Từ Tĩnh ôm Đới Niệm Vân ngồi trước máy tính xem trận đấu, Đới Niệm Vân m út cây kẹo socola hỏi: “Mẹ, papa cũng thi đấu như thế này sao?”

Tất cả các trận đấu của KW trước đó Từ Tĩnh đều có xe, có điều là không cho Đới Niệm Vân xem cùng, chỉ nói cho cậu nhóc biết là cha thắng. Đây là lần đầu tiên cô cho Đới Niệm Vân xem thi đấu cùng với mình, cô nhẹ nhàng xoa đầu Đới Niệm Vân, trên mặt đầy nét thương cảm hoài niệm, “Đúng vậy, papa con giỏi lắm.”

Khi ấy, mỗi lần Đới Đãng Vân thi đấu, cô đều dùng thân phận là fan ra mặt, cổ vũ cho hắn reo hò cho hắn, vì chiến thắng và thất bại của hắn mà nước mắt rơi đầy mặt.

Đảo mắt đã tám năm, cảnh còn người mất.

Từ Tĩnh nhìn Doãn Nhạc Thiên mặc âu phục nhanh chóng nói gì đó vào microphone, trong lòng yên lặng cầu khẩn: Đãng Vân, anh ở trên trời cũng nhìn thấy đúng không? Cầu anh nhất định phải phù hộ cho anh ấy.

Cả hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng, trong lúc Doãn Nhạc Thiên chỉ dẫn chọn tướng đã có thể cảm giác được, Kha Đoạt cấm một tướng ít được chú mà Dư Phi Tường dùng acc nhỏ để luyện.

Tình báo của đội tuyển PHA quả nhiên không phải chỉ là hư danh.

Nhạc Thiên không hoảng, y theo chiến thuật đã suy nghĩ kỹ sắp xếp xong xuôi, nói với Tống Hòa đang căng thẳng đến mặt mày trắng bệch: “Cố lên, có sai sót gì cũng không sao cả, tin tưởng đồng đội.”

Chân cẳng Tống Hòa đã tê tái, gật đầu một cách cứng ngắc.

Bên dưới có rất nhiều khán giả, tiếng la gần như muốn xuyên thủng vách kính cách âm trong phòng thi đấu, khán đài có sức chứa năm ngàn người không còn chỗ ngồi, ngước mắt lên lít nha lít nhít toàn là bảng đèn led, đám đông như kiến, ánh đèn khiến người ta mờ mắt.

Nhạc Thiên ngồi ở phía sau sân khấu, rất bình tĩnh nhìn bọn họ thua trận đầu tiên.

Tất cả các thành viên ngoại trừ Phương Chẩm Lưu và Thường Văn Nguyệt, những người còn lại đều căng thẳng đến mức ảnh hưởng đến thao tác. Ngay cả Trần Tuyết Thanh luôn luôn thận trọng cũng bởi vì mắc lỗi Đường trên mà bị giết, Tống Hòa thì càng là đi dạo phố lạc đường, hoàn toàn không biết nên làm gì.

Năm người bước xuống sân đấu với sắc mặt rất tệ, ngay khi vừa tháo tai nghe xuống, ai cũng có thể nghe được tiếng reo hò “PHA vô địch” vang to khắp cả khán đài.

Lượng fan ít ỏi mà KW tích lũy được trong giải đấu hoàn toàn không thể so sánh được với PHA, Tống Hòa đảo mắt qua, toàn là bảng đèn giơ tên đội tuyển PHA, sắc mặt càng trắng hơn.

Các đội viên vừa vào hậu trường, nhân viên trong câu lạc bộ lập tức đưa nước tăng lực, đồng thời an ủi bọn họ không sao không sao đâu.

Tống Hòa mất hồn mất vía nhận đồ uống, chưa kịp uống đã để đổ vào tay áo, nhân viên vội lau cho cậu ta.

“Tống Hòa,” Doãn Nhạc Thiên tiến lên trước, nhẹ giọng hỏi: “Cậu hồi hộp lắm sao?”

Tống Hòa ngẩng đầu lên, mặt mày trắng bệch gật gật đầu.

“Quá lắm thì là thua thôi, sợ gì, còn Dư Phi Tường,” Nhạc Thiên quay mặt sang, “Quá lắm là xuất ngũ, sợ gì chứ?”

Nét mặt của Dư Phi Tường cũng rất nghiêm trọng, hai mắt nặng nề nhìn Doãn Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Tôi nói lời này, không phải là vì hù dọa các cậu, mà là thật lòng. Năm đó tôi giải ngũ, đó là kết quả xấu nhất, tất cả tiếc nuối đều không thể bù đắp lại được, nhưng mà quá lắm thì cũng đến thế thôi, các cậu còn đang trên sân thi đấu, đã là kết quả tốt nhất rồi, có hiểu không? Không phải sợ, không cần căng thẳng, các cậu còn ngồi ở vị trí này, thua cũng không sợ, thua vẫn có thể trở lại.”

“Bọn em sẽ không thua.” Phương Chẩm Lưu lên tiếng nói, trên mặt hiện lên sự tự tin mạnh mẽ và kiên nghị, nhìn thẳng vào Doãn Nhạc Thiên, “Bọn em nhất định sẽ thắng.” Hắn có lý do để nhất định phải thắng được trận đấu này.

Năm người thả lỏng sơ sơ, rồi một lần nữa lên sân khấu. So với sự nghiêm túc ở đây, thì bầu không khí bên PHA thoải mái hơn nhiều, thắng được trận đầu tiên, trạng thái tâm lý của bọn họ lập tức thắng thế.

Trong diễn đàn cũng đang sôi sùng sục vì trận đầu KW thua cuộc.

Dư luận chân thật như thế, chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủi, giọng điệu “cuối cùng thì KW vẫn kém, lần trước thắng PHA là do ăn may” đã xôn xao.

“Chỉ thế này này?”

“Tui cười chết, đám cờ hó tâng bốc KW ra tâng tiếp đi.”

“Tui đã nói rồi, lần đó là do PHA khinh địch, thực lực chân chính thì KW hoàn toàn không ăn nổi PHA.”

“Không lẽ có người thật sự cho là một cái câu lạc bộ chỉ có cá hư thịt thối chả ai thèm thì có thể thắng được đội hình toàn là minh tinh tiền thành núi đó chứ? Đừng chọc tui cười.”

Các tuyển thủ trên sân tuy không được tận mắt nhìn thấy mấy topic đó, nhưng khởi đầu thất bài vẫn tạo thành áp lực không nhỏ trong lòng họ. Sau khi chọn tướng cho trận thứ hai xong, trước khi xuống sân Nhạc Thiên véo vai Phương Chẩm Lưu, Phương Chẩm Lưu nghiêng mặt sang bên cho cậu một ánh mắt chắc chắn.

Trận thứ hai Phương Chẩm Lưu trình diễn khả năng cầm sát thủ đỉnh cao của mình, một mình cướp nát rừng của đối thủ, nhờ sự trợ giúp của Đường trên Đường dưới tạo được ưu thế.

Dư Phi Tường mới đầu còn căng thẳng dần dần cũng khôi phục trạng thái, Doãn Nhạc Thiên nói đúng, cùng lắm là xuất ngũ, hắn vẫn chưa quên, sợ gì chứ, cứ chơi hết mình!

Trạng thái mạnh mẽ của Top và Jungle cũng truyền sang cho các đội viên khác.

Bình luận viên khen: “Đây mới là KW mà chúng ta quen thuộc, trạng thái của các cậu ấy đã trở lại! Một làn sóng san bằng PHA, để cho chúng ta chúc mừng KW 1v1 cân bằng tỷ số!”

Chiều gió trong diễn đàn phút chốc đảo ngược, dư luận mãi mãi cũng là cỏ đầu tường, chỉ ngã về phía kẻ thắng.

Tâm trạng của các thành viên sau khi kết thúc trận đã thả lỏng hơn không ít, Doãn Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh điềm đạm như trước, đầu tiên là hơi cười với Phương Chẩm Lưu, Phương Chẩm Lưu ngầm hiểu ý gật gật đầu.

Một bên khác, Kha Đoạt vẫn theo lẽ thường chửi ầm lên, Jungle bị Phương Chẩm Lưu đè đầu ra đánh thì là tội đồ đến tư cách để ngồi nghe chửi còn không có.

Năm trận thắng ba ai giành trước được hai trận sẽ có lợi thế áp đảo cả về thể lực lẫn ý chí, nên trận thứ ba sẽ là trận then chốt.

Trước khi lên sân đấu, tất cả mọi người lại lần lượt ôm Doãn Nhạc Thiên, Phương Chẩm Lưu là người cuối cùng ôm cậu, lần này thời gian hắn ôm hơi dài hơn một chút. Im lặng vỗ lưng Doãn Nhạc Thiên, trong mắt đầy những tự tin khiến người ta an lòng.

Nhạc Thiên ở hậu trường vui vẻ nhìn màn hình, xem Phương Chẩm Lưu trạng thái càng lúc càng tốt tàn sát đối thủ, “Hầy, sức mạnh của tình yêu cả đấy.”

Hệ thống: “…” Là sức mạnh của bàn tay vàng, cảm ơn.

Giành được trận thứ ba quan trọng rồi, thì khi các thành viên xuống sân đấu đều cùng nhắc nhở nhau, “Mọi người đừng tự mãn, lo mà đánh, còn một trận nữa.”

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Doãn Nhạc Thiên đã không cần phải nói gì nữa, đây là bầu không khí mà một đội tuyển vô địch nên có.

Trong tình thế bị rượt đuổi hai trận liên tiếp và đến trận đấu điểm của đối phương, thì thao tác và sách lược của PHA rõ ràng đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Bình luận bắt đầu chưa đến mười phút, đã nói bằng giọng khá tiếc nuối: “Bây giờ PHA không dám đánh, cũng coi như là tiết tấu KW thích nhất.”

Tất cả các đội tuyển thua trước KW, đều có một điểm chung là sợ trước sự hung hăng của KW. KW là một đội tuyển mà một người solo cứ như là đằng sau có bốn người vậy, khi bạn thật sự thử thăm dò đánh với người đó thì mới má nó phát hiện ra là đằng sau người đó đúng là còn người nữa.

Cộng với nhịp điệu kinh khủng của Phương Chẩm Lưu, dưới áp lực tinh thần nhiều lần dồn nén, Bot của PHA mắc sai lầm, thoáng chốc đã có một đợt combat bùng nổ.

Bình luận viên đã kích động đứng lên, “Tống Hòa, Tống Hòa là người pull đầu tiên, quá là quyết đoán luôn, ADC của PHA xuống đất ngậm hành rồi! Thôi xong rồi! Phương Chẩm Lưu! Phương Chẩm Lưu một mình cản phá hai đối thủ, xong rồi xong rồi, ba người của PHA sắp tan tành rồi! Lẽ nào! Lẽ nào chúng ta thật sự sắp nghênh đón một ngôi sao mới lên!”

Giữa tiếng reo tuyệt vọng của fan PHA, các thành viên của KW sốt sắng hò hét: “Từng đợt từng đợt, lên lên lên, bắn chết hết đi, đừng cho tụi nó chạy ra!”

“Tôi đi với Top, các cậu push.” Phương Chẩm Lưu và Dư Phi Tường xông lên dừng trước cửa đối thủ, đủ các thể loại thao tác hoa cả mắt làm cho bình luận viên phải nghẹn cả họng,

“Thao tác quá đẹp luôn! Phương Chẩm Lưu không hổ là Trùm Đi rừng trong giới newbie mới debut!”

“Tôi tuyên bố, giải đấu sol toàn quốc, tân vương đăng cơ! Chúc mừng KW!”

Theo tiếng hoan hô của bình luận viên, dây lụa và pháo hoa màu sắc rực rỡ trong nháy mắt nổ tung, trên màn hình 3D bao vây xung quanh xuất hiện hàng chữ tân vương KW đăng cơ cùng với tiếng nhạc mừng, trong khoảnh khắc đó, tất cả các khán giả đang xem giải trực tuyến đều sục sôi.

“A a a a a a a a! KW vô địch!” Fan xem thi đấu tại khán đài không kiềm được gào khóc lên. Các cô đã từng tưởng tượng đến ngày hôm nay, nhưng khi ngày đó thật sự đến thì vẫn khó kiềm chế được cảm xúc kích động trong mình, ủng hộ bao lâu nay, vì đội tuyển này, mọi người bỏ thời gian, bỏ tình cảm, tranh cãi với người khác trên diễn đàn, bây giờ thì tất cả đã có hồi báo.

Hồi báo mang tên —— “Chúng ta là quán quân!”

Năm thành viên KW đã đứng trên sân khấu ôm nhau, Tống Hòa hu hu khóc to, Dư Phi Tường cũng đã rớt giọt nước mắt lực điền, Thường Văn Nguyệt và Trần Tuyết Thanh đỡ hơn một chút, mắt chỉ long lanh ánh nước, nói với nhau “cảm ơn các anh em”. Phương Chẩm Lưu ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Nhạc Thiên từ đằng sau sân khấu đi ra, ánh mắt hoàn toàn không thể mảy may rời khỏi.

Đến khi Doãn Nhạc Thiên đã đến gần, Phương Chẩm Lưu dang đôi cánh tay dài ra, nhanh chóng kéo cậu vào lòng mình, cả khuôn mặt chôn vào giữa bờ vai cậu, trầm giọng, thì thầm: “Em làm được rồi.”

Nhạc Thiên ôm ngược lại hắn, “Ừm.”

Rồi ngay sau đó Phương Chẩm Lưu không quá lưu luyến nữa, kéo Doãn Nhạc Thiên vào vòng ôm năm người, nâng cúp vô địch. Lúc phỏng vấn, Doãn Nhạc Thiên vẫn rất điềm tĩnh, “Giải vô địch trong nước, tôi cũng đã từng được nhận, mục tiêu của tôi là vô địch giải quốc tế, nửa tháng sau, tôi sẽ nó mang về Trung Quốc.”

Từ Tĩnh ôm Đới Niệm Vân ngồi trước màn hình không kiềm được nước mắt, Đãng Vân, anh có nghe thấy không?

Lời nói này lại được tán tụng ngập trời trong diễn đàn.

“Doãn Nhạc Thiên trông rất gái tính, nhưng mà nói chuyện thật mẹ nó man.”

“Chào cả nhà, em mới tham gia chung kết quốc tế có một lần, là á quân kém nhất.”

“Có ai còn nhớ không, thành tích tốt nhất dự giải quốc tế năm đó là tổ hợp của Doãn Nhạc Thiên và Đới Đãng Vân.”

“Ây, tuy Đới Đãng Vân mất rất tiếc, nhưng có sao nói vậy, tai nạn xe không phải nên trách tài xế gây chuyện sao? Mấy năm trời cứ chửi một mình Doãn Nhạc Thiên, tui còn thấy quá con mẹ nó đáng.”

“Đúng rồi, Doãn Nhạc Thiên khổ quá mà, không nhắc đến chuyện gánh nồi, xuất ngũ rồi còn nuôi vợ con cho Đới Đãng Vân, mà chẳng nói tiếng nào, đúng là đàn ông.”

“Không nói, thêm một làn sóng chuyển fan nữa được rồi, huấn luyện viên Doãn, bà xã yêu anh!”

Bây giờ thì ID “Bà xã yêu anh” đã trở thành “chú hề” trong fandom. Cũng có người bóc được rằng vợ của Đới Đãng Vân – Từ Tĩnh không chỉ có nhan sắc, mà còn siêu giàu nữa, trùm trong tài chính, lại về nước mở công ty, còn mang nhẫn cưới chung với Doãn Nhạc Thiên.

“Đậu má, đó là niềm vui của phú bà hả?”

“Tui ganh á, tui cứ tưởng Doãn Nhạc Thiên là giai khổ vì tình, hóa ra người ta con mẹ nó đi lùi về đích.”

“Bố mày cũng ganh, nồi vàng như thế ông đây cũng muốn gánh hu hu hu.”

“Giỡn hoài, mấy người có cửa chắc? Cứ để tui thay cho.”

Phương Chẩm Lưu đã sắp tức muốn xỉu.

Fan nữ thì ghép Doãn Nhạc Thiên với Đới Đãng Vân đã chết, fan nam thì ship Doãn Nhạc Thiên với vợ của Đới Đãng Vân, nhìn tới nhìn lui chẳng thấy tên họ hắn đâu.

Phương Chẩm Lưu trong cơn tức giận chạy đi xăm tên Doãn Nhạc Thiên lên người mình.

Nhạc Thiên nhìn thấy trên cơ bắp bên mặt hông của Phương Chẩm Lưu xuất hiện hai chữ “Nhạc Thiên” viết kiểu cọ, tự nhiên bất chợt không biết phải nói gì… tuổi mười chín yêu đương đúng là thú vị ghê.

Phương Chẩm Lưu vén áo lên, nói: “Anh sờ thử.”

Nhạc Thiên: “…” Đệt.

Phương Chẩm Lưu thúc giục: “Nhanh đi mà.”

Nhạc Thiên mặt vô cảm đưa tay ra sờ sờ, vẫn là da thịt bóng loáng như cũ, sờ vào không có cảm giác lồi lõm gì.

Phương Chẩm Lưu nhìn ngón tay gầy trắng nhợt xoa, hơi khom lưng xuống, cúi người hôn Nhạc Thiên, hai người ngã xuống chiếc giường triền miên trao nhau cái hôn, Nhạc Thiên hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Phương Chẩm Lưu cắn cắn vành tai hồng phấn của cậu, “Khắc tên bà xã lên người, sao lại đau?”

Nhạc Thiên thầm nghĩ, cưng đừng hòng bảo anh xăm.

Phương Chẩm Lưu nói: “Có điều anh vẫn đừng nên xăm.”

Nhạc Thiên: Cảm ơn, không có cái ý định đấy.

Phương Chẩm Lưu ôm Doãn Nhạc Thiên, rèm cửa sổ chắn đi ánh nắng bên ngoài, ôn hòa chiếu lên cơ thể hai người. Phương Chẩm Lưu thấp giọng nói: “Nếu như lần này thật sự vô địch giải quốc tế, có thể đồng ý với em một chuyện được không?”

Nhạc Thiên nói: “Chuyện gì?” Đừng có nói mấy câu như là muốn công khai hay xuất ngũ gì đó đấy nhé, vậy thì cậu chỉ có thể tát hai phát cho tỉnh cái con người ra thôi.

Phương Chẩm Lưu thì thầm: “Thì là chuyện đó đó… để avatar đôi ấy.”

Nhạc Thiên: …em trai, cưng quá là có tiền đồ.

__

Không biết sao mà lúc edit chương này cứ bị high quá =))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play