa.”
Thường Văn Nguyệt nói: “Cậu đổi cái gì?”
Tống Hòa nói: “Tôi thấy cậu ấy với huấn luyện viên đổi avatar hình chibi mà fan chúng ta vẽ á, dễ thương lắm, tôi mới đổi theo, phải thể hiện tinh thần đồng đội chứ.”
Thường Văn Nguyệt nhếch môi khẽ cười, hắn biết đại khái lý do tại sao Phương Chẩm Lưu lại gấp rút thúc Tống Hòa đổi ảnh rồi, ánh mắt ôn hòa nhìn Tống Hòa nghi hoặc đầy mặt, đúng là một tên ngốc ngây thơ mà.
“Chắc cậu ta không có ý đó đâu.” Thường Văn Nguyệt hàm ý sâu xa nói.
Qua rất lâu, Phương Chẩm Lưu vẫn còn theo dõi điện thoại, Doãn Nhạc Thiên không khỏi thúc giục: “Đừng nhìn nữa, ăn cơm đi.”
Lúc này, điện thoại của Doãn Nhạc Thiên run một cái, Doãn Nhạc Thiên cầm điện thoại lên mở ra, là tin nhắn nhóm của đội tuyển.
Tống Hòa: “Phương ca bảo là mọi người cùng nhau đổi ảnh avatar đi!” [emoji nhảy nhót]
Phương Chẩm Lưu sắc mặt khó coi nhìn mớ hình cùng kiểu cùng gam màu đó.
Dư Phi Tường: “Bày trò gì đó?”
Thường Văn Nguyệt: “Đổi đi đẹp lắm, @Tiểu Tường bay không cao, huấn luyện viên cũng thay rồi, cậu đổi không?”
Trần Tuyết Thanh: “Đã đổi, đẹp.” [mỉm cười]
Dư Phi Tường: “Ha ha, huấn luyện viên thay thì tôi cũng thay.”
Tống Hòa: “Ha ha, fan có vẽ cả dì nấu ăn trong căn cứ nữa nè, bảo dì đổi luôn đi! Dễ thương ghê.”
Phương Chẩm Lưu nghiến răng nghiến lợi nghĩ, dễ thương cái quần. Hắn không ngờ là muốn có cái avatar đôi đặc biệt nhưng không dễ bị lộ với Doãn Nhạc Thiên thôi mà lại khó đến thế sao?
“Tốt lắm,” Doãn Nhạc Thiên úp mặt điện thoại xuống, nín cười nói, “Đây chính là tinh thần đồng đội đó.”
“Hai ngày, ” Doãn Nhạc Thiên dựng một ngón tay lên, “Giảm một ngày, sau này không nhắc chuyện đó nữa.”
Sau khi Phương Chẩm Lưu phản ứng lại, vẻ mặt mới hơi dịu xuống một chút, dời ghế sang ôm eo Doãn Nhạc Thiên, gác cằm lên vai Doãn Nhạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn đi công viên trò chơi.”
“Tôi đi.” Doãn Nhạc Thiên nghiêm túc nói.
“Mình…” Phương Chẩm Lưu kéo dài âm tiết.
“Tôi đã đồng ý rồi, ” Doãn Nhạc Thiên gắp một cọng rau xanh nhét vào trong miệng Phương Chẩm Lưu, “Chấm dứt ở đây, tập trung ăn cơm.”
Cuối cùng thì trên bàn cơm cũng yên tĩnh lại.
…
—— “Bà xã, vậy thì… chúng ta thay ốp lưng đôi có được không?”
—— “Ngậm miệng!”
__
(1) Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm: 一日之计在于晨, trích trong câu “一年之计在于春,一日之计在于晨是一个俗语” “nhất niên chi kế tại vu xuân, nhất nhật chi kế tại vu thần, nhất sinh chi kế tại vu cần” (lập kế hoạch cho một năm, khởi đầu từ mùa xuân; lập kế hoạch cho một ngày, khởi đầu từ sáng sớm; lập kế hoạch cho một đời, khởi đầu từ sự chuyên cần)
__
Giang mười chín tuổi vườn trường lấy sách vở ra học lớp vỡ lòng của Phương mười chín tuổi esport đi kìa 🤧🤧🤧
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT